Chương 29: Lâm Bắc Phàm Thiện Lương

- Nhưng mà, thi đấu vẫn phải tiếp tục, chúng ta muốn tuyển ra đệ tử mạnh nhất từ trong các ngươi. Cho nên tiếp theo sẽ thi đấu như thế này, hai hai tiến hành đối chiến, sau khi quyết ra thắng bại, nghỉ ngơi nửa canh giờ rồi tiến hành trận thi đấu thứ hai, sau đó là trận thi đấu thứ 3. Căn cứ biểu hiện qua 3 trận thi đấu sẽ quyết định thứ tự của các ngươi! Hiện tại chúng ta không rút thăm, các ngươi đều là người có chủ kiến, chính các ngươi quyết định ai tham gia thi đấu trước!

Nói xong, Đại chưởng môn ngồi xuống, giao quyền quyết định cho ba người.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn Liễu Họa Mi, cười nói:

-Sư tỷ, ta muốn đấu với ngươi một trận, ý ngươi thế nào?

Liễu Họa Mi sững sờ, lại là Lâm Bắc Phàm đề nghị trước ra sân, quá không giống phong cách của hắn.

Lập tức gật đầu đáp ứng:

-Tốt!

Hoa Ngọc Lạc hướng bọn hắn gật gật đầu, sau đó rời khỏi sân bãi.

Lâm Bắc Phàm cùng Liễu Họa Mi mặt đối mặt.

-Sư tỷ, mời!

-Sư đệ, mời!

Thế là, Lâm Bắc Phàm bắt đầu phát đại chiêu.

-Kiếm đến!

Trong chốc lát, trên thân Lâm Bắc Phàm tách ra mấy ngàn đạo kiếm khí, bị Lâm Bắc Phàm khống chế biến thành một đầu Kiếm Long to lớn, dữ tợn, mãnh liệt mà quét về phía đối diện, tràng diện rộng rãi hào phóng.

Liễu Họa Mi cầm một thanh tế kiếm, sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Kiếm của nàng rất bất phàm, là một thanh tế kiếm mềm, có thể kéo dài vô hạn, bị nàng vung vẩy giống như vung roi.

Binh binh binh binh binh. . .

Kiếm Long to lớn bị nàng đánh vỡ nát, biến thành mưa kiếm, tiếp tục tiến công.

Liễu Họa Mi chuyển thủ làm công, nhuyễn kiếm trên tay đột nhiên kéo dài vô hạn, mang theo linh khí kinh khủng, mục tiêu nhắm thẳng vào Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm mặt không đổi sắc, vẫy tay một cái lại là trên trăm đạo kiếm khí.

Mỗi một đạo kiếm khí đều đánh vào nhuyễn kiếm chuẩn xác không sai, đánh gãy thế công của Liễu Họa Mi.

Liễu Họa Mi không có nản chí, trở tay một chưởng.

-Bách Điểu Triều Phượng!

Vô số hỏa điểu bay ra từ trong lòng bàn tay nàng, mãnh liệt nhào tới mưa kiếm.

Một con hỏa điểu dập tắt một đạo kiếm khí.

Như thế, mưa kiếm của Lâm Bắc Phàm bị phá.

Lâm Bắc Phàm âm thầm gật đầu, không hổ là đại sư tỷ, bất luận kinh nghiệm, thực lực hay các loại chiêu số đều là nhân tài kiệt xuất trong cùng cảnh giới, đuổi sát cao thủ Niết Bàn cảnh, mạnh hơn Thiên Nhân hàng lởm bên ngoài.

Người bên ngoài thấy được mà kinh tâm động phách, đây mới là thực lực cấp cao nhất của thế hệ tuổi trẻ trong Thánh địa.

Cao thủ Thiên Nhân thông thường ở trước mặt bọn hắn, ngay cả xách giày cũng không xứng.

Kinh khủng nhất chính là Lâm Bắc Phàm, một gia hỏa mới tu luyện không đến một năm, lại có thể liều cùng đại sư tỷ đương đại đến không rơi vào thế hạ phong, một tay kiếm kỹ chơi xuất thần nhập hóa, làm người ta nhìn mà than thở.

-Sư đệ, sư tỷ ta phải nghiêm túc, ngươi coi chừng!

