Tài xế xe còn rất trẻ, tuy rằng để râu trong có vẻ thành thục, nhưng Thành Phát đoán tuyệt đối không quá 30.
“Người anh em này là fan của Wolfsburg ? “.
“Đúng, sao cậu biết ?”.
“Hắc, biểu tượng sói Wolfi a “.
Thành Phát chỉ vào móc chìa khóa, cười nói. Hắn đương nhiên không thể quên con vật biểu tượng của câu lạc bộ.
“Thật tinh mắt, chắc cậu cũng là fan của Wolfsburg ? “.
Thành Phát hơi sửng sốt, hắn có phải fan của Wolfsburg ? cái này khó nói, hắn thích nhiều đội bóng, trong đó … không có Wolfsburg a. Nhưng hiện tại hắn đang chơi bóng cho câu lạc bộ, vẫn tính là nửa fan.
“Bang Niedersachsen này không phải đều là fan của Wolfsburg sao, cũng coi như hiểu sơ qua “.
Tài xế rất cao hứng, giọng nói liên thanh :
“Đúng, Wolfsburg nổi danh nhất bang Niedersachsen, sói Wolfi cũng là vật biểu tượng đáng yêu nhất thế giới. Không nói đùa với cậu, gia đình tôi là fan của Wolfsburg 5 đời rồi “.
Wolfi đáng yêu ? người anh em này đối với hai từ ‘đáng yêu’ hiểu lầm rất sâu a. Còn có Wolfsburg thành lập 1974, mới được 40 năm, là fan 5 đời quả thật là chém gió hơi sâu. Anh em này nói chuyện làm người đối diện rất khó xử a.
“Không phải còn có Hannover sao ? “.
“Gì cơ, Han … gì a … tôi không nghe rõ”.
Esther ngồi cạnh Thành Phát, không nhịn được nhỏ giọng nói một câu. Thành Phát vội véo cô nàng này một cái, sau đó cười :
“Không có gì đâu anh bạn, cho tôi xuống phía trước kia nhé “.
“Ok”.
Thanh toán xong tiền taxi, Esther hừ nói :
“Tại sao lại véo tôi ? tôi đâu có nói sai gì “.
Thành Phát trợn trắng mắt :
“Cô là fan của Hannover 96 a ? “.
“Đúng, thì thế nào ? “.
Esther vẫn rất quật cường, Thành Phát không nhịn được vỗ vai, thở dài :
“Người vừa rồi vừa nhìn là biết fan cuồng, cô dám lộ ra mình là fan Hannover, đảm bảo sẽ bị đánh ra sh*t “.
“Hừ, thô thiển nam nhân “.
Esther lấy chìa khóa mở cổng, vừa mở vừa nói :
“Vào nhà tôi một lát, tôi lấy tiền trả anh “.
Thành Phát lắc đầu :
“Tiền trả sau cũng được, nhà tôi ở ngay bên cạnh. Tốt nhất là cô sát trùng vết thương rồi băng bó lại ngay đi, để lâu có thể nghiễm trùng rồi để lại sẹo “.
Esther hơi dừng lại, sau đó đáng thương nói :
“Nhà anh có bông băng ý tế không ? có thể cho tôi một chút không ? “.
Thành Phát co giật miệng, cuối cùng cũng không nhẫn tâm từ chối.
Esther xấu hổ ngồi trên salon, nhìn Thành Phát cầm bông băng, cồn hỏi :
“Còn chưa biết tên anh, tôi là Esther, Esther Heesch “.
“Thành Phát, có thể gọi tôi là Flash “.
Thấy Thành Phát không có biểu hiện gì, Esther không nhịn được hỏi :
“Anh không nhận ra tôi ?”.
“Không a, cô rất nổi tiếng ? “.
Nhìn thấy Thành Phát vẻ mặt ngạc nhiên hỏi lại, Esther lúng túng lắc đầu. Nàng có thể làm sao ? không thể trắng trợn nói mình là siêu mẫu hạng A.
