Chương 54: Đánh tráo

Đằng Vân cùng Tiết Hậu Dương tới sở quân cơ viết sớ, vốn quan viên của sở quân cơ không quá phục ngoại thần này, chẳng qua mọi người cùng nhau thảo luận kế nghênh địch, khúc mắc cũng ít vài phần, tài trí của Đằng Vân quả thật khiến người ta không thể không phục.

Mọi người nghĩ xong tấu chương còn muốn thỉnh Tiết vương xem qua, Đằng Vân và Tiết Hậu Dương liền cùng nhau trở về, Khương Dụ đứng ở cửa đại điện, nói: “Đại vương đang triệu kiến Lang Tĩnh, phân phó ai cũng không thể vào.”

Ông vừa nói vậy, Đằng Vân mới đột nhiên nhớ đến, hình như Lang Tĩnh sẽ nói gì đó với Tiết Quân Lương, là chuyện về hoàng hậu.

Đằng Vân ít tiếp xúc với Lang Tĩnh, lần đầu tiên gặp mặt là thời điểm tổ chức tiệc đón gió cho Trấn Cương hầu, Lang Tĩnh theo sau Tiết Ngọc, cho nên hắn không rõ Lang Tĩnh hiểu về hắn bao nhiêu, nhưng người này quả thật biết quan sát sắc mặt, khiến lòng hắn có chút bồn chồn.

Lang Tĩnh vẫn luôn quỳ trên mặt đất, Tiết Quân Lương nói: “Nói đi?”

Lang Tĩnh nói: “Lời của thảo dân chỉ là phỏng đoán, không có bằng chứng.”

Tiết Quân Lương cười lạnh một tiếng, “Giờ ngươi mới thấy sợ?”

Lang Tĩnh không đáp lời y, chỉ nói: “Thảo dân có sư đệ đi qua Phụng quốc, từng nghe qua một số chuyện của Phụng quốc. Trưởng công chúa Phụng quốc tính tình ôn hòa yếu đuối, thiện nữ hồng, bởi vì mấy đời Phụng chủ đều thực bảo thủ theo khuôn phép cũ, trưởng công chúa chưa từng đọc sách tập viết, càng không rõ binh pháp.”

Tiết Quân Lương nghe xong cũng không có nhiều biểu tình, nói: “Theo như lời ngươi, đây chỉ là phỏng đoán của ngươi.”

“Chuyện của Phụng chủ và Triệu Lục tướng quân chính là bằng chứng tốt nhất, trưởng công chúa là thân nhân duy nhất của Phụng chủ, nàng chỉ đơn giản nói phản đối hai người kia cùng một chỗ, đã bị gả tới đây…”

Lang Tĩnh nói xong, cười nói: “Chẳng lẽ, Đại vương cảm thấy Phụng vương gả trưởng công chúa, có thiện ý khác sao?”

Tiết Quân Lương nghe xong cũng cười nói: “Lang Tĩnh, có phải ngươi cảm thấy mình chết quá chậm không, ỷ vào miệng lưỡi của ngươi mà dám nhiều lần khiêu khích cô vương?”

Lang Tĩnh nói: “Thảo dân là người nên chết, không dám sống lâu.”

Y dừng một chút nói tiếp: “Không biết Đại vương có chú ý hành động của hoàng hậu hay không, lúc trước Trấn Cương hầu từng đi qua Phụng quốc, cùng thảo dân nói vài chuyện về trưởng công chúa, chẳng lẽ bệ hạ không biết chuyển biến của hoàng hậu có chút quá lớn sao? Hơn nữa chuyển biến quá mức đột nhiên. Cho nên thảo dân suy đoán, người vẫn luôn ở tại Vân Phượng cung không phải trưởng công chúa.”

“A? Ngươi là nói bị người đánh tráo?”

