Chương 27: Kiếm Khí Tung Hoành

Trận tranh tam cường (3-người-mạnh-nhất) thứ nhất, Hoa Dục Lạc vs Trương Đại Cường.

Trương Đại Cường có được thực lực Thiên Nhân thất giai, là một tên thể tu, trong thế hệ tuổi trẻ coi là cường giả hiếm có.

Nhưng mà Hoa Ngọc Lạc là chân truyền đệ tử, thực lực đã sớm đạt tới Thiên Nhân cửu giai, dễ dàng đánh bại đối thủ, tấn cấp tam cường.

Trận thứ hai, Triệu Hán Sơn vs Liễu Họa Mi.

Hai người đều có được thực lực Thiên Nhân bát giai, trong đó Liễu Họa Mi là chân truyền đệ tử của trưởng lão Thiên Y, đồng thời còn là sư tỷ của Bạch Thanh Liên, mỹ lệ ôn nhu lại hào phóng, cũng là người nổi bật trong thế hệ tuổi trẻ, uy vọng vẻn vẹn thứ đứng sau Hoa Ngọc Lạc.

Trong trận chiến đấu này, Liễu Họa Mi đánh bại Triệu Hán Sơn, tấn cấp tam cường.

-Sư tỷ thật lợi hại, quán quân trừ ngươi ra không thể là người khác!

Bạch Thanh Liên sùng bái nói.

Liễu Họa Mi ôn nhu sờ sờ đầu Bạch Thanh Liên:

-Nếu như ta đánh cùng tình lang của ngươi, ngươi ủng hộ ai?

-Cái này… ta nào có tình lang gì, sư tỷ không nên nói lung tung!

Bạch Thanh Liên đỏ mặt, ngượng ngập nói, vụng trộm nhìn người nào đó trên Đài thủ lĩnh một chút, có ngại ngùng càng che càng lộ.

Liễu Họa Mi cười lắc đầu.

Tâm tư của sư muội căn bản giấu không được, ai cũng thấy.

Bất quá trong lòng nàng, tỷ muội cùng Lâm Bắc Phàm niên kỷ tương tự, thân phận tương đương, đều là người nổi bật trong thế hệ tuổi trẻ của Thánh địa, đứng chung một chỗ là trai tài gái sắc ông trời tác hợp, nàng vui thay cho sư muội.

Dù sao cũng tốt hơn vị hôn phu trước, sư muội tân tân khổ khổ cầu đan dược cho hắn, người ta không chỉ không trân quý, còn từ hôn nàng ngay trước mặt mọi người. Lang tâm cẩu phế, đáng giận!

Nếu như lúc ấy nàng ở đó, khẳng định cầm đao bổ chết tên hỗn đản này!

Một trận cuối cùng, Lâm Bắc Phàm vs Hoàng Kim Du, vạn chúng chú mục.

-Sư huynh, đợi mấy tháng rốt cục đợi đến hôm nay, mong rằng sư huynh vui lòng chỉ giáo!

Hoàng Kim Du hai tay nắm một thanh đại kiếm màu vàng kim, dáng người dâng trào, có tư thái thiên kiêu.

Hoàng Kim Du bây giờ là cường giả Thiên Nhân lục giai. Ở tuổi của hắn mà nói là rất không tệ, nhưng mà trong 6 tuyển thủ lại là yếu thứ nhì, cao hơn Lâm Bắc Phàm ba giai.

-Sư đệ, sử dụng ra tuyệt học của ngươi đi, để sư huynh chỉ điểm ngươi thật tốt!

Lâm Bắc Phàm cười nói.

-Sư đệ ta tu vi cao hơn ngươi, hẳn là ta chỉ điểm ngươi mới đúng!

Hoàng Kim Du cười nói.

-Vậy thì tới đi, ta có chín đạo kiếm khí vô hình, mời sư đệ thưởng thức!

Lâm Bắc Phàm nói xong, trên tay đã ngưng tụ ba đạo kiếm khí.

Vù---

Vù---

Vù---

Ba kiếm cùng bay, hợp thành một con đường, tốc độ nhanh như thiểm điện.

