Sau khi nghỉ ngơi nửa canh giờ, Lâm Bắc Phàm cùng Hoa Ngọc Lạc khai chiến.
Lâm Bắc Phàm “dốc tất cả vốn liếng”, rốt cục bởi vì linh lực không đủ, ít kinh nghiệm mà lại một lần bị thua.
-Sư huynh, đệ thua!
Lâm Bắc Phàm "sắc mặt tái nhợt" nói.
-Sư đệ, đã nhường rồi!
Hoa Ngọc Lạc sắc mặt tái nhợt nói.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm tinh thần sung mãn chạy khỏi sân, xem cuộc chiến.
Lại qua nửa canh giờ, Hoa Ngọc Lạc cùng Liễu Họa Mi khai chiến, hai người đánh khó phân thắng bại, cuối cùng đại sư huynh Hoa Ngọc Lạc cao hơn một bậc, lấy được thắng lợi sau cùng.
Như thế, thi đấu năm nay kết thúc.
Hoa Ngọc Lạc, Liễu Họa Mi, Lâm Bắc Phàm lần lượt hạng nhất, nhì, ba.
-Các ngươi đều biểu hiện không tệ, mấy năm qua cố gắng không hề uổng phí! Nhất là Lâm Bắc Phàm, mới vừa vào Thánh địa không bao lâu đã đứng hạng ba, vẻn vẹn đứng sau Hoa Ngọc Lạc cùng Liễu Họa Mi, biểu hiện rất không tồi, phi thường sáng chói!
Chưởng môn Ngọc Hoa Lâu cười mà không phải cười nhìn xem Lâm Bắc Phàm, phảng phất có ý riêng.
-Đa tạ chưởng môn ca ngợi, Lâm Bắc Phàm không dám nhận!
Lâm Bắc Phàm nói.
-Tốt, sau đố sẽ có người mang phần thưởng cho các ngươi. Thi đấu năm nay chính thức kết thúc, giải tán!
Sau khi thi đấu kết thúc, Lâm Bắc Phàm đi theo đại trưởng lão trở lại sơn môn.
-Đồ nhi ngoan, lần thi đấu này ngươi biểu hiện rất không tệ! Không chỉ đánh cho sáng chói, diễn cũng rất sáng chói, cho sư trưởng nở mày nở mặt!
Đại trưởng lão cười ha ha.
-Sư phó có ý gì, đồ nhi ngu dốt có chút nghe không rõ…
-Ngươi đừng có giả ngu, tất cả trưởng lão đều từng trải, cầu từng đi qua còn nhiều hơn số đường ngươi từng đi, sao lại nhìn không ra?
Đại trưởng lão cười mắng:
-Tỷ thí lúc đầu coi như bình thường, đến đằng sau ngươi lại bắt đầu che giấu thực lực, cố ý thua Hoa Ngọc Lạc cùng Liễu Họa Mi! Ngươi một thân 10 thành thực lực, giấu 3 thành, ta nói đúng không?
Lâm Bắc Phàm quá sợ hãi:
-Sư phó, sao người biết?
Đại trưởng lão dương dương đắc ý:
-Đó là đương nhiên, nhìn cái mông của ngươi là ta biết ngươi cho ra cục phân như thế nào!
Lâm Bắc Phàm:
-. . .
Ví von thật quá buồn nôn!
-Bất quá đồ nhi, ngươi làm như vậy là đúng. Cây cao chịu gió lớn, hành tẩu giang hồ thì nên lưu lại thủ đoạn cho mình. Trên thực tế biểu hiện hôm nay của ngươi đã vượt qua vi sư tưởng tượng, sau đó tiếp tục cố gắng không thể lười biếng!
-Vâng, sư phó!
Nhìn xem thân ảnh đại trưởng lão rời đi, Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Sư phó người xem nhẹ đệ tử rồi, đệ tử giấu 9 thành, nào chỉ có 3 thành.
Một bên khác, Liễu Họa Mi cao hứng bừng bừng trở về phục mệnh:
-Sư phó, Họa Mi rốt cục không phụ kỳ vọng, cầm xuống hạng hai, giữ vững thứ tự!
-Đại sư tỷ, tỷ thật lợi hại!
Bạch Thanh Liên sùng bái nói.
-Sư tỷ, uy vũ!
Một sư muội khác hô to.
. ..
Liễu Họa Mi lộ ra nụ cười vui vẻ, phi thường kiêu ngạo mà ưỡn ngực.
