Chương 11: Mỹ nữ hàng xóm.

Phòng mới của Thành Phát cách sân tập luyện 6 km, 1 phòng khách, 1 phòng ngủ, có bếp nấu ăn, điều kiện xung quanh yên tĩnh khá đẹp, còn có 1 gara xe nhỏ, đáng tiếc hiện tại trống rỗng.

Việc chuyển nhà rất nhanh đã xong, Thành Phát cũng chẳng có bao nhiêu đồ đạc để chuyển.

Vấn đề mới phát sinh !

Phòng mới đẹp hơn, thoải mái hơn, nhưng cách sân tập 6 km. Hắn trước kia thường đi bộ, nhưng hiện nay hiển nhiên là không thể.

Mua xe là điều phải làm, nhưng tạm thời hắn chưa thể mua ô tô, bởi vì không có tiền. Cân nhắc một chút, Thành Phát quyết định chọn xe đạp, coi như thể dục buổi sáng.

Ngày mai là chủ nhật, cho nên Thành Phát lập tức chạy đi mua tất cả đồ đạc cần thiết.

Ở Đức, mua sắm vào ngày chủ nhật là một ý tưởng sai lầm. Hầu hết các cửa hàng đều đóng cửa, người Đức sẽ theo nguyên tắc ‘không làm việc’, kể cả việc cắt cỏ hay tỉa cây cũng không.

Chủ nhật đội nghỉ tập, Thành Phát sáng sớm liền ra ngoài chạy bộ. Sáng sớm rất ít người chạy bộ, không khí cũng trong lành thoải mái.

Người Đức có thói quen rất kỳ lạ, đó là ‘nhìn chằm chằm’ vào người khác. Họ không có ý xấu, nhưng Thành Phát cũng chưa quen lắm với thói quen này. Cho nên hắn thường dậy sớm hơn để chạy bộ, thư giãn tự tại hơn.

Tất nhiên, buổi sáng sớm cũng không chỉ có một mình Thành Phát. Chạy ngay trước hắn là một cô gái, buộc tóc đuôi ngựa, đôi chân rất dài, rất thẳng, đáng tiếc vóc dáng quá gầy.

Chạy được 2 cây số, Thành Phát nhổ tai nghe, nhét thẳng vào túi. Dù hắn đã rất cố gắng, nhưng ca khúc của thế giới này thật sự không nuốt nổi. Kinh điển vẫn có một ít, nhưng nghe mãi cũng phát chán a.

“Boss, cảm nhận được nền âm nhạc nước sôi lửa bỏng sao ? thế giới này cần ngài đến cứu vớt, mau đưa những kinh điển kiếp trước tới đây tỏa sáng hào quang đi “.

“Không phải là sao chép sao ? nói hay như vậy làm cái gì “.

“Vậy sao chép a, boss, ngài còn chần chờ gì ? “.

“Đợi khi nào có thời gian đi “.

Hệ thống : … ta đã đợi 10 năm a.

Đối với lười chẩy thây Thành Phát, hệ thống cũng rất tuyệt vọng a.

Mặc kệ hệ thống u oán, Thành Phát dửng dưng chạy tiếp. Con người hắn khá lười, đối với bóng đá, hắn tuyệt đối chăm chỉ, nhưng với thứ khác, hắn rất lười bắt đầu. Giống như âm nhạc, mặc dù khó nghe nhưng hắn cũng chẳng muốn đi thu âm bài hát, sau đó tự thưởng thức.

Muốn hát ? trong phòng tắm tùy ý hát. Cảm thụ âm nhạc khi không mặc đồ mới là thoái mái nhất.

Ách, giống như có chuyện.

Có lẽ do không may, cô gái chạy phía trước bỗng dưng ‘vồ ếch’. Tư thế kia, cộng với tốc độ như vậy, tuyệt đối đau đến phát khóc.

Thành Phát cũng coi như ‘có kinh nghiệm’, hắn chạy tới trước mặt, cúi xuống hỏi :

“Này, ổn chứ ? “.

