Chương 10: Âm mưu của Tô Nhan

Lâm Thần lần đầu ở trên giường bệnh và được Tiểu Ngọc tự tay chăm sóc. Một người anh trai được em gái mình chăm sóc tận tình như vậy, cậu cảm thấy rất vui vẻ. Tuy nhiên Tiểu Ngọc còn phải học trên trường nữa, không thể cứ ở đây chăm sóc cậu mãi được. Học tập vẫn là trên hết, không thể chỉ vì cậu mà em ấy lại bị xao nhãng trong học tập được. Khi cậu thấy em gái đang gọt táo cho mình, lòng cậu cũng vui vẻ nói :

-Bây giờ anh cũng khỏe rồi, em bây giờ không cần chăm sóc anh như thế nữa, em còn sắp thi mà, bây giờ lên trường chắc còn kịp giờ đó.

Tiểu Ngọc thấy thế vội nói :

-Không có việc gì đâu anh. Em cũng hiểu hết các kiến thức cơ bản rồi, sức khỏe của anh là quan trọng nhất, với cả bố mẹ cũng bận về trước rồi nên em không muốn bỏ lại anh một mình.

Nghe được Tiểu Ngọc nói, lòng cậu cảm thấy khá vui, nhưng cậu không muốn tốn thời gian để nằm đây nữa, cậu còn rất nhiều việc phải làm. Đặc biệt là vị chủ tịch kia, cậu cũng là người có trách nhiệm, việc mà cậu nằm đây mà vẫn được nhận lương khiến cho cậu có chút tội lỗi

Lâm Thần thấy thế liền bảo :

-Anh bây giờ khỏe rồi, em cũng cố gắng đi học đầy đủ đi, nghe anh, cuối tuần anh dẫn đi chơi thoải mái nha.

Tiểu Ngọc nghe thế liền rất vui mừng, trong lòng cô biết rằng là anh trai rất hiếm khi dẫn cô đi chơi, vì anh trai rất hiếm có thời gian, nhìn anh trai của mình như vậy, lòng Tiểu Ngọc cảm thấy rất khó chịu, cô cố gắng, cố gắng để học thật giỏi, sau này kiếm được tiền để nuôi anh trai mình.

Khi thấy anh trai nở nụ cười đó với mình, Tiểu Ngọc ngẩn người trước vẻ đẹp của anh ấy. Cũng phải thôi, nhan sắc tuyệt đỉnh của anh ấy đâu có thể dùng từ ngữ để có thể miêu tả được. Cô nắm chạy tay Lâm Thần và quyết tâm nói :

-Anh nhớ giữ lời hứa nhé !

Bàn tay Lâm Thần cảm thấy hơi nhói, thấy em gái mình như vậy, cậu xoa đầu em gái bé bỏng này, giọng nói chắc nịch:

- Nhất định!

Tiểu Ngọc giơ ngón tay út trắng nõn của mình, vẻ mặt vô cùng chờ đợi:

- Thế phải ngoắc tay để làm chứng !

Lâm Thần thấy thế cũng khá bất ngờ, nhưng cũng vui vẻ chấp nhận lời đề nghị này. Trong khi đó Tiểu Ngọc cảm thấy mặt mình nóng ran lên, cô đang kìm nén sự vui mừng, cô hạ quyết tâm nhất định phải cho anh trai thấy được sự nữ tính của mình.

Cả hai ngoắc tay trong sự vui mừng. Tiểu Ngọc đi lên trường học, còn Lâm Thần thì làm thủ tục xuất viện để trở về nhà Tô Nhan.

Cậu bắt xe đi tầm ba mươi phút. Trong lúc đến nhà Tô Nhan thì có rất nhiều cô gái trên xe muốn bắt chuyện với cậu nhưng cậu đều từ chối hết. Cậu biết rằng là cho dù có cố che đi dung nhan của mình kín như thế nào, nhưng khí chất của cậu thì không thể che được, chính vì thế mà cậu không bao giờ dám đi xe công cộng cả. Sau một hồi khó khăn cuối cùng cậu cũng đến nhà Tô Nhan.

Sau khi ấn chuông xin phép, cậu thấy ở trong nhà, Tô Nhan đang ngồi ở ghế sofa đọc bản hợp đồng. Cậu đang định nói thì Tô Nhan nói trước :

-Tôi bây giờ rất đói, tôi muốn ăn bò bít tết, cậu hãy vào trong bếp nấu cho tôi !

