Chương 17: Chỉ giúp mình Kakeru thôi

" Kakeru - kun tuyệt quá!!! " Yayoi đứng ở khu vực nghỉ ngơi vui mừng hô lên.

Mà Kakeru thở hồng hộc. Nhờ công của việc luyện tập chăm chỉ mấy ngày qua, hắn đó có thể phát huy gần như là toàn bộ uy lực của Fireshot.

Kakeru hiểu với sức mạnh của hắn thì chắc chắn không thể nào thắng được Akutsu. Nhưng nếu sử dụng kỹ năng thì lại là một nhẽ khác, quả nhiên sức mạnh của hắn tăng vọt lên gần như gấp đôi. Nếu cộng thêm Wind Walk thì tấm lưới bóng đá đối diện kia rách bươm chứ không nói chơi.

" Chết tiệt! " Akutsu không phục nhìn Kakeru. Cổ chân của hắn bây giờ đã tê dại đến cứng đờ rồi. Hắn thua, hoàn toàn thua!

Sức mạnh của cú sút mà Kakeru tung ra khiến cho ngay cả hắn cũng có chút sợ hãi. Khó có thể tưởng tượng một thằng nhóc có thể tung ra cút sút như vậy! Hình như trước kia mình coi thường bóng đá quá rồi.

'' Ăn kứt trâu – senpai à, ngươi vừa nói cái gì ta không nghe rõ? Ta nhớ mang máng hình như là tuyệt vọng gì gì cơ mà? Sao bây giờ lại tự nhiên biểu diễn chiêu thức chó ăn phân thế này? '' Kakeru cười nhìn Akutsu.

Akutsu bị lực đẩy từ cú sút của Kakeru đánh văng ra, đồng thời cũng làm chân của hắn tê liệt tạm thời. Bây giờ Akutsu phải chống đất bằng bốn chi mới khó khăn lắm ngẩng đầu lên được, bộ dạng cũng na ná chồm hỗm như con chó hoang.

" Aizawa Kakeru!!! " Con mắt của Akutsu phun lửa, có lẽ tâm trạng hiện tại của hắn giống với khi mà bị Echizen Ryoma đánh bại bằng tennis vậy.

'' Đứng lên nhanh nào, trận đấu chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Ta còn đang định thắng các ngươi năm bàn cách biệt đây này. " Kakeru nói.

Akutsu cảm thấy nhục nhã không tả nổi. Hắn cố nén chân phải đau đớn, từ từ đứng dậy.

Thời gian tiếp theo của trận đấu, chân phải của Akutsu gần như bị phế một nửa, nửa hiệp sau mới hồi phục lại được. Mà thời gian nửa hiệp là quá đủ để đội của Kakeru thì dần dần chiếm được thế thượng phong, áp đặt trận đấu. Mặc dù hắn không dùng Fireshot hay Rocket Shot, nhưng cuối cùng thì đội của Kakeru cũng giành thắng lợi với ba bàn cách biệt.

Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Trận đấu vừa bắt đầu thì Akutsu đã làm rối loạn đội hình của đội bên kia. Mà tiếp theo thì hắn lại bị cú sút của Kakeru đánh thành nửa phế khiến cho sĩ khí của họ hạ thấp. Cộng thêm áp lực mà Kakeru đem lại cho đội lẻ nữa thì có vẻ như ba bàn cách biệt là quá bình thường.

Đợi nửa hiệp đấu sau bắt đầu thì chân phải của Akutsu phục hồi gần như hoàn toàn rồi. Theo tính cách của Akutsu thì đương nhiên hắn sẽ khiêu chiến Kakeru một lần nữa rồi. Đau đớn thay, Akutsu nào biết Kakeru bật hack a. Vừa có bóng, Kakeru liền mở ra kỹ năng phụ trợ – Wind Walk, sau đó dẫn bóng chạy băng băng trên sân, bỏ lại Akutsu đằng sau hít khói.

Kakeru chạy quá nhanh, nhanh hơn cả Goenji trong '' Inazuma Eleven ''. Tốc độ gấp đôi bình thường thì Gareth Bale cũng không phải cúi đầu chào thua chứ đừng nói tới Akutsu. Cả sân bóng cộng lại dài gần trăm thước mà Kakeru chỉ mất gần 4 giây để chạy từ sân này sang sân bên kia, đủ để thấy tốc độ kinh hoàng đến mức nào.