Cô em này kéo thấp vành mũ, thấp giọng trả lời :

“Tôi không sao”.

Hừ ! không phải đau đến phát khóc sao, có cái gì phải che dấu ? trước kia hắn cũng …

Không nói đến vấn đề này, tuy rằng vành mũ kéo thấp, không nhìn thấy đầy đủ khuôn mặt, nhưng chỉ theo sống mũi và cằm nhỏ lỗ ra ngoài, Thành Phát khẳng định cô bé này tuyệt đối không xấu.

Thành Phát nhìn tới nhìn lui trên đường, làm cho cô gái có chút sợ sệt. Con đường thật sự quá vắng, hơn nữa bởi vì đang đau chân, không thể chạy nhanh, công thêm điệu bộ ‘lấm la lấm lét’ của Thành Phát.

Hắn không phải là bọn bắt cóc a ?

“Anh … nhìn gì vậy ? “.

Cuối cùng cô nàng này không nhịn được, run rẩy hỏi.

“Ừm, con đường này bằng phẳng, không biết cô làm cách nào ngã xuống a ? “.

Cô gái : …

Tình cảnh quả thật có chút khó xử, Thành Phát đành nói tiếp :

“Cô thật sự không cần trợ giúp ? “.

“Không cần, cảm ơn anh “.

Thành Phát gật đầu, đỡ cô gái ngồi lên vỉa hè, sau đó tiếp tục chạy.

Lại chạy tiếp 1 km, Thành Phát mới vòng ngược trở về.

Cô gái thấy Thành Phát chạy xa, cởi mũ ra, sau đó không nhịn được xoa xoa đầu gối.

Mặc dù ngã rất đau, nhưng cô gái này không hề đau đến phát khóc như Thành Phát nghĩ, sở dĩ che mặt bởi vì sợ lộ mặt mà thôi.

Không sai ! cô nàng này là người nổi tiếng.

Esther Heesch, công việc : người mẫu. Mới 19 tuổi đã có thể coi là sao hạng A tại Đức, độ nổi tiếng trong giới trẻ lại càng không cần bàn đến.

Nghỉ một lúc, Esther gắng đứng dậy, sau đó thử đi mấy bước. Đáng tiếc cô đánh giá thấp vết thương ở chân của mình. Đi mấy bước thì được, chứ đi cả cây số về nhà thì không thể.

Càng đen đủi là Esther không mang theo di động, cùng để cả ví tiền ở nhà. Đợi lát nữa trời sáng hẳn, người đông hơn, sợ rằng sẽ bị nhận ra, sau đó càng khó có thể thoát thân.

Rõ ràng là cô cần người giúp, người khả dĩ nhất lúc này, vẫn là Thành Phát. Hắn đang chạy ngược về, Esther đã nhìn thấy.

Dù xấu hổ, Esther vẫn xin trợ giúp :

“Anh có phiền không ? tôi nghĩ tôi cần trợ giúp “.

“Không phiền, cô muốn giúp gì ? mượn điện thoại sao ? “.

Thành Phát có chút kinh diễm, nhưng vẫn nhanh chóng móc ra điện thoại, mở khóa. Esther cầm lấy điện thoại, lướt một lúc sau đó lúng túng trả lại Thành Phát :

“Tôi không nhớ số, dùng mạng xã hội cũng không được, hiện tại quá sớm, người quen chỉ sợ chưa dậy “.

“Không có gì khó, để tôi gọi taxi, nói cho tôi địa chỉ nhà “.

“Nhà tôi ở số 64 đường … anh đi cùng tôi, tới nơi tôi sẽ trả tiền “.

Thành Phát hơi sửng sốt, sau đó cười lắc đầu :

“Cũng không cần thiết, dù sao cũng thuận đường “.

Esther ngạc nhiên, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Hai người tập thể dục buổi sáng, đương nhiên chỗ ở phải gần đây.