Tuy là cái giọng ra lệnh này khiến cho Lâm Thần khá khó chịu, nhưng cậu cũng hiểu là Tô Nhan là lãnh đạo, không có khí chất như thế thì khó có thể đạt được thành công như nay. Cậu cúi đầu đồng ý và bắt đầu vào bếp.

Với trình độ nấu ăn của cậu. Nấu món bít tết như thế này nó cũng là vừa sức với cậu. Nhìn nguyên một tủ lạnh đầy thức ăn cao cấp cao ngang cái phòng của cậu, cậu cảm thấy như trở về ngày xưa. Lâm Thần say mê nấu mà không ngờ rằng mình đã nấu khá nhiều món.

Khi Tô Nhan ngửi thấy mùi thơm, bụng cô réo lên. Tô Nhan xấu hổ vào phòng tắm rửa mặt, xong xuôi cô ra xem Lâm Thần đang làm gì. Thấy một bàn toàn thức ăn, điều đặc biệt là thức ăn Lâm Thần nấu khác hẳn với những đồ mà cô hay ăn. Cô nghi hoặc hỏi :

- Cậu nấu hết chỗ này sao ?

Lâm Thần hơi xấu hổ đáp :

- Vâng ! Tôi lỡ may làm nhiều món, cô chủ có thể trách phạt tôi, tôi xin chịu mọi trách nhiệm

Thấy Lâm Thần nói như vậy, Tô Nhan cười khinh bỉ nói :

- Cậu tưởng tôi thiếu tiền như vậy sao ?

Cô ngồi vào bàn, gắp miếng bò bỏ vào miệng. Một vị ngon ngọt của thịt bò xộc lên, Tô Nhan không thể ngờ là một người như Lâm Thần làm ra món tuyệt hảo như thế này, nói không ngoa thì đây là miếng thịt ngon nhất mà cô từng ăn. Bụng đói cộng thêm việc Lâm Thần nấu nhiều món ngon làm cô không kìm nén được cơn thèm mà chén tất cả món ăn.

Lâm Thần nhìn Tô Nhan ăn ngon, lòng cậu cũng vui. Cậu cũng không hiểu vì sao, nhưng cứ thấy mình giúp được người ta vui là cậu cũng vui. Có vẻ như việc ngày xưa cậu nấu ăn cho nhà hàng lúc này lại phát huy tác dụng.

Tô Nhan ăn xong mới biết đằng sau có Lâm Thần đang đứng. Cảm giác xấu hổ tràn ngập, thân cô là một vị chủ tịch lại có thể bất lịch sự như vậy. Nhưng mà đồ ăn của cậu ta quá ngon, nó ngon đến nỗi mà một khi đã động đũa thì chắc chắn không thể dừng lại. Tuy nhiên để tránh cho Lâm Thần có những suy nghĩ không tốt, cô giả vờ ho cái, lau miệng từ tốn nói :

-Vì cậu nấu nhiều nên tôi không muốn lãng phí, lần sau không cần tốn sức nấu nhé. Lần này vì cậu nấu khá ngon nên tôi sẽ thưởng cho cậu.

Lâm Thần nhìn dáng vẻ thỏa mãn như vậy cùng với lời nói trái ngược khiến cho cậu suýt chút bật cười. Đúng là một cô gái trong nóng ngoài lạnh mà.

Nhận ra Tô Nhan khen mình, Lâm Thần định nói gì đó nhưng bị Tô Nhan chặn họng bằng một lời đề nghị không thể từ chối:

- Cậu từ hôm nay sẽ là đầu bếp riêng của tôi. Không được từ chối!

Tô Nhan cười trong lòng. Lúc này trong đầu cô đang suy nghĩ:

“ Tài nấu ăn như này mà không thể đi làm đầu bếp thì quá phí. Mà không sao, dù gì thì cậu ta cũng sẽ làm cho mình. Một công đôi việc lại còn có thể thưởng thức đồ ăn ngon… Mình thật là thông minh”

Trong khi đó thì Lâm Thần cười trừ. Trên đời lại còn có người bắt người ta không được từ chối như vậy sao. Nhưng cậu không thể từ chối. Nhìn dáng vẻ giống kiểu nếu từ chối thì cậu sẽ không xong khiến cho cậu phải thở dài đồng ý .