-Sư tỷ, cứ tới đi!

Liễu Họa Mi sử dụng thuật Di Hình Hoán Vị, cấp tốc xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm điều khiển kiếm khí đón đỡ.

Liễu Họa Mi lập tức né tránh, bay lên không trung, nhuyễn kiếm trên tay nhanh chóng kéo dài, sau đó xoay quanh, hình thành một cái lồng giam to lớn, nhốt Lâm Bắc Phàm vào bên trong.

Lồng giam chậm rãi rút lại, hiển nhiên là muốn thừa cơ trói chặt Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm không có khoanh tay chịu chết, trên thân tách ra kiếm khí kinh khủng, nhất cử xông mở lồng giam.

Liễu Họa Mi không có nhụt chí, đổi một loại phương thức công kích khác.

Lâm Bắc Phàm lại nương tựa theo kiếm khí đầy người như con nhím, xuất ra một chiêu tiên cật biến thiên.

Cứ như vậy, song phương ngươi tới ta đi nửa canh giờ.

Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm giống như tiêu hao quá lớn, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, rốt cục "không địch lại", bị Liễu Họa Mi nắm lấy cơ hội, đánh ra ngoài sân.

-Sư đệ, ngươi thua!

Liễu Họa Mi hưng phấn nói.

Người sư đệ này quá yêu nghiệt, đánh lâu như vậy cuối cùng đánh hắn ra ngoài.

Hắn lại không thua, sư tỷ liền không còn mặt mũi.

-Sư tỷ, sư đệ thua rồi!

Lâm Bắc Phàm "hối hận" nói:

-Đều do sư đệ vừa rồi dùng sức quá lớn, hao phí quá nhiều linh lực, dẫn đến cuối cùng bất lực, sắp thành lại bại, thực sự hổ thẹn!

Liễu Họa Mi may mắn, may mắn ngươi ít kinh nghiệm, không thì thua chính là ta.

-Không sao, sư đệ, ngươi còn trẻ, rèn luyện nhiều hơn là được! Nghỉ ngơi thật tốt, trận tiếp theo không nên hành động theo cảm tính!

Liễu Họa Mi xuất ra uy nghiêm của đại sư tỷ, an ủi.

Lâm Bắc Phàm nghiêm túc gật gật đầu:

-Sư tỷ giáo huấn rất đúng!

Lúc này, Hoa Ngọc Lạc đi tới.

Lâm Bắc Phàm quay đầu cười nói:

-Sư huynh, trận tiếp theo ta và ngươi đi!

-Hửm?

Hai người khác đều sững sờ.

-Sư đệ, ngươi vừa mới kết thúc đại chiến, tiêu hao rất lớn, nên nghỉ ngơi nhiều hơn, nghênh đón trận chiến đấu tiếp theo.

Liễu Họa Mi khuyên nhủ.

Hoa Ngọc Lạc gật đầu:

-Sư muội nói không sai, ngươi bây giờ nên nghỉ ngơi.

-Sư huynh sư tỷ, kỳ thật ta nghĩ là, trận tiếp theo sư tỷ sẽ đánh cùng sư huynh, nhưng bây giờ sư tỷ tiêu hao cũng không ít, nếu vội vàng ra trận, cuối cùng sẽ không địch lại sư huynh. Không bằng trước hết để cho ta lên, để sư tỷ được nghỉ ngơi tương đối đầy đủ, tốt nghênh đón trận chiến đấu tiếp theo.

Lâm Bắc Phàm nói.

-Sư đệ…

Liễu Họa Mi có chút hơi cảm động, đang muốn thuyết phục.

-Sư tỷ không cần khuyên, thời kì tối cường ta còn không phải đối thủ của ngươi, huống chi bây giờ đã tiêu hao hơn phân nửa, 10 thành lực lượng không phát huy ra 5 thành, như thế nào sẽ là đối thủ của sư huynh? Không bằng hi sinh ta, thành toàn sư tỷ!

Lâm Bắc Phàm chính nghĩa lẫm nhiên nói, trên mặt tràn đầy quang mang thần thánh, đại công vô tư, đặc biệt xán lạn.

Giờ khắc này, Liễu Họa Mi tràn ngập hảo cảm với Lâm Bắc Phàm.

-Được, đa tạ sư đệ đã thành toàn!