Chương 55: Ôn ngôn mềm giọng

Đức phi sao có thể nghe không hiểu lời ái muội của Tiết Quân Lương, ức chế ghen tuông trong lòng, khẽ cười đánh giá Đằng Vân, nói: “Nô tì nghe tin Đại vương muốn nạp tân phi, chính là vị này sao?”

Tiết Quân Lương cũng không kiêng dè, nói: “Đức phi cảm thấy thế nào?”

Đức phi làm bộ thực hiền lành cười nói: “Ánh mắt bệ hạ hiển nhiên không tồi, nô tì còn nghe Hầu gia dụng binh như thần, mà ngay cả nô tì đang ở hậu cung, cũng bị người này làm chấn động.”

Tiết Quân Lương nói: “Thật nổi danh như vậy?”

Đức phi vừa tự tay bày đồ ăn trong giỏ ra, vừa nói: “Đó là tự nhiên, nô tì chỉ đi dạo ở hoa viên, cũng có thể nghe cung nhân nói vài câu về chuyện của Hầu gia, Hầu gia lãnh binh tới Đằng quốc, mấy tháng liền trấn an dân tâm, cao thấp đều quy thuận… Việc này nô tì nghe xong cũng không hiểu lắm, nhưng nhất định là danh khí rất lớn.”

Đức phi sợ Tiết Quân Lương cảm thấy mình can thiệp triều chính, còn cố ý bỏ thêm một câu cuối cùng, làm bộ như chỉ nghe đồn.

Đằng Vân một câu cũng không xen vào, ba người ở trong đình, Tiết Quân Lương ngồi, Đức phi đứng một bên chia thức ăn, Đằng Vân liền thối lui hai bước, thực cung kính khoanh tay mà đứng.

Tiết Quân Lương thấy Đằng Vân đứng xa như vậy, giương mắt nhìn hắn cười nói: “Nghe Đức phi khích lệ ngươi, cô gia không ngờ, ngươi còn có danh vọng lớn thế.”

Đằng Vân nói: “Vi thần sợ hãi, không dám khoe khoang trước mặt Đại vương.”

Tiết Quân Lương bỗng nhiên đứng dậy, bắt lấy tay Đằng Vân, kéo hắn đến cạnh bàn, ấn vai hắn, buộc hắn ngồi xuống, cười nói: “Không cần câu thúc, nơi này cũng không có người ngoài.”

Thời điểm y nói chuyện, cố ý kề sát tai Đằng Vân, hơi thở phun lên vành tai, thực ái muội, Đức phi nhìn trong mắt, nhưng Tiết vương lại không bảo nàng ngồi xuống.

Đức phi cười nói: “Hôm nay vừa thấy Hầu gia, nô tì càng cảm thấy ánh mắt Đại vương thật tốt, Hầu gia tướng mạo đường đường, nhất biểu nhân tài, lại có trí mưu, nô tì cần phải chúc mừng Đại vương đầu tiên … Chẳng qua…”

Nàng nói xong, tựa hồ có chút trù trừ, nói: “Chẳng qua Hầu gia chung quy là một nam tử, Đại vương nếu muốn nạp Hầu gia vào hậu cung, các đại thần có thể hay không…”

Nàng nói đến chỗ này liền dừng , ý tứ đã thực rõ ràng, Tiết Quân Lương và Đằng Vân đều hiểu được.

Tiết Quân Lương gật đầu nói: “Cô cũng buồn rầu chuyện này, nếu muốn nạp Đằng khanh, chúng thần liền nói cô ngu ngốc, mê luyến nam sắc, nếu cô không để ý, chỉ sợ sẽ khiến Đằng khanh biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích.”

Trong lòng Đằng Vân cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm, đây không phải mục đích của ngươi sao, còn muốn giả vờ từ bi.

Tiết Quân Lương nói: “Ít nhiều Đức phi nhắc nhở cô, cô ngược lại nghĩ tới một biện pháp tốt, có thể cho các đại thần biết, cô không phải là hứng khởi nhất thời…”

Y dừng một chút, “Vậy đi… Lúc đó cô liền phong Đằng khanh vi quý phi, mọi người không thể xem nhẹ Đằng khanh, ngươi nói đúng không?”