( Tác giả : Có thể bạn chưa biết : Tốc độ trung bình của người bình thường là 6 m/s, gấp đôi lên là 12 m/s. Tốc độ của Gareth Bale tính đến bây giờ là 36.9 km/h = 10,25 m/s )

Nhưng chẳng biết Kakeru chạy nhanh như thế nào, điểm yếu vẫn là thể lực của hắn. Tuy Akutsu không chặn được Kakeru, nhưng tương tự Kakeru cũng chả còn đủ thể lực mà ngăn cản Akutsu ghi bàn thắng thứ hai, rồi thứ ba.

Đáng tiếc, nếu như hắn có thể phối hợp với đồng đội của mình, tin chắc Akutsu sẽ ít nhất phải ghi được 4, 5 bàn. Thế nhưng với tính cách ngạo mạn của Akutsu, há có thể chịu chuyền bóng cho người khác.

Đồng đội của hắn cũng không dám ý kiến với phong cách thi đấu của Akutsu. Cho nên bọn họ tự giác phụ trách phòng thủ, vừa cướp được bóng lập tức chuyền cho Akutsu.

Mà phía bên kia, Kakeru không ngừng phối hợp với các đồng đội nên vừa vượt qua được Akutsu thì gần như là bọn hắn 100% sẽ ghi được bàn thắng. Trong đó hai tiền đạo số 4 và số 6 thể hiện tốt nhất, mỗi người ghi được một bàn.

Khi Misugi thổi còi kết thúc trận đấu, kết quả chung cuộc là 6 – 3, đội của Kakeru thắng lợi với lợi thế ba bàn.

Trận đấu tập chỉ diễn ra trong có 40 phút, nhưng thể lực của Kakeru đã gần như kiệt sạch rồi.

Tuy hắn đã chọn thời cơ thích hợp nhất để dùng, giữa hiệp lại được nghỉ ngơi bổ sung thể lực, nhưng thật sự thì Wind Walk quá tiêu hao thể lực. Chung quy thì 6 điểm thể lực vẫn hơi ít một chút. Kakeru dự tính sau này làm nhiệm vụ có được điểm thuộc tính thì phải ưu tiên tăng lên thể lực, còn những cái khác tính sau.

" Kakeru, chúng ta thắng rồi ! " Đội số chẵn, vây quanh Kakeru, khiêng hắn tung lên trên trời.

Misugi Jun làm trọng tài, nhưng đồng thời hắn cũng ghi chép đặc điểm của từng người. Mãi đến khi tự tay lựa chọn ra mười cái tên xuất sắc nhất thì mới thoả mãn rung đùi gật đầu. Năm phút sau, tất cả thành viên tập hợp thành hai hàng ngang.

" Bây giờ ta công bố danh sách đội hình ra sân. Đầu tiên là tiền đạo cắm số 20 Aizawa Kakeru, trung phong số 7 Akutsu. Tiền đạo cánh số 9 Shinji Sanada, tiền đạo cánh số 11 Homaru..."

]

Mỗi lần Misugi đọc đến tên người nào, người đó cũng đều kêu lên một tiếng hoan hô. Mà những thành viên không được đọc tên thì mặt mũi tràn ngập thất vọng, chỉ có thể đảm nhiệm cầu thủ dự bị.

Trong số đó, chỉ có Akutsu cùng Kakeru không vui cũng không buồn! Đặc biệt là Akutsu, hình như hắn nghe cũng chẳng thèm nghe.

Nếu như không phải là có một đối thủ như Kakeru, có thể sau khi đánh bại Misugi Jun thì hắn đã bỏ đi rồi.

Trời phú cho Akutsu một thân thể quá hoàn mỹ, cho nên hắn cảm giác làm mọi thứ đều rất dễ dàng. Như một lẽ tự nhiên, Akutsu cũng chẳng hứng thú gì với đá bóng.

Có lẽ vì cú dứt điểm của Kakeru trùng hợp xẹt qua khuôn mặt của hắn, mới hâm nóng dòng máu đã lạnh từ lâu của hắn a.

Lúc trận đấu luyện tập đối kháng của đội bóng học viện Musashi kết thúc, mặt trời đã tà tà bóng ngả về tây. Các chị em đã lần lượt dan tay ra về rồi.