Trưởng lão Thiên Y há hốc mồm, nhìn xem Liễu Họa Mi, muốn nói lại thôi, mười phần xoắn xuýt cùng do dự.
-Sư phó, có phải người có điều gì muốn đối với đồ nhi?
Liễu Họa Mi hỏi.
-Không có gì, ta chỉ là nghĩ đến chuyện khác!
Trưởng lão Thiên Y cười nói, quyết định không nói chuyện này cho nàng, miễn cho đả kích lòng tin của nàng, có đôi khi không biết mới là tốt.
Về sau, có đệ tử đưa đến phần thưởng Lâm Bắc Phàm, phần thưởng phi thường trân quý.
Nhưng mà đối với Lâm Bắc Phàm, thu hoạch lớn nhất lại là thu được một vị nhân vật chính.
Lâm Bắc Phàm vừa suy nghĩ tin tức của, vị nhân vật chính kia xuất hiện trong đầu.
Tính danh: Võ Chiếu (nữ).
Tuổi tác: 18 tuổi.
Thực lực: Ngự Không Cảnh Cửu Trọng.
Thân phận: Đại công chúa Võ Quốc.
Thể chất: Thần Hoàng mệnh cách (có thể sáng lập vận triều, thành lập Thần Đình, chưa giác tỉnh)
Thiên phú: Làm hoàng đế
Lâm Bắc Phàm bị tư liệu của vị nhân vật chính này làm kinh sợ.
18 tuổi Ngự Không tầng 9, có thể nói phi thường ưu tú, thánh địa cũng có không nhiều người như vậy. Chủ yếu nhất, nàng là nữ, thế mà có được Thần Hoàng mệnh cách, có thể sáng lập vận triều, làm hoàng đế.
Điều này mang ý nghĩa, nàng thống trị càng nhiều cương vực, quản lý càng nhiều dân số, quốc gia càng giàu mạnh thì nàng càng mạnh.
-Đây là tiết tấu sắp làm Nữ Đế nha, nên cho nàng cái kim thủ chỉ gì đây?
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc ngẫm lại, sau đó nhìn qua rất nhiều hack ít dùng trong hệ thống, ánh mắt sáng lên:
-Có rồi!
. . .
Sau khi Thánh địa thi đấu kết thúc, mọi người ai về nhà nấy.
Trong đó công tử ca sắc mặt nhu hòa, dáng người gầy yếu kia cũng trở về, đi đến một cái tiểu viện trong một thành trấn phía dưới Thánh địa. Khu nhà nhỏ này là hắn mướn, để thuận tiện đi Thánh địa xem chiến.
-Đi lâu như vậy cũng nên trở về rồi. Hoa lão, ngươi đi chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta lên đường trở về.
Công tử ca phân phó.
-Vâng, công tử!
Lão già cung kính lui xuống.
Công tử ca đi vào trong phòng, khóa chặt cửa, sau đó lại lấy ra một cái trận bàn, lập xuống một cái trận pháp bảo vệ, từng li từng tí, mười phần cẩn thận.
-Rốt cục có thể nghỉ ngơi thật tốt!
Thanh âm thanh thúy êm tai phát ra từ trong miệng công tử ca.
Chỉ thấy hắn mở ra búi tóc trên đầu, tóc dài vừa đen vừa sáng hạ xuống, rủ xuống tới mông. Hắn phun ra một hạt châu, trên thân toát ra bạch khí mờ mịt, thể hình hắn cũng sinh ra biến hóa, cuối cùng biến thành một nữ tử mỹ lệ dáng vẻ thướt tha mềm mại.
Nàng nằm ở trên giường một cách dễ chịu, lẩm bẩm:
-Ngày mai sẽ trở về! Ta mới rời khỏi hơn hai tháng, trước mắt coi như gió êm sóng lặng. Hi vọng bọn họ an phận một chút, nếu không…
Trong đôi mắt mỹ lệ của nàng toát ra một đạo hàn mang.
Nàng là Võ Chiếu, là đại công chúa của Võ Quốc, lần này bí mật đến đây là muốn xem tình huống thế hệ tuổi trẻ của Thái Sơ thánh địa cùng với các môn phái tu luyện khác, chuẩn bị cho kế hoạch nghịch thiên kia.
Đúng lúc này, trong đầu nàng vang lên một thanh âm.
-Keng! Hệ Thống Siêu Cấp Nữ Đế kích hoạt thành công! Xin hỏi có muốn khóa lại, trở thành kí chủ duy nhất của hệ thống?
-Người nào!
Võ Chiếu kêu sợ hãi.