Hoàng Kim Du như gặp đại địch, hai tay nắm đại kiếm, sử dụng ra tuyệt học của mình.

-Hoàng Kim Bán Nguyệt Trảm!

Đại kiếm to lớn vạch ra một đường cong, ngưng tụ thành một đạo kiếm mang to lớn hình trăng khuyết, ngăn ở phía trước.

Bành!

Bành!

Liên tục vỡ hai đạo kiếm khí vô hình, kiếm mang cũng không tan biến mà chỉ ảm đạm rất nhiều.

Thẳng đến đạo kiếm khí vô hình thứ ba, rốt cục kiếm mang bị phá hủy.

Ầm ầm

Kiếm mang bay tán loạn, phá hủy khu vực trên 100 mét xung quanh.

Hoàng Kim Du bị nổ lui mấy chục bước mới có thể ổn định thân hình.

Lần giao phong thứ nhất, Lâm Bắc Phàm hơi chiếm thượng phong.

Lâm Bắc Phàm cười nhạt một tiếng, trên tay lại thêm ba đạo kiếm khí vô hình.

Vù---

Vù---

Vù---

Lại một lần ba kiếm cùng bay, hình thành một con đường.

-Sao có thể còn!!!

Hoàng Kim Du kinh hãi.

Loại kiếm khí lực phá hoại mạnh như vậy, hắn ngưng tụ một đạo cũng phải làm chuẩn bị, ngưng tụ ba đạo cùng lúc thì tốn kém công phu, sao Lâm Bắc Phàm có thể làm dễ dàng như vậy?

Bất đắc dĩ, hắn lựa chọn tạm thời tránh đi.

Hắn thông qua thân pháp, né tránh ba đạo kiếm khí này, rơi xuống từ trên không trung, cầm Hoàng Kim đại kiếm trong tay hung hăng chém xuống.

-Lâm Bắc Phàm, tiếp ta một kiếm! Thùy Thiên Nhất Kích!

Đại kiếm phát ra tia sáng chói mắt, như là một vầng mặt trời chói lóa.

Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, trong hai mắt ngưng tụ ra hai đạo kiếm khí vô hình.

Vù---

Vù---

Trong đó một đạo kiếm khí phá hủy thế công của Hoàng Kim Du, một đạo kiếm khí khác thì đánh vào lồng ngực Hoàng Kim Du, xuyên thấu.

Phốc!

Hoàng Kim Du thổ huyết, mặt mày tái nhợt, rơi xuống mặt đất, nhìn chằm chằm Lâm Bắc Phàm.

Một kiếm vừa rồi kia, chỉ cần lớn hơn một chút đã đủ đòi mạng hắn.

Nếu là sinh tử quyết đấu, chỉ sợ hắn đã chết.

Nói cách khác, vừa rồi Lâm Bắc Phàm đã hạ thủ lưu tình. Nhưng hắn không cách nào tiếp thu, mình vậy mà lại bại bởi một Lâm Bắc Phàm mới nhập môn không bao lâu, chính mình không thừa nhận!

-Sư đệ, nhận thua đi, ngươi không phải đối thủ của sư huynh!

Lâm Bắc Phàm mở miệng nói, hai tay rủ xuống một cách tự nhiên, mặc một thân trường bào rộng rãi trắng bạc như tuyết, không nhiễm bụi trần, từ khi lên đài chưa từng di động một bước, có tư thái thiên kiêu vô thượng.

Nhất là vừa rồi thi triển ra vô hình kiếm khí, dễ dàng liền trấn áp Hoàng Kim Du, thật sự là quá đẹp trai.

Rất nhiều sư muội tuổi trẻ bị mê đến thần hồn điên đảo.

-Ta không nhận thua, trừ phi ta triệt để ngã xuống!

Hoàng Kim Du lần nữa giơ lên Hoàng Kim đại kiếm, hét lớn một tiếng, xông lại, đồng thời sử dụng ra thuật Di Hình Hoán Vị, đột nhiên xuất hiện sau lưng Lâm Bắc Phàm, chặt ngang.

Lâm Bắc Phàm không quay đầu lại, bên hông lại xuất hiện một đạo kiếm khí.

-Cái gì!!!