“Thảo dân không dám khẳng định. Nhưng khi Trấn Cương hầu tới Phụng quốc từng tiếp xúc với trưởng công chúa, trước đó kinh thành cũng đồn chuyện giữa trưởng công chúa và Trấn Cương hầu, hẳn bệ hạ có nghe thấy. Tuy sự thật không phải hai người có tình cảm như tin đồn, nhưng Trấn Cương hầu từng nói với thảo dân, hai người cũng xem như là nhận biết, sau đó thỉnh thoảng liên hệ, thời gian dài mới cắt đứt. Nhưng thời điểm Trấn Cương hầu quay về kinh gặp lại trường chủ, đối phương như chưa từng gặp qua. Lúc ấy thảo dân cũng ở đó, thật không giống giả vờ không biết, cũng không giống như đã quên, mà ngược lại là chưa từng gặp qua.”

Lang Tĩnh nói xong, trầm ngâm một lát lại mở miệng: “Hơn nữa hoàng hậu rất có thể là người Đằng quốc.”

Tiết Quân Lương khẽ chấn động, lập tức nói: “Đó cũng là phỏng đoán?”

Lang Tĩnh nói: “Thảo dân nghe đồn Hoàng hậu nương nương và Đằng Thường quan hệ sâu, chuyện này hẳn bệ hạ cũng nghe được. Thảo dân còn nghe Hoàng hậu nương nương biết rõ phong thổ của Đằng quốc. Thử hỏi Phụng quốc, Đằng quốc, hai nước giao chiến đã lâu, dân chúng có thể nói là cả đời không qua lại với nhau, hoàng hậu vẫn luôn trụ trong cung, sao có thể biết được phong thổ của Đằng quốc chứ? Lại nhận thức Đằng Thường thế nào? Nói gì đến quan hệ sâu? Theo thảo dân, nếu muốn biết Hoàng hậu nương nương rốt cuộc là thật hay giả, có phải người Đằng quốc hay không, sợ là phải hỏi Đằng Thường. Bệ hạ thử tìm cơ hội thăm dò xem. Còn người theo cạnh Hoàng hậu nương nương, cũng có thể đưa tới hỏi.”

Tiết Quân Lương suy tư một chút, lời Lang Tĩnh quả thật có đạo lý, y cũng từng hoài nghi hoàng hậu, dù sao chuyển biến của hoàng hậu thực quá lớn, nhưng y chưa từng nghĩ hoàng hậu là bị người đánh tráo. Trong cung thủ vệ sâm nghiêm, dù lúc trước hoàng hậu không được sủng, không được bệ hạ yêu thích, không có người khắc khắc chú ý. Nhưng bên cạnh luôn có người đi theo, sao có thể dễ dàng bị đánh tráo mà không ai biết.

Còn nếu bị người đánh tráo, vậy mục đích là gì?

Nếu nói ở tại Vân Phượng cung là hoàng hậu, kỳ thật không bằng nói là mưu thần, mỗi lần đều đề xuất kế dụng binh cho Tiết Quân Lương, nhưng chưa bao giờ đòi hỏi gì, có phi tử hậu cung nào không muốn lấy lòng quân vương chứ? Dù nàng đã là quốc gia chi mẫu, nhưng muốn củng cố địa vị của mình, phải cầm chắc phượng ấn mới đúng.

Nhưng mà hoàng hậu vừa không thích thân cận với y, cũng không đòi hỏi thứ tốt, suy xét một chút, tựa hồ tất cả đều có thể nói thông.

Tiết Quân Lương thu thần, xoay người ngồi xuống thượng tọa, cười nói: “Lang Tĩnh, ngươi thông minh, nhưng chung quy là khôn lỏi. Lời ngươi vừa nói có chứng cớ gì sao?”

“Không có.”

“Hảo, tốt lắm… Nếu không có chứng cớ, chính là ngỗ nghịch!”

Tiết Quân Lương nói xong, bỗng nhiên đề cao thanh âm, nói: “Khương Dụ, sai người tha Lang Tĩnh ra ngoài, lăng trì thị chúng, đây là kết cục của tội phạm thượng.”

Khương Dụ vẫn luôn hầu bên ngoài, nghe được thanh âm của Tiết vương liền nhanh chóng đẩy cửa tiến vào, Lang Tĩnh cũng không có phản ứng quá lớn, vẫn quỳ trên mặt đất, tùy ý vệ binh tiến vào áp giải mình.