Không chỉ Đức phi, ngay cả Đằng Vân cũng sửng sốt, tuy hậu cung của Tiết Quân Lương không ít người, nhưng Tiết vương không trầm mê nữ sắc, hậu cung tương đối gió êm sóng lặng, dù có vài người muốn trèo cao, cũng phải cân nhắc tính tình Tiết vương.

Tiết Quân Lương không thích phi tử nịnh nọt, cũng không thích rượu, phi tử không thể dựa vào điểm này, hiển nhiên không chiếm được ân sủng, Đức xem như tốt nhất, còn bởi vì Đức phi có một ca ca, Du Kham lập chiến công trong quân, năm đó trấn thủ biên giới sát Đằng quốc, nhưng vì hàng năm đánh giặc, nên có chút kể công lại kiêu ngạo, sau thua dưới tay Đằng Vân, bị Tiết Quân Lương triệu về kinh, sau đó phái Tiết Hậu Dương qua.

Những năm gần đây Tiết vương chưa từng thăng vị, cũng không hàng vị phi tử, Đằng Thiển Y xem như là bất hạnh, Đức phi vốn có thể thăng tiến, dù không một bước lên trời làm hoàng hậu, nhưng bản thân có chỗ dựa, chắc chắn có thể thăng lên quý phi. Không nghĩ tới, Tiết vương lại muốn phong một nam nhân vi quý phi.

Phải biết rằng cao một bậc chính là hãnh diện, cấp bậc lễ nghĩa liền khác nhau, Đức phi thiên tính vạn tính, cũng không ngờ mình cấp giá y cho Đằng Vân, Tiết vương vừa lúc theo lời mình che chở Đằng Vân.

Tuy chưa nói trước mặt mọi người, cũng không phải thánh chỉ, nhưng quân vô hí ngôn, Tiết Quân Lương lại không giống đang nói giỡn.

Đằng Vân không muốn tiến hậu cung, hắn chỉ mong có thể rời kinh, hiện giờ phụ thân bị biếm thành thứ dân, tùy tùng trở về Đằng quốc, ngẫu nhiên gặp thoáng qua Đằng Thường, tựa hồ hiện tại y cũng không có gì không tốt, Tiết Hậu Dương đối với Đằng Thường cũng coi như tận tâm tận lực, dưới tình huống này, Đằng Vân đã sớm muốn đi, lưu ở kinh thành chẳng khác gì đứng trên miếng băng mỏng.

Chỉ tiếc Tiết Quân Lương không muốn buông tha hắn…

Đằng Vân nói: “Bệ hạ ưu ái, vi thần thẹn không dám nhận.”

Tiết Quân Lương tự tay rót một chén rượu cho hắn, cười nói: “Đằng khanh thích khiêm tốn.”

Y nói xong lại gắp thức ăn cho Đằng Vân, Đức phi đứng đứng bên liền xấu hổ, cung nữ cùng nội thị đều đứng ngoài đình hầu hạ, nàng thực giống như hạ nhân chia thức ăn.

Đức phi xuất thân danh môn, lại đứng hàng thứ nhất, tự nhiên chưa từng hầu hạ người khác, bảo nàng hầu hạ Tiết Quân Lương còn có thể, ít nhất được lợi, chẳng qua nhìn Tiết Quân Lương đem đồ ăn mình mang tới gắp cho Đằng Vân, lửa giận trong lòng bắt đầu dâng lên.

Đức phi nghẹn khí, giả vờ thực hiền lành rót rượu cho Tiết vương, cười nói: “Rượu này là nô tì tự tay nhưỡng, Đại vương đừng ghét bỏ a.”

Nàng nói xong, cũng thuận đường rót cho Đằng Vân, thực không cẩn thận đổ vào người hắn, thời tiết lạnh lẽo, rượu ấm lạnh đi rất nhanh, nhưng Đức phi nhẫn không được, tay run lên, đem cả bình rượu đổ lên người Đằng Vân.

Đằng Vân phản ứng đúng lúc, lui ra sau một bước, nhưng vẫn bị ướt không ít, Đức phi thực kinh ngạc liên tiếp giải thích, Đằng Vân cũng không nói gì, hắn còn đang lo không tìm được cớ rời đi.