Tô Nhan lúc này mới nhìn bộ đồ trên người cậu, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhan lắc nhẹ một cái:

-Bộ đồ cậu mặc tầm thường quá. Nhà tôi lại không có đồ cho cậu. Để tôi dẫn cậu đi mua đồ. Tiện thể gặp đối tác mới để cho cậu chút kiến thức.

Lâm Thần sững sờ định từ chối, nhưng nhìn với ánh mắt sắc bén của Tô Nhan. Cậu đoán được là Tô Nhan sẽ nổi khùng nếu cậu từ chối. Cậu lúc này cũng chỉ biết cung kính gật đầu đồng ý.

Hai người ra ngoài. Quan trọng là vì Tô Nhan cao hơn Lâm Thần nên Lâm Thần cảm thấy khá quái dị. Đi trên xe, thấy Tô Nhan cứ nhìn chằm chằm mình khiến cậu cảm thấy khó chịu, nhưng vì để giữ không khí nên cậu cũng bỏ qua chuyện này. Chẳng lẽ một người làm như cậu lại đi trách cô chủ của mình..

Tô Nhan càng nhìn Lâm Thần càng thấy thuận mắt. Nói không sai thì Lâm Thần là người mà cô thấy thuận mắt nhất từ lúc cô bắt đầu bước chân vào kinh doanh. Tất nhiên cô cũng rất hài lòng với những gì Lâm Thần làm : Không ham muốn sắc đẹp, lại còn rất đa tài, và đặc biệt là mùi vị của những món ăn kia, cô nghĩ đến thì lại thấy thèm rồi. Chính vì thế nên Tô Nhan muốn Lâm Thần trở thành thư ký đắc lực của mình chứ không như người hầu nữa. Tuy nhiên làm thế nào để Lâm Thần tự nguyện làm thư ký cho mình, đó mới là vấn đề mà Tô Nhan suy nghĩ từ nãy đến giờ. Nếu bắt ép cậu ta quá mức, Tô Nhan không chắc Lâm Thần sẽ chịu làm việc cho cô nữa hay không. Bắt Lâm Thần nấu ăn mỗi ngày, cô đã cảm thấy Lâm Thần khá khó chịu rồi, tuy vẻ bề ngoài Lâm Thần vẫn vui cười nhưng Tô Nhan biết là Lâm Thần đang rất khó chịu. Cô nghĩ là do khoản tiền cô cho Lâm Thần khiến cậu ta cảm thấy mắc nợ mình nên mới đồng ý.

Chưa bao giờ cô nghĩ chiếm lấy cảm tình của một cậu nam sinh lại khó như này. Bình thường bao nam sinh khác chỉ cần được ở cùng cô thì đã nguyện thề sống thiếu chết để được ở cạnh cả. Tuy vậy tất cả lũ nam nhân đó cô chỉ cần đứng gần là một cảm giác vô cùng khó chịu xộc đến. Chính vì thế nên cô được mệnh danh là “mỹ nữ băng giá”.

Lâm Thần lại cho cô một cảm giác vô cùng khác, nó khác xa so với tất cả những tên nam nhân khác. Một cảm giác thu hút lạ thường, thuần khiết đến nỗi cô chỉ muốn che chở cậu ta nhưng lại rất an toàn. Cảm giác vô cùng kỳ lạ nhưng lại đặc biệt cuốn hút, nhất là khi cậu ấy lại rất thông minh lại còn đa tài như này…

Chẳng lẽ mình nhốt cậu ta lại, mình có quyền mà, tại sao lại không thể nhỉ… Tô Nhan nghĩ đến cảnh đó, người cô run một cái khiến cho Lâm Thần ở đằng trước cũng không tự chủ nhìn cô rồi nhíu mày một cái.

Tô Nhan cười lộ ra hình trăng non, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rất mê người. Tô Nhan nghĩ rằng :”Chỉ cần để cậu ta nợ mình lần nữa là xong chứ gì.” Cô nhìn Lâm Thần chằm chằm như muốn ăn sống Lâm Thần .

Lâm Thần thấy thế, trong lòng cảm thấy rét run và quái dị hỏi :

- Trên mặt tôi có gì không vậy cô chủ .

Tô Nhan lúc này bừng tỉnh, bắt đầu nhận thấy sự thất thố của mình, nhưng ngoảnh mặt nhìn xuống tài liệu thì trong lòng cô cũng đã dự tính một âm mưu to lớn, nhằm để bắt Lâm Thần làm việc cho mình.