Tiếp theo, bắt đầu rút thăm vòng thứ tư.
Lâm Bắc Phàm không có phần, chỉ có thể đứng phía trên mà nhìn.
Khi số 1 cùng số 12 xuất hiện, đám người lại một lần im lặng, lại là hai người yếu nhất, tất cả đều là Thiên Nhân Nhị Giai, trải qua luân phiên đại chiến, thực lực đã không còn một nửa.
Cái này… vận khí đáng chết!
Tất cả mọi người nhìn Lâm Bắc Phàm, thật hoài nghi hắn là con riêng của lão thiên gia.
Bất quá, rốt cục có thể nhìn thấy hắn chân chính ra tay, mà không phải nằm thắng, tất cả mọi người vô cùng chờ mong cùng kích động.
-Hiện tại, mời số 1, số 12 cùng Lâm Bắc Phàm lên sân!
Trọng tài lớn tiếng tuyên bố.
Lâm Bắc Phàm phiêu nhiên ra trận, chắp tay nói:
-Hai vị sư đệ, mời!
-Mời sư huynh!
Hai vị tuyển thủ trăm miệng một lời.
-Hiện tại ta tuyên bố: Tỷ thí bắt đầu!
Trọng tài lớn tiếng nói.
Hai vị sư đệ rút kiếm ra, trên thân kiếm mang theo kiếm mang sắc bén, sau đó một đạp bay vọt mà tới, phân biệt từ tiến công hai bên trái phải, triển khai thế công lăng lệ.
Ánh mắt Lâm Bắc Phàm ngưng tụ, trên tay xuất hiện hai đạo kiếm khí.
Sau đó vung tay lên một cái.
Bang---
Bang---
Hai đạo kiếm khí như hai dải lụa màu bạc vạch phá bầu trời, lại như sao băng cấp tốc.
Hai vị đệ tử số 1 cùng số 12 còn chưa kịp phản ứng, kiếm trên tay đã bị kiếm khí kia đánh trúng, bang một tiếng, đứt
gãy. Không chỉ như thế, kiếm khí này còn xuyên qua lồng ngực bọn hắn, đánh ra một cửa hang nhỏ bé.
-Cái này… không có khả năng!
Hoàng Kim Du kêu sợ hãi.
-Lâm Bắc Phàm!
Ánh mắt Hoa Ngọc Lạc ngưng trọng, ngay cả hắn cũng không sử dụng ra được dạng kiếm chiêu này.
-Sư huynh lợi hại, ủng hộ!
Bạch Thanh Liên hưng phấn hô to.
Khán giả khác cũng bị Lâm Bắc Phàm làm cho kinh sợ.
Trên Đài thủ lĩnh, tất cả trưởng lão cũng sợ hãi thán phục.
-Kiếm khí vừa rồi thực sự quá kinh diễm, vô luận là lực đạo hay góc độ đều có thể xưng nhất tuyệt, giống như linh dương móc sừng, đả thương người mà không giết người, cử trọng nhược khinh, có thể xưng lợi hại!
-Mấu chốt nhất là bản thân đạo kiếm khi kia, mười phần ngưng tụ, có lực xuyên thấu cường đại! Ngay cả binh khí của hai vị đệ tử cũng bị kiếm khí đánh gãy, thật sự là kinh khủng! Thiên Nhân ngũ giai lục giai bình thường chỉ sợ cũng không phải đối thủ!
-Đạo kiếm khí kia xác thực lợi hại, ta chưa bao giờ thấy qua. Đại sư huynh, là ngươi dạy sao?
Một vị trưởng lão hỏi.
Tất cả đại trưởng lão đều nhìn qua, chờ đợi đại trưởng lão trả lời.
Lúc này đại trưởng lão cũng phi thường giật mình, trình độ kiếm đạo của đồ nhi sao mạnh như thế, vừa rồi phát ra một chiêu kia ngay cả hắn cũng vỗ án tán dương. Về phần kiếm chiêu, hắn cũng không dạy qua, chỉ có thể nói là ở bên ngoài đạt được cơ duyên.
Bất quá, làm sư phó, nên giúp đồ đệ chịu sào.
-Không sai, là ta dạy!
Đại trưởng lão gật gật đầu.