Tiết Quân Lương tự nhiên sẽ không vì việc nhỏ này mà tức giận, cho dù nhìn ra cái gì, cũng không tất yếu, chỉ nói: “Đằng khanh nên đi đổi y phục… Khương Dụ.”

Y gọi một tiếng, Khương Dụ rất có nhãn lực liền lại đây, nói: “Hầu gia, bên này thỉnh.”

Đằng Vân vừa nghe, biết Tiết Quân Lương không muốn thả người, nói: “Không cần phiền toái, vi thần tự mình đi đổi là được.”

Tiết Quân Lương cười nói: “Chớ không phải là Đằng khanh mất hứng? Vậy cô mang ngươi đi đổi y phục, thế nào?”

Y nói xong lại vươn tay ôm thắt lưng Đằng Vân, Đằng Vân run lên, vội vàng tránh ra một bước, nói: “Vi thần không dám…”

Khương Dụ dẫn Đằng Vân tới nội điện thay quần áo, vừa vặn xa xa nhìn đến một người đi tới, người nọ vóc người không thấp, thoạt nhìn phi thường cường tráng, mặc quan phục võ tướng.

Người nọ thấy Khương Dụ, cười nói: “Khương tổng quản, bệ hạ đang ở hoa viên sao?”

Khương Dụ cung kính trả lời: “Vâng, chẳng qua hiện tại đang dùng bữa, tướng quân lát nữa hẵng qua…” Nói xong còn bổ sung một câu, “Đức phi nương nương cũng ở.”

Người nọ nghe Đức phi cũng ở, nháy mắt cao hứng không ít, nói: “Vậy vừa lúc, ta cũng đi xem.”

Gã nói xong muốn đi, thoáng nhìn Đằng Vân phía sau, bỗng nhiên dừng lại, cười nói: “Ta nghe có Hầu gia một bước lên trời, trên mặt có sẹo, thánh thượng còn sắp xem hắn như nữ nhân mà nạp vào hậu cung?”

Đằng Vân bất động thanh sắc, chỉ nhìn lướt qua nam nhân, cũng không nhìn thêm, cười nói: “Tướng quân nghe không ít, ta cũng nghe, chân thọt là hổ tướng quân, gần đây trời lạnh, Đằng mỗ từ lúc vào triều tới nay chưa thấy qua tướng quân, có phải vì chân quá đau không?”

Người nọ không phải ai khác, chính là huynh trưởng của Đức phi – Du Kham, Du Kham vì đối chọi với Đằng Vân, bị thương mà về, tuy chữa trị đúng lúc, nhưng chân trái thành tật, mỗi lần trời mưa đều phát tác, dù đi đường bình thường, cũng có chút cà nhắc.

Đằng Vân cười nói: “Đằng mỗ cũng là một mảnh hảo tâm, tướng quân không ngại kêu ngự y nhìn một cái, đừng chờ đến lức mưa dầm lại chịu khổ.”

Du Kham nghe hắn nói móc, lập tức giận tím mặt, quát: “Ngươi mao đầu tiểu tử chưa dứt sữa thì biết cái gì! Ta là bị thương trên sa trường, không giống với vết sẹo không sạch sẽ trên mặt ngươi.”

Đằng Vân cười nói: “Tướng quân nếu cảm thấy không dễ nghe, cần gì phải đi nói móc người khác đâu?”

Du Kham nói: “Ngược lại thực khéo mồm khéo miệng, bất quá kẻ khéo mồm khéo miệng hơn phân nửa là nịnh thần hại nước hại dân, ta nghe nói trước kia ngươi là bối kiếm quan, hầu hạ Đại vương mấy lần mới có thể đi đến vị trí này?”

Mặt Đằng Vân trầm xuống, Du Kham rốt cục thấy hắn thay đổi sắc mặt, liền nói: “Không biết ngươi có năng lực gì, thừa dịp còn chưa tiến cung, cũng tới rình rập tướng quân ta.”

Sắc mặt Đằng Vân càng khó coi, lạnh giọng nói: “Tướng quân tự trọng.”