Thành Phát nghi hoặc, thử đoán :
“Nhìn cô xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ là diễn viên ? ca sĩ ? hay bloger ? “.
Thấy Esther lắc đầu nguầy nguậy, Thành Phát chán nản :
“Mặc kệ đi, cô sát trùng vết thương đi, tôi cần ăn sáng. Cô có muốn ăn chút gì không ? “.
Esther vội nói :
“Tôi không ăn, cảm ơn anh “.
Thành Phát nhún nhún vai, sau đó vào bếp nấu nướng. Hắn cầm lấy thực đơn, sau đó vào tủ lạnh lấy đồ, tự nấu nướng.
Phòng bếp nhìn thẳng ra phòng khách, Thành Phát vừa nhìn thoáng qua, khóe miệng co giật. Esther lóng nga lóng ngóng xử lí vết thương, chai cồn đã mở lắp nhưng lại không dám đổ xuống, Thành Phát nhìn cũng sốt ruột.
Bữa sáng của hắn gồm bánh mỳ đen, cá, hoa quả, sữa bò và cả sữa chua. Không khó nấu nướng, Thành Phát chỉ dùng 15 phút là xong, hắn bê đồ lên bàn ăn, sau đó mở ti vi, định vừa ăn vừa xem.
Lại lần nữa liếc ra phòng khách, Thành Phát tay đỡ trán, đành đứng dậy đi ra.
“Đưa nó đây”.
“Không cần đâu, tôi có thể làm … “.
Thành Phát trực tiếp cầm lấy bông băng, khinh khỉnh nói :
“Cô gái, hôm nay là chủ nhật, cô không định ở nhà người lạ cả buổi chứ ? duỗi chân “.
Esther xấu hổ đến đỏ bừng mặt, nhưng vẫn dụt dè đưa chân ra ;
“Nhẹ một chút được không ?”.
Cô nàng này không biết làm gì, nhưng đúng chuẩn nữ thần, đôi chân trắng muốt, thẳng tắp, thon dài, giống như tác phẩm nghệ thuật. Thành Phát không nhịn được cảm thán, sau đó quyết đoán cầm lọ cồn, dội thẳng vào.
“A aaaaaaaaa ! “.
Đã chuẩn bị từ trước, nhưng tiếng hét chói tai của Esther vẫn làm cho Thành Phát giật nảy cả mình. Hắn quyết đoán đè chân lại, sau đó nhanh chóng bôi thuốc, bó lại gọn gàng.
“Chân kia “.
“Không, không cần “.
Thành Phát vơ lấy cái khăn trên bàn, ném cho Esther nói :
“Cắn vào nó, đằng nào cũng phải trải qua, cô không muốn nhiễm trùng chứ ? “.
“Cắn có thể đỡ đau hơn không ? “. Esther yếu ớt hỏi lại, Thành Phát trợn trắng mắt :
“Khẳng định là không, chủ yếu là cô la lớn như vậy, người ta còn tưởng lò giết heo “.
“Anh mới là heo”.
Esther dỗi lại, nhưng vẫn đem khăn mặt cắn chặt. Thành Phát rất nhanh xử lí xong, sau đó hỏi :
“Còn chỗ nào không ? tay thì sao ? “.
“Không sao, không chảy máu. Cảm ơn anh “.
Esther cầm trong tay khăn mặt, cảm ơn một câu rồi nói tiếp :
“Khăn mặt tôi sẽ giặt sạch sẽ trả anh “.
Thành Phát vẫy tay :
“Không cần, vò qua là được, chỉ là khăn lau bàn … “.
Esther trừng mắt, không khí lập tức im lặng đáng sợ.
“Ùng … ục … ục”.
Esther chưa kịp nói gì thì tràng âm thanh từ bụng nàng thình lình phát ra, Thành Phát sắc mặt cổ quái, cố nén cười :
“Hay là, vào ăn sáng ?”.
“Hừ… ăn thì ăn “.
Dù sao mặt mũi cũng đã mất hết, Esther cũng chẳng muốn khiêm tốn làm gì.