Lâm Thần thấy Tô Nhan như vậy, trong lòng cậu cũng khá khó hiểu, nhưng cậu cũng mặc kệ. Trong đầu Lâm Thần lúc này đang suy nghĩ: “Chắc các vị chủ tịch thường suy nghĩ khó hiểu như vậy”
Đến trung tâm siêu thị, Tô Nhan xuống xe bảo Lâm Thần :
-Cậu đi theo tôi, hôm nay cậu phải ăn mặc thật chỉnh chu để cùng tôi gặp một đối tác rất quan trọng .
Lâm Thần không nói gì, chỉ đi theo sau Tô Nhan. Vì cả hai người đã mặc đồ bảo vệ bên ngoài nên mọi người sẽ không để ý. Một số nữ sinh thấy Lâm Thần mặc đồ nhưng vẫn tiến lại xin thông tin nhưng đều bị Tô Nhan đuổi. Một nữ sinh trong đó nói :
-Cái cô gái đi cùng bạn kia thật đáng ghét. Nhưng nhìn cậu ta dễ nhìn thật đấy.
Cả đám còn lại gật đầu, cả đám đều không bị khống chế chạy theo hướng Lâm Thần. Có lẽ các cô gái đó cũng có cảm giác Lâm Thần không hề đơn giản. Điều đáng buồn là lúc cả đám đuổi theo thì người đã đi mất rồi.
Tô Nhan thấy khó chịu khi thấy Lâm Thần ở cùng cô gái khác. Giống như món đồ chơi của cô bị người khác cầm vậy. Tô Nhan dẫn Lâm Thần thang máy để dẫn lên tầng ba. Đây chính là tầng cao cấp nhất ở đây.
Nhưng khi đi đến một nửa thì tự dưng thang máy bị chựng lại. Lâm Thần nhanh trí ấn báo khẩn cấp. Ấn xong cậu mới để ý tới Tô Nhan. Lúc này Tô Nhan rúm lại một chỗ, đầu đầy mồ hôi .
Nhìn Tô Nhan như vậy, rất nhanh suy nghĩ trong đầu cậu nảy ra. Có thể đây là triệu trứng của sợ không gian hẹp. Cậu chạy lại sờ trán Tô Nhan thì thấy trán cô nóng bừng. Càng ngày cậu càng thấy Tô Nhan thở gấp, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, cậu cũng biết là mình nên làm gì… Những người sợ không gian hẹp nếu khoonng làm gì thì chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra, để tránh trường hợp đó thì cậu đã nhanh trí chạy đến ôm cô ấy. Một tay cậu nắm lan can một tay cậu vỗ vai vị chủ tịch này:
-Có tôi ở đây rồi, không ai có thể làm hại cô được, yên tâm đi …
Thường thì những người mắc chứng này là những người có nỗi sợ về tâm lý. Cậu suy đoán là có thể lúc bé cô ấy đã bị ai đó nhốt trong không gian hẹp… Hành động này của cậu nếu lúc bình thường thì chẳng khác nào đang sàm sỡ cả nhưng chính hành động này lại đang cứu Tô Nhan.
Giọng Lâm Thần vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp, công thêm nhưng kiến thức mà Lâm Thần học được. Cậu cảm thấy hơi thở của cô ấy bắt đầu dần ổn định. Cảm thấy mình đang làm đúng, cậu tiếp tục làm như vậy cho đến khi bên bảo vệ cậy cửa thang máy. Rất nhanh có một người đã bước vào và bật tung cánh cửa tháng máy.
Một cô quản lý vẻ mặt khá ưa nhìn đứng trước mặt cậu tỏ vẻ hối lỗi, cô ấy cúi đầu rất chân thành:
-Chúng tôi rất xin lỗi vì vấn đề ngoài ý muốn. Chúng tôi nhất định sẽ cho các bạn một câu trả lời đầy đủ…
Lâm Thần đương nhiên đâu có để ý những lời này, điều duy nhất lúc này cậu cần làm là đưa cô gái này vào phòng y tế ngay lập tức. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì bán mười cái thân cậu cũng chưa chắc trả đủ sai sót này.
Lâm Thần bế Tô Nhan đến phòng y tế. Tô Nhan với thân hình giống như muốn cướp lấy bất cứ linh hồn nào dám nhìn thì Lâm Thần phải tốn rất nhiều sức lực để có thể an toàn đưa cô vào phòng y tế gần đó. Lúc Tô Nhan tỉnh lại thì thấy mình đang ở giường bệnh.