Du Kham cảm thấy được tiện nghi, chỉ lo “Ha ha” cười to, lúc này lại nghe một tiếng cười lạnh, Tiết Quân Lương từ phía sau đi tới, nói: “Du Kham a, ngươi thật sự lá gan càng ngày càng lớn, ngay cả người cô chọn cũng muốn tơ tưởng?”

Du Kham còn đang cười, tươi cười liền cương trên mặt, hiển nhiên vô cùng cứng ngắc, vội vàng quỳ xuống đất thỉnh an: “Mạt tướng… Mạt tướng là cùng Hầu gia nói giỡn, không phải thật, không phải thật.”

Đức phi theo sau cũng đổ mồ hôi, chưa tới gần đã nghe huynh trưởng không kiêng nể gì mà trêu đùa, nếu là người thường thì thôi, là một cung nữ nói không chừng liền thưởng cho hắn, nhưng người này là Tiết vương nhìn trúng, hơn nữa đã công bố với chúng thần, nói như vậy rõ ràng không để Tiết vương vào trong mắt, một cái mũ chụp xuống, tội danh liền lớn.

Tiết Quân Lương đặt tay lên vai Đằng Vân, tựa hồ quan hệ thực thân thiết, cười nói: “Ngươi không phải đang nói giỡn với Đằng khanh, rõ ràng là trêu đùa cô.”

Du Kham nghe xong run lên, chỉ có thể mạnh dập đầu, nói: “Mạt tướng không dám, mạt tướng nghe nói Hầu gia thái độ thân thiết không tự cao tự đại, cho nên… Cho nên…”

“Cho nên ngươi liền không kiêng nể gì?”

Du Kham ngẩng đầu lên nhìn lén biểu tình của Tiết vương, tuy đối phương vẫn cười, nhưng lời nói không chút độ ấm, lạnh băng.

Đức phi nhịn không được xen mồm nói: “Bệ hạ, gia huynh làm người thành thật, chính là ngẫu nhiên hồ đồ, theo bệ hạ không phải một sớm một chiều, chẳng lẽ bệ hạ còn không biết hắn sao, ngài liền tha thứ hắn một lần, nhìn hắn như vậy, lần sau quyết định không dám.”

Tiết Quân Lương lúc này mới chậm rãi thu liễm tươi cười, nói: “Chính là tùy tiện, mới trở nên không có tôn ti, quân đội Đằng quốc đã quy thuận, cô không truy cứu hiềm khích lúc trước, Đằng Nam hầu là Hầu gia, hơn nữa ngươi lớn tuổi hơn hắn, chẳng lẽ không thể trầm ổn bằng hắn sao? Lần sau nếu để cô phát hiện ngươi có hành vi sai trái, cô tuyệt không nhẹ tay, ngươi bái tạ Đằng Nam hầu và Đức phi đi.”

Bảo Du Kham bái tạ Đằng Nam hầu, trong lòng gã không phục, nhưng không bái tạ khẳng định sẽ chọc giận Tiết vương, Tiết vương không phải người dễ ở chung, đừng nhìn thái độ thân thiết của y mà nhầm, kỳ thật y lạnh lùng còn tâm ngoan thủ lạt, Phụng vương chưa chắc so được với y.

Du Kham tuy tự cho là công cao, nhưng không dám kể công trước mặt Tiết Quân Lương, đành phải giả vờ tạ ơn, liên tiếp lên tiếng nói không dám tái phạm.

Tiết Quân Lương lúc này mới nói: “Đức phi thân mình không tốt, ở ngoài lâu sợ nhiễm phong hàn, về trước đi.”

Đức phi nghe được Tiết vương đuổi người, cũng không thể không đi, vì thế chậm chạp bước đến, rốt cục vẫn là quỳ an trở về.

Lúc này Tiết Quân Lương mới nói: “Du Kham là từ đâu tới đây, cô không nhớ cho ngươi đệ bài tử tiến cung.”

Du Kham vội nói: “Mạt tướng là từ sở quân cơ tới, vì Lang Tĩnh mà đến.”

“A… Lang Tĩnh lại làm sao vậy?”

Du Kham nói: “Bệ hạ muốn điều Lang Tĩnh đi Minh Thủy, chỉ sợ không ổn. Lang Tĩnh là phản quân, tuy bệ hạ nhân đức thả Lang Tĩnh, để y lập công chuộc tội, nhưng cho y đi Minh Thủy, e sợ tướng sĩ không phục, đến lúc đó ngược lại nhiễu loạn quân tâm.”