Kakeru mệt gần chết, đồng phục bóng đá cũng mồ hôi đầm đìa. Ngoài Misugi Jun không tham gia đá tập thì những người khác cũng không khá khẩm hơn là mấy. Chỉ có một mình Akutsu là vẫn đủ sức chạy về nhà.

Yayoi Aoba chạy đến trước mặt Kakeru, vui vẻ nói: " Tốt quá rồi Kakeru! Ngươi đã trở thành tiền đạo chính thức của đội bóng trường chúng ta rồi... " Nàng ôn nhu cười, đưa cho Kakeru một cái khăn tay màu trắng.

'' Ya... Yayoi – chan? Sao ngươi lại ở đây? '' Kakeru kinh ngạc hỏi.

'' Hì hì, ta đã nói với ngươi là sẽ trở thành quản lý của đội bóng mà. '' Yayoi dí dỏm cười. Thì ra ngay ngày hôm qua, Yayoi đã xin huấn luyện viên của đội bóng để làm người quản lý.

" Kakeru - kun, trông ngươi chảy nhiều mồ hôi chưa kìa, để ta lau giúp ngươi a. " Nàng chẳng thèm nghía đến hơn 20 tên đội viên còn lại, chuyên môn chăm sóc một mình Kakeru.

" Lau... Lau mồ hôi? " Nghe được lời của Yayoi, trong đầu Kakeru đột nhiên hiện ra cái nhiệm vụ lần trước, gương mặt hơi hơi nóng lên.

Đúng rồi, chính mình chỉ nhớ đến việc huấn luyện, suýt quên mất hôm nay là ngày cuối cùng để hoàn thành nhiệm vụ.

Nhìn loli thuần khiết đáng yêu, lại nhìn ánh mắt hài hước của đám đồng đội hố cha kia, Kakeru nắm tay của nàng cuống quít rời khỏi chốn thị phi này.

" Yayoi, ngươi... Ngươi đi theo ta trước rồi nói. "

" Hả? Kakeru muốn dẫn ta đi đâu vậy... "

" Phòng thay đồ! "

Ở phía sau khán đài của sân bóng là phòng thay đồ dành riêng cho các cầu thủ của học viện Musashi. Dắt tay Yayoi vào trong phòng, Kakeru nhìn ngó xung quanh, cẩn thận khóa trái cửa, sau đó dựa lưng lên tường. Hắn cảm giác như mình có thể nghe thấy tiếng tim đập '' thùng thùng thùng '' vậy.

'' Yayoi, ngươi có thể tiện tay... Tiện tay giúp ta... Giúp ta lau sau lưng được không. Ta cảm giác rất khó chịu, chắc chắn là bây giờ toàn thân ta đều là mùi mồ hôi hôi thối. " Tuy Kakeru đã cực kỳ cố gắng để tỏ ra bình thường, nhưng hắn thật ra lại sốt sắng đến câu cú còn không rõ ràng.

Yayoi Aoba nhìn bộ dáng hoảng hốt lắp ba lắp bắp của Kakeru, không khỏi bật cười:

"Ta cứ tưởng Kakeru muốn nói việc gì thần bí lắm... Chút việc nhỏ này đương nhiên là có thể a. Vả lại Kakeru - kun cũng không có hôi đâu, ngược lại ngươi rất là đáng yêu nha."

" Xin... Xin lỗi Yayoi. Thực ra ta về nhà tắm một cái là xong, lại làm phiền ngươi như vậy... Ta thật áy náy quá đi mất. " Kakeru gãi đầu, nói.

" Được rồi! Kakeru - kun cởi quần áo nhanh lên a. " Yayoi thúc giục.

" Ừ... Ừ... " Kakeru lắp bắp trả lời. Hai tay túm lấy góc áo rồi kéo lên. Sau đó hắn cắn răng hạ quyết tâm, cởi một mạch hai cái quần xuống.

" Ôi chao ôi! " Yayoi Aoba không kịp ngăn cản chỉ có thể trơ mắt nhìn Kakeru cởi sạch quần áo. Khuôn mặt nàng ửng đỏ, ánh mắt sáng ngời nhìn về cơ thể nhỏ bé của Kakeru, như đang thưởng thức một kiện kì trân dị bảo.

Làn da trắng nõn, thân thể thon dài gọn gàng, cùng cơ thể của mình giống y như nhau... Nhưng mà ở phía dưới lại có một thứ đồ vật thật kì quái.