Lang Tĩnh cười một tiếng, nói: “Bệ hạ, ngài đã nhìn ra rồi chứ, đây là nguyên nhân thảo dân không thể vì ngài bày mưu tính kế… Vì nói xong phải chết.”

Tiết Quân Lương vẫn ngồi yên, thoạt nhìn thực nhàn nhã, nói: “Một người không thể vì cô máu chảy đầu rơi, dù tài hoa cỡ nào, lưu cũng vô dụng.”

Lang Tĩnh thình lình nói một câu, “Tựa như Đằng Vân.”

Tiết Quân Lương lắc lắc đầu, cười nói: “Có lẽ đúng, các ngươi một văn một võ, nếu có thể trung tâm với cô, tất nhiên thăng chức rất nhanh… Chỉ tiếc a.”

Đằng Vân và Tiết Hậu Dương ở bên ngoài nghe không tiếng động bên trong, nhưng nhìn Khương Dụ đi vào, sau đó vệ binh lại vọt vào, hồi lâu cũng chưa thấy người đi ra.

Tiết Hậu Dương có chút nóng vội, không biết bên trong thế nào, sợ xảy ra chuyện, nhưng Lang Tĩnh là một văn thần, không có công phu, chắc không thể gây chuyện.

Không biết trong điện nói gì, dưới thềm ngọc bỗng nhiên một mảnh hỗn loạn, một người hướng bên này đi tới, một thân y phục Hầu gia, mặc dù có chút tiều tụy, nhưng phong thái không giảm, đúng là Tiết Ngọc.

Nội thị ngăn Tiết Ngọc lại, nói cho hắn biết Đại vương có mệnh ai cũng không gặp, nhưng tựa hồ Tiết Ngọc cũng không xem trọng, vẫn hướng vào trong.

Tiết Ngọc đi ngang qua Đằng Vân cùng Tiết Hậu Dương, căn bản không nhìn bọn họ một cái, xông vào điện.

Tiết Quân Lương nhìn thấy hắn tựa hồ có chút giật mình, bất quá rất nhanh liền trấn định xuống, cười nói: “Cô không nhớ rõ có cho ngươi đệ bài tử tiến cung.”

“Là thần đệ tự tiện vào.”

Tiết Quân Lương cười nói: “Ngươi ngược lại có lá gan, cho rằng cô thật không dám động ngươi? Xem ra ngươi bị giam mấy ngày nay, còn chưa hưởng thụ đủ.”

Tiết Ngọc nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lang Tĩnh bị giữ bên cạnh, bỗng nhiên quỳ xuống, nói: “Thần đệ khẩn cầu bệ hạ, thả Lang Tĩnh một lần.”

“Thả Lang Tĩnh, ngươi bảo cô thực thi quốc pháp thế nào? Phạm thượng khởi binh, cần cho dân chúng một cái công đạo, có phải không? Chống đối quân chủ, phải gánh hậu quả, có phải không?”

Tiết Ngọc im lặng, Tiết Quân Lương cười càng khoái trá, nói: “Mới vừa rồi Lang Tĩnh còn nói với cô chủ tử của y thật là tốt, Lang Tĩnh vì loại người lang tâm cẩu phế này chết cũng không đổi ý… Bất quá theo cô chứng kiến, ngu trung quả nhiên không được, cho dù chết một nghìn lần, cũng có ai nhớ tới y đâu, ngươi nói có đúng không?”

Tiết Ngọc giương mắt nhìn chằm chằm Tiết Quân Lương, đối phương vẫn giữ vẻ mặt tự tiếu phi tiếu, hắn đương nhiên biết Tiết Quân Lương đang kích hắn.

Tiết Quân Lương lại nói: “Thiếu chút nữa liền quên, gần đây việc của cô nhiều lắm… Lát kêu ngự y của thái y viện đến xem cho ngươi, điều trị thân thể, chuyện còn lại ngươi không cần lo…”

Y chưa nói hết, chỉ nghe Tiết Ngọc nói: “Nếu Lang Tĩnh có thể lập công chuộc tội, khẩn cầu Đại vương miễn y tội chết.”