Cảm giác khá mệt mỏi truyền tới, lúc này cô đang muốn hỏi Lâm Thần về chuyện vừa này thì đột nhiên ký ức tuồn về trong đầu cô. Tô Nhan cảm thấy rất xấu hổ, muốn giải thích cho Lâm Thần nhưng nhớ đến truyện quan trọng lúc này.
Lâm Thần đang ngồi cạnh xem cô ấy đang muốn nói gì thì đột nhiên Tô Nhan không nói không rằng dẫn cậu một mạch lên thẳng tầng ba…
Lần này để đề phòng chuyện vừa nãy, Tô Nhan dẫn cậu bằng thang bộ. Tô Nhan vừa đi vừa nghĩ lại cảnh Lâm Thần ôm mình. Lúc đó cô chỉ cảm thấy vừa dễ chịu vừa thoải mái. Cô từ nhỏ đã bị bạn bè xấu nhốt cô ở trong thang máy suốt một buổi, đến khi người thân cứu thì cô mới được thoát ra. Từ đó cô có chứng sợ không gian hẹp. Lúc thang máy bị sự cố, những ký ức đen tối tràn về làm tinh thần cô suy sụp. Cảm giác đó, cảm giác mà Lâm Thần đến ôm cô thật là ấm áp. Cảm nhận được mùi của Lâm Thần cộng thêm sự dịu dàng trong lời nói của Lâm Thần làm cô rất dễ chịu, dễ chịu đến mức cái ký ức bóng tối kia nó phai dần đi. Lúc cô đang suy nghĩ thì được Lâm Thần nhắc nhở :
-Lên tầng ba rồi ạ .
Tô Nhan lúc này bừng tỉnh. Tức giận cô kéo tay Lâm Thần đi về phía trước. Điều này làm Lâm Thần hoảng sợ tránh đi nhưng làm sao nhanh được bằng Tô Nhan. Cứ như thế một cô gái xinh đẹp kéo một người con trai ở phía sau trông không khác gì bạn gái bắt bạn trai mua đồ cả. Đến cửa hàng quần áo cao cấp, Tô Nhan nhìn dáng hình Lâm Thần rồi nhìn bộ đồ trong tiệm. Nhân viên trong tiệm nhìn thấy Tô Nhan rút thẻ đen ra thì cảm thấy rất hâm mộ, hâm mộ vì có tiền mua gì cũng được, hâm mộ cũng vì vị khách mà Tô Nhan cầm tay trong rất mị lực, cô cũng rất tò mò phía sau chiếc mặt nạ đó sẽ là một khuôn mặt như thế nào .
Chọn xong món đồ, Tô Nhan đưa cho Lâm Thần. Lâm Thần nhìn về giá thì run cả tay, một bộ đồ này mà giá trận hơn chục triệu. Tô Nhan biết Lâm Thần định nói gì thì nói trước :
-Cậu đừng có lề mề, hôm nay có một buổi họp đối tác quan trọng, nên cậu phải mặc chỉnh chu một tý...
Nhưng Lâm Thần vẫn từ chối, sau một hồi thuyết phục. Lâm Thần cũng đồng ý mặc. Lúc này Tô Nhan mới thở phào :
-Bộ đồ này nhất định sẽ làm cậu ta mang nợ mình. Lúc đó thì ....
Tô Nhan cười gian xảo. Lúc Lâm Thần mặc bộ đồ xong thì Tô Nhan ngây ra như phỗng. Lâm Thần thực sự quá đẹp. Một bộ vest cộng thêm những ưu điểm trên người cậu làm cho Lâm Thần càng trở nên mê người hơn.
Tô Nhan lúc này chỉ muốn xông vào ôm Lâm Thần như lúc ở thang máy vậy. Nhìn nhân viên bên cạnh cũng ngây ra, Tô Nhan lúc này mới tỉnh ngộ chất vấn Lâm Thần:
-Sao cậu thay đồ lâu vậy?
Lâm Thần lúc này mới trả lời :
-Xin lỗi cô chủ, bộ đồ này khá lạ với tôi.
Nhân viên nghe thấy thì rất kinh ngạc, không ngờ soái ca kia lại là người hầu của người này. Trong lòng cô cảm thấy bất công, nếu cho cô thiếu sống mười năm để được cậu con trai kia thì cô cũng nguyện ý...
