Chương 1: Bệnh Viện

Ánh nắng mặt trời lúc 3 giờ chiều chiếu xuyên vào hành lang bệnh viện, cũng thật khó mang lại cho người ta cảm giác ấm áp. Dương Hi vẫn không thể chấp nhận sự thật ra rằng em gái mình đã biến thành người thực vật. Một vị luật sư trung niên mặc một bộ tây trang đen đang nói chuyện với bố của nàng:

“Xin hãy nén bi thương, chuyện này là chuyện không một ai có thể khống chế nổi. Không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp tới như vậy, đúng lúc Dương tiểu thư lại ở trong cửa hàng tiện lợi đó, mà đạn khí lạnh của "Băng xuyên dũng giả” lại bị lệch hướng do liên quan tới dị thú...”

Cha Dương tức giận nói:

"Hắn ta làm thế chính là đang giết người!”

Hình như vị luật sư trung niên đã nhìn quen cảnh này rồi, hắn ta bị Cha Dương tóm chặt lấy cổ áo mà sắc mặt cũng không thay đổi chút nào, thậm chí trên mặt hắn ta vẫn mang theo nụ cười giả tạo công nghiệp:

“Nhưng mà hắn cứu được nhiều người hơn, không phải hay sao? Chúng ta đều không mong chuyện bi kịch như này sảy ra, nhưng mà chúng ta không thể không thừa nhận 1 điều đó là đây là thủ đoạn tất yếu cần thiết để duy trì trận tự xã hội. Anh hùng không phải là thần thánh, bọn họ cũng đã dốc hết sức mình để đấu tranh với dị thú và những dị năng giả phạm tội rồi, thế nên chắc chắn cũng sẽ có những lúc họ thất thủ chứ.”

“Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ ký tên lên phần văn kiện này đâu. Các ngươi cầm lấy mấy đồng tiền thối tha của các ngươi cút đi cho ta.”

Cha Dương ném thẳng văn kiện mà luật sư đem tới xuống đất. Nhưng Mẹ Dương lại âm thầm nhặt văn kiện đó lên. Cha Dương gào lên:

“Ngươi đang làm cái gì đó? Chẳng nhẽ ngươi muốn lấy mạng của Phi Phi để đổi lấy tiền hay sao?”

Mẹ Dương cũng bộc phát cơn phẫn nộ:

“Bây giờ việc truy cứu trách nhiệm có thể khiến cho con gái của ta tỉnh lại hay sao? Bây giờ nàng ấy đang là người thực vật đấy! Cái gì nàng cũng nhìn không thấy, nghe không được, cái duy nhất nàng có thể dựa vào chính là những trang thiết bị để duy trì mạng sống này. Nhưng mà số tiền nhà chúng ta có có thể khiến cho những thiết bị này vận hành trong bao lâu? Năm năm? Hay là 1 năm?”

Mẹ Dương nắm chặt tấm văn kiện trong tay, khóc không thành tiếng:

"Đây chính là số tiền để cứu mạng Phi Phi đó!!!”

Dương Hi ủng hộ mẹ mình, hắn để cho nàng ấy ngồi trên hàng ghế xanh ở bệnh viện, sau đó đọc kỹ lưỡng bản văn kiện trên tay. Bản văn kiện này chính là 1 cuộc giao dịch trần trụi, dùng 30 vạn và chi phí trị liệu của em gái để đổi lấy việc cả gia đình Dương Hi sẽ mãi mãi không truy cứu chuyện “Băng xuyên dũng giả” lỡ tay đánh người bị thương. Dương Hi nhìn luật sư:

“Ta mong rằng có thể thêm 1 điều kiện.”

Luật sư cau mày lại, từ sau khi vào phòng bệnh hắn đã chú ý tới chàng trai trẻ này. Hắn có mái tóc đen ngắn, mang 1 chiếc kính gọng vàng, đem tới cho người ta ấn tượng đầu tiên là 1 phần tử tri thức. Luật sư nói:

“Ngươi cứ nói trước đi đã.”

Nhìn vẻ mặt Dương Hi trông rất bình tĩnh:

“Ta hy vọng người gây họa, cái vị anh hùng tên là Băng xuyên dũng giả đó có thể đích thân tới đây xin lỗi người nhà của ta.”

Quả nhiên...Vị luật sư trung niên cảm thấy chuyện này là 1 chuyện rất khó giải quyết. Hắn hiểu rõ sự kiêu ngạo của vị kia, thế nên chuyện muốn hắn ta ngoan ngoan tới đây, cúi đầu xin lỗi trước những người bình thường này thì chẳng khác nào đang kể chuyện cổ tích một ngàn lẻ 1 đêm.

“Ta thay mặt hắn ta xin lỗi có được không?”

Dương Hi lắc lắc đầu.

"À đúng rồi, công ty quản lý Côn Luân cũng sẽ đứng ra xin lỗi công khai.”

Dương Hi lắc đầu, vẻ mặt hắn không chút cảm xúc mà nhìn chằm chằm hắn ta.

"Trong buổi họp báo tin tức, Băng xuyên dũng giả cũng sẽ cúi đầu xin lỗi trước toàn thể công chúng.”

Dương Hi lắc đầu nói:

"Ta vẫn hy vọng hắn ta có thể đích thân tới đây 1 chuyến.”

Luật sư bất lực nói:

“Ngươi đợi chút, để ta gọi 1 cuộc điện thoại.”

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, trước tiên, vị luật sư tự châm cho bản thân 1 điếu thuốc, sau đó hắn lại bất lực dập tắt điếu thuốc dưới ánh nhìn chằm chằm hùng hổ dọa người của hộ sĩ bệnh viện. Điện thoại reo 3 hồi chuông, sau đó có người bắt máy. Ở đầu bên kia điện thoại, Băng xuyên dũng giả Lý Xán Dương đang tập thể hình.

“Vương luật sư, giải quyết xong nhanh như vậy à? Ta sẽ bảo trợ lý gửi nốt số tiền bồi thường còn lại qua đó.”

Hắn uống 1 ngụm đồ uống năng lượng màu xanh, đây là hãng đồ uống “Hệ liệt nhịp đập Băng xuyên” do hắn làm đại ngôn, vị việt quất. Lý Xán Dương sờ sờ ngực, tác dụng phụ của thứ này càng ngày càng lớn rồi, hắn cũng không biết khi đó chính bản thân hắn suy nghĩ như thế nào nữa, rõ ràng viện đạn khí băng đó hoàn toàn có thể né ra khỏi cửa hàng tiện lợi đó...Nhưng mà hắn cũng không thể không thừa nhận rằng trong khoảnh khắc viên đạn băng đó nổ tung trong cửa hàng tiện lợi, trong lòng hắn sinh ra một khoái cảm khó có thể nói thành lời.