Gã thấy Tiết vương tựa hồ mất hứng, trong lòng máy động, Tiết vương đã muốn quyết định, chính mình phản bác chẳng phải là đánh lên mặt thánh thượng, vì thế sửa lời: “Kỳ thật Lang Tĩnh cũng là nhân tài, nếu cho y một chức quan không lớn không nhỏ, tướng sĩ sẽ không dị nghị, cũng không đáng ngại.”

Tiết Quân Lương cười nói: “Vậy theo tướng quân thấy, phong chức quan gì mới tốt?”

Đằng Vân bị Tiết Quân Lương nắm vai, không thể động, nghe y hỏi vậy, nếu là mình, nhất định sẽ không nói gì, khẩu khí này của Tiết vương, chắc chắn đã sinh khí, nào có quân vương hỏi thần tử nên cho người khác chức quan gì, chẳng phải đạo quân thần.

Mà Du Kham còn không phát hiện, nói: “Không bằng cấp Lang Tĩnh một chức quan chủ bộ…”

Tiết Quân Lương cười một tiếng, “Chủ bộ? Cô để Lang Tĩnh ngàn dặm xa xôi đi Minh Thủy, chỉ để y quản lý công văn? Hay để y viết công báo xuôi tai một chút?”

“Này… Này…”

Du Kham rốt cục phát giác không thích hợp, mở miệng nói: “Mạt tướng chỉ muốn thay Đại vương phân ưu, sợ tướng sĩ không phục a.”

Tiết Quân Lương không nói chuyện, nghiêng đầu nhìn về phía Đằng Vân, cười nói: “Đằng khanh cảm thấy thế nào?”

Đằng Vân cố gắng xê dịch, bất quá Tiết Quân Lương cố ý áp sát hắn, hai người vừa nói, hô hấp cơ hồ có thể gặp nhau.

“Vi thần cho rằng, tuy Lang Tĩnh là tội thần, nhưng dùng người thì không nên nghi ngờ người, nếu bệ hạ đã quyết định để y đi Minh Thủy, nên tín nhiệm Lang Tĩnh, dù sao Trấn Cương hầu còn tại kinh sư, Lang Tĩnh là người trọng tình trọng nghĩa, tất nhiên không dám không tận tâm… Huống hồ Lang Tĩnh túc trí đa mưu, nhưng mấy ngày nay không có nhiều danh khí, vừa lúc lợi dụng điểm này, không bằng phong y làm thiên tướng quân, phụ trợ đại soái, tất nhiên Chương Hồng sẽ không để y vào mắt, có thể nhiễu loạn địch nhân. Hơn nữa Minh Thủy gần biên cương, chiến sự hay thay đổi, có Lang Tĩnh tọa trấn, cũng không bất ngờ xảy ra chuyện không kịp đề phòng.”

Du Kham cướp lời: “Lang Tĩnh là văn thần, tay trói gà không chặt, phỏng chừng ngay cả đao cũng không cầm nổi, sao có thể phong thiên tướng quân?”

Đằng Vân cười nói: “Hành quân đánh giặc không phải chỉ trông vào ai cường tráng hơn ai, ngồi ở doanh trại, cũng có thể không tổn binh mà thắng.”

Du Kham trừng mắt Đằng Vân, còn tưởng Đằng Vân châm chọc mình, chưa kịp nói chuyện, Tiết Quân Lương đã lên tiếng: “Nếu như vậy, liền thối lui một bước, cấp Lang Tĩnh danh tòng quân… Du Kham, thành kiến của ngươi với Lang Tĩnh quá sâu, y đích thật là nhân tài hiếm có, lần này đi Minh Thủy, phong ngươi thiên tướng quân, hi vọng ngươi có thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước, nếu vì một số chuyện nhỏ mà xa lánh người khác, liền không tha cho ngươi.”

Du Kham đánh giặc tới nay, chỉ có lúc bắt đầu mới mang danh tòng quân cùng thiên tướng quân, sau đó đều là chủ soái, chưa từng kém ai khác một bậc, lúc này Chương Hồng đánh tới, Tiết vương muốn phái gã trợ giúp, thế nhưng lại phong thiên tướng quân.