Tựa hồ Tiết Quân Lương thực có hứng thú với những lời này, cười nói: “Chuộc tội thế nào?”

Tiết Ngọc cảm thấy đối phương chính là đào một cái hố, đã sớm trải bẫy rập, cũng đang chờ mình nhảy vào, mà mình lại không mở miệng không được, đành nói: “Lang Tĩnh có thể giúp bệ hạ lui địch, không bằng phái y đến biên cương.”

Tiết Quân Lương cười nói: “Y là người của ngươi, cô không dám sai sử y.”

Tiết Ngọc cắn răng nói: “Chỉ cần bệ hạ nói một câu nói, tự nhiên Lang Tĩnh sẽ trung với bệ hạ.”

“A… Ngay cả Trấn Cương hầu đều nói thế, vậy ý của Lang Tĩnh đâu?”

Lang Tĩnh bị áp quỳ gối một bên, vẫn luôn không nói gì, lúc này chỉ liếc nhìn Tiết Ngọc một cái, cúi đầu nói: “Lang Tĩnh tự nhiên nghe lệnh.”

Tiết Quân Lương gật gật đầu, tựa hồ hết thảy đều nằm trong bàn tay, nói: “Nếu có thể lấy công chuộc tội, cô không phải người lòng dạ hẹp hòi, liền tạm thời tha cho ngươi một cái mạng, nhưng nếu về sau còn dám phạm thượng tác loạn hay chống đối cô, cô sợ ngay cả lăng trì ngươi cũng vô phúc hưởng.”

Y nói xong, khoát tay, ý bảo thị vệ buông Lang Tĩnh ra, nói: “Nếu muốn đi biên cương, liền lập tức khởi hành, chiến sự như lửa, nửa khắc cũng không thể chậm trễ, về phần Trấn Cương hầu, hảo hảo ở tại phủ đệ dưỡng thân thể.”

Những lời này của Tiết vương ý tứ rõ ràng, Lang Tĩnh đi đánh giặc, nếu không tận tâm làm việc, Tiết Ngọc ở kinh thành liền gặp họa.

Y phân phó xong rồi cũng không nói nhiều, cho người lui xuống, Tiết Quân Lương nhìn thân ảnh Tiết Ngọc, bỗng nhiên thở dài.

Khương Dụ nói: “Bệ hạ mệt mỏi? Không bằng ra ngoài dạo một chút?”

Tiết Quân Lương cười nói: “Không phải mệt, chỉ là bỗng nhiên hiểu được một đạo lý.”

Y nói xong dừng một chút, Khương Dụ cũng không tiếp lời, chờ Tiết Quân Lương nói.

“Cô quả nhiên có rất nhiều thứ không bằng Tiết Ngọc, ít nhất về điểm này, cô liền làm không được.”

Khương Dụ không hiểu y nói gì, đương nhiên sẽ không hỏi, chỉ nói: “Bệ hạ, Vạn Niên hầu và Đằng Nam hầu đợi bên ngoài đã lâu , gặp sao?”

Thời điểm Đằng Vân đi vào còn cố ý quan sát sắc mặt của Tiết Quân Lương, vẫn giống trước, không có gì đặc biệt, trong lòng liền thả lỏng một chút, cho dù Lang Tĩnh thông minh, cũng không thể thông thiên triệt địa, chính là giỏi trò vặt lừa gạt người, khiến người không biết chuyện tin tưởng mà thôi.

Tiết Quân Lương nhìn thư, không có ý kiến gì khác, kiến thức của Đằng Vân và Tiết Hậu Dương không tệ, đối sách cũng thực rõ ràng, không dài dòng vô nghĩa.

Tiết Quân Lương phê qua liền sai người bỏ vào phong thư, khoái mã đưa đi.

Sau đó Tiết Hậu Dương rời cung, trở về phủ đệ không thấy được Đằng Thường, hỏi hạ nhân mới biết được Đằng Thường đang đọc sách trong hoa viên.