Tô Nhan nhìn đồng hồ thì giật mình, không ngờ là đã muộn như vậy rồi. Tô Nhan kéo Lâm Thần đi trong sự ngỡ ngàng của nhân viên.
Lên xe, Tô Nhan không để ý tới Lâm Thần mà cứ cầm trên tay cái điện thoại rồi gọi điện nhưng không ai trả lời. Nhìn dáng vẻ này, Lâm Thần cảm thấy có chuyện gì không ổn.
Đến nơi, nơi này là một quán ăn rất sang trọng. Tô Nhan dẫn Lâm Thần đi thì ở trong quán chỉ thấy một cô bé, cô bé này đang ngồi chơi cờ với vẻ mặt rất đăm chiêu suy nghĩ. Cô mặc một cái váy trắng muốt, khuôn mặt đẹp như tranh với ánh mắt sáng ngời.
Tô Nhan đến nơi thì cô bé đó nói với giọng không quan tâm :
-Các ngươi đến chậm năm phút, kính mong các ngươi rời đi. Chuyện hợp tác giữa ta và ngươi không cần nữa .
Nghe chuyện này thì Tô Nhan cảm thấy rất sót ruột. Đây là vị tiểu thư tính tình cực kỳ khó tính, nếu không hợp tác thì Tô Nhan vẫn tin là mình sẽ không anh hưởng đến căn cơ nhưng kiểu gì cũng sẽ ảnh hưởng một ít với công ty. Mà đây là hợp đồng chỉ có lợi cho bên công ty cô nên cô không muốn bỏ qua hợp đồng này .
Nhìn Tô Nhan có vẻ đau khổ, trong lòng Lâm Thần khá buồn. Cậu cúi đầu nói với giọng thành khẩn với cô bé kia :
-Mong cô có thể xem xét lại được không !
Thái độ lễ phép, nhẹ nhàng cùng lời nói của Lâm Thần đã làm cho cô bé đó nhìn sang Lâm Thần. Tô Nhan thấy thế rất ngạc nhiên, vì trước giờ cô bé đó một khi đã tập trung vào cờ thì không muốn quan tâm ai cả. Điều này làm Tô Nhan vừa vui nhưng trong lòng lại có sự khó chịu gì đó .
Cô bé đó nhìn Lâm Thần, ánh mắt sắc bén. Lâm Thần cũng nhìn thẳng mắt cô không sợ sệt. Cô cười nhẹ, nụ cười này làm Lâm Thần kinh diễm. Nó quá đẹp, khuôn mặt cô ấy như tiên giáng trần cùng với nụ cười này khiến cho cả Lâm Thần cùng Tô Nhan cũng ngơ ra vài giây. Rất nhanh cậu nghe thấy một lời đề nghị khá là kỳ lạ đến từ cô nàng bí ẩn này:
-Cậu đúng là người rất thú vị! Như thế này đi, tôi với cậu cùng đánh một ván cờ, nếu cậu thắng thì hợp đồng tôi sẽ suy nghĩ lại. Nhưng nếu cậu thua, cậu phải đi theo tôi.
Lời nói rất nhẹ nhàng nhưng rất đánh thép. Lâm Thần trong đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tự dưng chuyện lớn như vậy lại chỉ quyết định bởi một ván cờ nhỏ. Tuy vậy khi cậu nhìn ánh mắt của cô gái bí ẩn đó, cậu trong lòng có cảm giác khá sợ sệt, đến cả ánh mắt của Tô Nhan cũng chưa chắc có thể cho cậu cái cảm giác này.
Tô Nhan nghe lời này đều cảm thấy rất bất ngờ. Bất ngờ hơn là vị tiểu thư này khó tính như vậy mà đã nhìn trúng Lâm Thần, điều này có thể lên báo top đầu luôn chẳng đùa. Tô Nhan trong lòng vừa tức giận lại vừa lo sợ, cô gái này vừa có quyền vừa có tiền. Tuy cô cũng có những thứ đó nhưng nếu so về tuổi thì chắc chắn cô gái này trẻ hơn cô rất nhiều. Mà tâm tình nam sinh thì rất thích những cô gái nhỏ nhắn. Điều này khiến cho Tô Nhan cảm thấy có nguy cơ rất lớn, nếu cô không làm gì đó thì Lâm Thần sẽ đi theo mất ...