Bởi vì như vậy, Sở Dương giết chóc càng thêm điên cuồng.
Hắn giết người cướp của, ra tay là sẽ diệt môn, lãnh huyết vô tình, trận này giết chóc dần dần mở rộng đến nước láng giềng.
Lâm Bắc Phàm cũng lười quản hắn.
Đứa nhỏ này từ khi bị diệt môn, tâm tính vặn vẹo, ưa giết chóc.
Lâm Bắc Phàm cũng quay về bản thể chính mình.
Hắn đã ra ngoài tu luyện được hai tháng, Lâm Bắc Phàm cũng thuận lợi đột phá đến Thiên Nhân cảnh.
Sau khi trở thành ngón tay vàng của Sở Dương, thực lực Thiên Nhân của hắn cũng được đồng bộ với Lâm Bắc Phàm, bây giờ thực lực Lâm Bắc Phàm vô cùng phi phàm.
Mấu chốt nhất vẫn là thiên phú kiếm đạo của hắn, bây giờ hắn mang kiếm tâm, kiếm đảm, kiếm mạch, kiếm cốt và kiếm hồn, quá kinh khủng, hắn làm cho người ta có cảm giác hắn vì kiếm mà sinh.
Đúng lúc này, hắn mở mắt, kiếm khí trên cơ thể bộc phát kinh khủng..
- Keng keng keng keng bang. . .
Ngàn mét xung quanh đều bị kiếm khí chém nát, sức hủy hoại vô cùng kinh khủng.
Kiếm Xỉ ưng đang nằm nghỉ ngơi thì nhìn thấy, sợ hãi rụt rè lui lại mấy bước, ánh mắt rất sợ hãi.
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm chỉ một ngón tay, một đạo kiếm khí vô hình bắn ra.
Ngọn núi nhỏ phía trước, bị chặt đứt.
- Nếu như phối hợp với Dị hỏa, uy lực sẽ càng mạnh hơn nữa!
Lâm Bắc Phàm tự tin cười:
- Bây giờ ta mặc dù mới vừa bước vào Thiên Nhân cảnh, nhưng mà cũng dám xưng cùng giai vô địch!
Lần này ra ngoài, tìm được một vị nhân vật chính, đạt được một cái đầm vạn năm Linh Nhũ còn có Thần Thánh kiếm quyết, thực lực tăng vọt gấp mấy chục lần, cũng coi như công đức viên mãn, Lâm Bắc Phàm phi thường hài lòng.
Đang định trở về, Lâm Bắc Phàm lộ ra nụ cười vui vẻ:
- A? Tiêu Hàn tìm được tin tức đóa Dị hỏa thứ nhất rồi sao? Không hổ là nhân vật chính, mới hai tháng đã có thu hoạch, quả là thiên mệnh sở quy !
. ..
Bên trong sa mạc mênh mông, Tiêu Hàn đang nghiên cứu một cái địa đồ cũ nát, rồi hắn nói với Lâm Bắc Phàm:
- Sư phó, căn cứ trên bản đồ ghi chép, Thanh Liên Đế ở ngay trong một cái miệng núi lửa đang ngủ đông, nhưng ở đó có Xà Nhân tộc thủ hộ. Bên trong Xà Nhân tộc có rất nhiều cường giả, muốn đi vào phi thường khó. Mặt khác, nghe nói còn có một nhóm cường giả Thiên Nhân chạy tới miệng núi lửa, đòi bọn họ Dị hỏa. Khi bọn hắn đánh nhau, chính là cơ hội duy nhất của chúng ta.
- Đồ nhi, ngươi nghĩ rất đúng, vậy ngươi tùy ý hành động đi!
Lâm Bắc Phàm gật đầu nói.
- Nhưng kế hoạch nào cũng có sai sót, nếu như có nguy hiểm gì, hi vọng sư phó. . .
- Yên tâm! Mặc dù ta chỉ là một cái tàn hồn, nhưng là đối phó mấy cái Thiên Nhân rất dễ dàng!