Nếu phong Lang Tĩnh thiên tướng quân, gã tuyệt đối không phục, nhưng đến phiên mình, gã cảm thấy chức quan này quá thấp, là xem nhẹ chính mình.

Du Kham trong lòng bất mãn, nhưng không dám nói, liền lui xuống.

Tiết Quân Lương chờ gã đi rồi, liền buông lỏng tay ra, không nắm vai Đằng Vân nữa.

Đằng Vân nghĩ nghĩ, vẫn nhịn không được nói: “Thứ cho thần nói thẳng, vi thần cảm thấy bệ hạ phái Du Kham đi không quá thỏa đáng.”

Tiết Quân Lương tựa hồ không xem trọng, nói: “Như thế nào, còn sinh khí vì lời Du Kham nói lúc nãy sao?”

“Thần không dám… Chính là bệ hạ phong Du Kham thiên tướng quân, theo tính cách của Du Kham tất nhiên không phục, lần đi này chỉ sợ tâm tồn khoảng cách với chủ tướng, quyết định không hợp, không hay ho là binh lính và dân chúng.”

Tiết Quân Lương nghe xong, mới thu liễm biểu tình ngả ngớn, giận dữ nói: “Ngươi cho là cô không nghĩ qua sao? Nhưng cô còn có thể phái ai qua, hiện giờ tất cả mọi người nhìn vào Tiết quốc, nào biết khổ tâm của cô, văn thần bày mưu tính kế thì nhiều, nhưng võ tướng có thể lên chiến trường giết địch lại thiếu, không phải hữu dũng vô mưu thì là cuồng ngạo tự đại… Hậu Dương lại không thể xuất chinh, nếu chỉ một Chương Hồng, cô phái Vạn Niên hầu ra đánh đuổi, Phụng quốc sẽ cảm thấy cô không có người dùng, đến lúc đó càng là không kiêng nể gì.”

Y nói xong, nhìn thoáng qua Đằng Vân, “Ngươi nói đúng, cuối cùng không hay ho đích thật là binh lính và dân chúng, cô cũng không đành lòng nhìn con dân của mình chịu khổ.”

Đằng Vân trầm mặc một hồi lâu, tuy không biết Tiết Quân Lương nói có bao nhiêu phần là sự thật, nhưng vẫn nhịn không được có chút kích động, dù sao cha của mình ngay cả mấy câu này cũng không nói được.

“Vi thần chờ lệnh Minh Thủy.”

Tiết Quân Lương nhìn hắn, không khỏi cười nói: “Ngươi muốn đi?”

“Đúng vậy, nếu… Nếu bệ hạ tin được vi thần, vi thần nguyện ý đi trước.”

“Cái này không thể được.”

Tiết Quân Lương cười nói: “Không phải cô không tin được ai, ngươi chính là tân phi tử của cô, ngươi đi rồi, cô nghênh thú ai?”

Đằng Vân bị y trêu đùa, nhất thời sửng sốt một chút, lập tức mặt đỏ lên, sau đó lại biến trắng.

Tiết Quân Lương lúc này mới thu ý cười, đưa tay giữ chặt tay Đằng Vân, ôn thanh nói: “Cô chỉ đùa một chút, hiện tại không nháo ngươi … Vạn Niên hầu ở tại kinh sư đã lâu, cô muốn thả hắn đi, để hắn tọa trấn Đằng quốc, mà ngươi… Ngươi cũng là nhân tài túc trí đa mưu, ở lại kinh sư, tự nhiên còn có ngươi ra kế, nếu Du Kham ứng phó không được, ngươi đi không muộn.”

Tay Đằng Vân bị y cầm lấy, trên mặt lại phát sốt, lúc này nghe y ôn ngôn mềm giọng, giống như thập phần ôn nhu, Đằng Vân ở cũng không được, mà đi cũng không xong.

Hơn nữa lời của y giống như đã từng quen biết, lúc ấy Tiết Quân Lương cũng thường xuyên trêu đùa hoàng hậu, cuối cùng nói một câu “Không nháo ngươi “, nhẹ nhàng bâng quơ lái sang chuyện khác.