-Không hổ là Đại sư huynh, nhiều năm như vậy, không những không hoang phế mà còn nghiên cứu ra kiếm chiêu mới!
-Cũng chỉ có kinh tài tuyệt diễm như sư huynh mới nghiên cứu ra kiếm chiêu như vậy!
-Không cần so, thắng bại đã phân!
---
Giữa sân.
-Hai vị sư đệ, đã nhường!
Lâm Bắc Phàm chắp tay.
-Sư huynh, chúng ta thua!
Hai vị đệ tử số 1 cùng số 12 cười khổ, xác thực đã thua.
Đạo kiếm khí vừa rồi kia bọn hắn trốn không thoát, nếu như kiếm mang lại lớn một chút, sắc bén một chút là có thể giết chết bọn hắn.
Không cần thiết tiếp tục đánh, sẽ chỉ tăng thêm thương vong.
Trọng tài lớn tiếng tuyên bố:
-Lâm Bắc Phàm thắng!
Lâm Bắc Phàm phiêu nhiên trở về, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Cuộc tỷ thí này từ bắt đầu đến kết thúc không đến 10 giây, trong đó Lâm Bắc Phàm mới ra một chiêu đã đặt vững thắng ván cờ. Vốn cho rằng sẽ là một hồi long tranh hổ đấu, không nghĩ tới lại bị Lâm Bắc Phàm miểu sát tại chỗ.
Lâm Bắc Phàm đứng lặng sau lưng đại trưởng lão, yên lặng nhìn các đệ tử khác tranh tài.
Những người khác cũng nhìn xem, lại có chút ăn vào vô vị, thấy được buồn ngủ, thỉnh thoảng nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, nhớ lại kiếm chiêu vừa rồi.
Thật sự là có thể xưng thần lai chi bút (bút tích của thần), mười phần kinh diễm.
Thầm nghĩ trong lòng, khó trách được đại trưởng lão thu làm đệ tử.
Giữa đám người, công tử ca tướng mạo ôn nhu kia tự nói:
-Lâm Bắc Phàm, có lẽ sẽ trở thành đại địch trong tương lai của ta!
Tranh tài tiếp tục, vòng thi đấu thứ tư rất nhanh quyết ra sáu người mạnh nhất.
Trong đó có Lâm Bắc Phàm, Hoàng Kim Du, Hoa Ngọc Lạc cúng ba vị đệ tử khác.
Lúc này đã qua đi một ngày thời gian, không có nghỉ ngơi cũng không ăn chút gì, nhưng tất cả mọi người là võ giả, cũng không cảm thấy mỏi mệt, ngược lại thần thái sáng láng, chờ mong long tranh hổ đấu.
Trong đó được chờ mong nhất là Lâm Bắc Phàm, mọi người khát vọng được nhìn thấy chiêu kiếm kia lần nữa.
Lại một lần rút thăm, Lâm Bắc Phàm rốt cục đối đầu cùng Hoàng Kim Du.
Hoàng Kim Du cười to:
-Ha ha, Lâm Bắc Phàm, ngươi rốt cục bị ta rút được, lần này xem ngươi tránh thế nào? Ta nhất định sẽ dùng hết toàn lực đánh bại ngươi, ngươi chờ xem!
Lâm Bắc Phàm bay tới:
-Ngươi hẳn là yếu nhất, không thì sao lại bị ta rút đến?
Hoàng Kim Du:
-. . .
-Không biết lớn nhỏ, thế mà gọi thẳng tên ta? Ta là chân truyền đệ tử, ngươi là thân truyền đệ tử, chúng ta bối phận khác nhau, ngươi phải gọi ta sư huynh, nói lại!
Lâm Bắc Phàm đứng chắp tay.
Hoàng Kim Du:
-. . .
-Sư huynh!
Hoàng Kim Du biệt khuất hô một tiếng.
-Ngoan!
Lâm Bắc Phàm phiêu nhiên mà đi.
Nhìn thân ảnh Lâm Bắc Phàm rời đi, Hoàng Kim Du nắm chặt nắm đấm, trong lòng kìm nén một hơi. Thề chờ một chút nhất định phải phát tiết ra ngoài thật tốt, đánh bại Lâm Bắc Phàm, chứng minh chính mình.