Lâm Bắc Phàm nói.
- Tốt, sư phó ta đi chuẩn bị!
Tiêu Hàn cao hứng nói.
Tiếp đó, Tiêu Hàn chuẩn bị cho mình một ít đan dược.
Sau đó, căn cứ theo bản đồ, mà chui vào bên trong miệng núi lửa.
Kết quả không biết có phải hay không là do vận khí của nhân vật chính, hắn vừa nhảy xuống lại tìm thấy thông đạo đi thẳng vào trung tâm ngọn núi lửa.
Tiêu Hàn do dự, không biết có nên đi vào hay không.
Lâm Bắc Phàm xuất hiện cổ vũ:
- Đồ nhi, mau vào đi, nói không chừng có thể vào thẳng bên trong.
- Nhưng mà sư phó, cái khe này hình như sâu không thấy đáy, hơi nguy hiểm thì phải, đồ nhi sợ xuống cái là ở dưới đó luôn!
Tiêu Hàn vẫn do dự.
- Yên tâm đi, ngươi không chết đâu mà lo, nhanh đi!
Lâm Bắc Phàm thúc giục.
Tiêu Hàn đứng hình, sư phó, ngươi lấy đâu ra tự tin vậy?
Nếu như Lâm Bắc Phàm biết hắn nghĩ như vậy, sẽ nói cho hắn biết đây là định luật nhân vật chính bất tử!
Dưới sự thúc giục của Lâm Bắc Phàm, cuối cùng Tiêu Hàn cũng nhảy xuống, hắn vị đập vào tường mười mấy cái, rốt
cục cũng rơi xuống một vách núi, phía dưới hắn đều là dung nham nóng hừng hực.
- Ta đã nói rồi, ngươi sẽ không chết, ngươi nhìn đi đó là cái gì?
Theo hướng ngón tay của Lâm Bắc Phàm, Tiêu Hàn nhìn thấy ở giữa dung nham hừng hực có một cái bình đài, phía
trên đó có một đóa hỏa diễm màu xanh nhìn như hoa sen.
- Thanh Liên Đế hỏa!
Tiêu Hàn thốt ra.
- Không sai, đó chính là Thanh Liên Đế hỏa! Đồ nhi, đi thôi, tương lai tươi sáng đang chờ ngươi!
Lâm Bắc Phàm cổ vũ.
- Nhưng ..nhưng mà sư phó, phía dưới tất cả đều là dung nham, đồ nhi làm sao có thể sống được?
Tiêu Hàn nhìn chằm chằm Lâm Bắc Phàm, hi vọng hắn không khoanh tay đứng nhìn.
- Tin tưởng bản thân, ngươi có thể làm được!
Lâm Bắc Phàm lại cổ vũ lần nữa.
Tiêu Hàn: . . .
Hắn có thể làm được sao?
Coi như hắn xui xẻo gặp sư phụ bại hoại như vậy đành chịu thôi.
Tiêu Hàn lấy mấy khỏa thuốc giải hỏa độc rồi nhét hết vào miệng , sau đó lại móc ra tấm sắt lớn, rồi ném nó xuống
dung nham..
Sau đó hắn nhảy xuống, đứng ở trên miếng sắt lớn.
Dung nham nhiệt độ rất cao, không đến một phút tấm sắt lớn đã đỏ bừng. Tiêu Hàn lấy thêm khối sắt khác từ từ trong
không gian giới chỉ rồi ném đi, sau đó lại nhảy một cái, dẫm lên khối sắt kia.
Cứ như vậy, dựa vào những thứ này tấm sắt, hắn đi tới bên cạnh Thanh Liên Đế .
So với dung nham xung quanh, Thanh Liên Đế hỏa chả nóng gì cả, nó như là một đóa hoa chớm nở, mang theo một
sự mát mẻ, xua tan hơi nóng xung quanh.