" Kakeru, ngươi... Ngươi làm gì vậy. Bỗng nhiên cởi cả quần ra luôn, xấu hổ quá đi mất. "

" Ây... Ta thấy đằng nào chút nữa về nhà cũng thay quần áo một thể, dứt khoát cởi cả quần ra nhờ Yayoi lau dùm... Không được sao? " Kakeru cúi gằm đầu xuống, nhỏ giọng nói. Bây giờ khuôn mặt của hắn cũng đã đỏ bừng như quả ớt, nếu có cái lỗ ở đây thì chắc chắn Kakeru sẽ không ngần ngại gì mà chui xuống luôn. Xấu hổ chết mất thôi. Đều tại cái hệ thống dở người kia.

'' Ha ha ha, he he he... Buồn cười chết mất thôi. '' Hắn không biết lúc này một người thanh niên đang quan sát vẻ mặt của mình, không ngừng ôm bụng đập đất cười sặc sụa.

" Không... Không sao đâu. " Đối diện với yêu cầu vô lý của Kakeru, thật đáng kinh ngạc là Yayoi cũng không từ chối.

Nếu để cho nàng lau giúp hắn, chẳng phải là mình sẽ sờ khắp cả người của Kakeru – chan sao? Xấu hổ a.

Nhưng nhìn thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Kakeru, Yayoi không khỏi thầm mắng bản thân nghĩ linh tinh. Kakeru khả ái như thế, mình nghĩ hươu nghĩ vượn gì vậy... Mặc dù... Mặc dù thật tình mình rất muốn ôm lấy Kakeru nha. Kawaii!!!

" Kakeru, ta bắt đầu đây. "

Bàn tay nhỏ bé cầm tay khăn mặt từ từ di động trượt trên lưng Kakeru. Sau lưng hơi trơn một chút, hẳn là do mồ hôi. Ma sát khiến cho phần da phía sau nhanh chóng chuyển thành màu đỏ ửng. Một phút sau, Yayoi liền đi đến trước mặt của Kakeru.

Kakeru trừng to đôi mắt của mình ra, cuống quít che chắn hạ bộ, không chịu buông ra.

Yayoi trợn mắt nhìn Kakeru một cái. Nhưng có vẻ dường như Yayoi không có ý định dừng tay. Dùng tay gạt tay của Kakeru ra, tiến đến phòng tuyến cuối cùng, lau chùi cực kỳ cẩn thận.

" A? " Thân thể của Kakeru cứng lại, không dám nhìn Yayoi.

Chính mình quá khốn nạn. Dùng thủ đoạn hèn hạ lừa gạt khả ái loli lau chùi thân thể dùm mình. Cảm giác tội lỗi cùng thẹn thùng tràn ngập trong tâm trí của Kakeru.

" Kakeru - kun, ta lau xong rồi đó. Ngươi còn chỗ nào cảm thấy chưa thoải mái không. " Yayoi chớp chớp con mắt đáng yêu của mình, hỏi.

" Không... Không... Ta ổn rồi... Bây giờ ta cảm giác mình rất khoan khoái nhẹ nhàng. Cảm ơn Yayoi – chan. " Kakeru vội vàng quay người đưa lưng về phía Yayoi, bắt đầu mặc đồng phục trường vào. Còn về phần bộ quần áo bóng đá đã bẩn kia thì đã có nhân viên trong trường giặt giúp rồi.

" Hì hì, không có gì. Giả sử Kakeru - kun lớn thêm 1 tuổi, hoặc là đổi lại những thành viên khác trong đội bóng thì Yayoi cũng không dám giúp đâu. Mẹ ta nói đứa con gái tùy tiện sẽ không ai cần. " Yayoi hơi đỏ mặt nói.

" Thế... Thế à. "

" Hừm, bây giờ nói thì Kakeru cũng không hiểu đâu. Mà này, Kakeru – kun, không được nói lung tung chuyện hôm nay với người khác nha. "

Con gái thường dậy thì sớm hơn con trai, cho nên cũng biết rất nhiều thứ.

'' Ừ... Ừ. '' Còn phải nhắc, tuổi thật của Kakeru đã gần 20 tuổi rồi, mỗi tội chưa được thụt thôi... Những điều đơn giản vậy còn phải dặn dò sao?

'' Chúng ta về cùng nhau đi Kakeru. '' Yayoi nhoẻn miệng cười. Hai người dắt tay nhau ra về.