Tiết Hậu Dương đi đến hoa viên, trong tiểu đình tử quả thật có người, chẳng qua Đằng Thường nằm sấp trên bàn, sách đặt một bên, tựa hồ đang ngủ.

Tiết Hậu Dương quay đầu trở về cầm áo choàng tới, nhẹ nhàng phủ thêm cho y, sợ đối phương tỉnh, nhưng đúng lúc Đằng Thường tỉnh lại.

Tiết Hậu Dương nói: “Là ta đánh thức tiên sinh.”

“Không có.”

Đằng Thường nói: “Hầu gia quên, ta cũng là người tập võ, sao có người đến lại không phát hiện chứ.”

Tiết Hậu Dương nghe thế, mặt có chút hồng, tựa hồ muốn phát sốt, hắn mãnh liệt nhớ lại, chính mình buổi tối mỗi ngày đều nhân lúc Đằng Thường ngủ mà tới nhìn y một cái, dựa theo tính cảnh giác của Đằng Thường mà nói, chẳng phải mỗi ngày hắn đều quấy rầy người ta nghỉ ngơi.

Đằng Thường không biết hắn đang nghĩ gì, nói tiếp: “Hầu gia ngồi xuống đi.”

Lúc này Tiết Hậu Dương mới phát giác mình vẫn đứng , làm hại Đằng Thường phải ngửa đầu mới có thể nói chuyện với mình, vội vàng ngồi xuống, phủ thêm quần áo cho y, nói: “Vừa tỉnh ngủ tránh cảm mạo.”

Đằng Thường tựa hồ khẽ cười một chút, “Nếu Đằng mỗ là nữ tử, chắc chắn bị Hầu gia cảm động .”

Tiết Hậu Dương nghe xong những lời này, thiếu chút nữa bật thốt lên, “Đằng tiên sinh là nam tử lại không được sao?”

Bất quá may mắn hắn đem lời muốn nói nuốt xuống, Tiết Hậu Dương bực bội, nghĩ hắn đường đường là một nam nhi giết địch vô số trên chiến trường, thế nhưng sẽ có loại suy nghĩ chua loét này, Tiết Hậu Dương cảm thấy đầu của hắn nhất định là bị ghen tuông làm loạn.

Tiết Hậu Dương đắn đo một phen, mới nói: “Đằng tiên sinh nghe chưa, Tiết Ngọc được thả ra.”

Đằng Thường khép lại sách trên bàn đá, nói: “Ngày hôm qua đã nghe… Lang Tĩnh có bản lĩnh.”

Tiết Hậu Dương dừng một chút, nói: “Đại vương không cách nào động tới Tiết Ngọc, thả liền thả thôi …”

Hắn nói vậy, Đằng Thường đột nhiên cười một tiếng, nhìn về phía Tiết Hậu Dương, nói: “Chẳng lẽ Hầu gia để ý lời nói lần trước của Đằng mỗ?”

Tiết Hậu Dương không nói chuyện, xem như chấp nhận, Đằng Thường nói: “Lần trước Đằng mỗ nói lúc tức giận, nhưng cũng là nói thật, hiếm khi nhất thời nói lời nghĩa khí… Bất quá Đằng mỗ không phải ngoan đồng mới vài tuổi, tự nhiên biết không thể giết Tiết Ngọc, dù không có Lang Tĩnh, trước sau cũng sẽ thả.”

Tiết Hậu Dương nói: “Tiên sinh có thể nghĩ thông suốt, là tốt nhất.”

Đằng Thường không nói tiếp, chỉ nhìn hắn, Tiết Hậu Dương bị y nhìn chăm chú đến sợ hãi, nói: “Ta, khụ… Trên mặt ta có cái gì không ổn sao?”

Đằng Thường lắc lắc đầu, cười nói: “Không có gì không ổn, ta chỉ đang chờ Hầu gia nói ra lời luôn không nói, không biết khi nào thì chuẩn bị nói.”

Tiết Hậu Dương theo bản năng sờ sờ mặt mình, trong lòng nghĩ ‘biểu hiện rõ ràng thế ư’…

“Khụ… Ta chỉ nghĩ, không biết lúc nào tiên sinh có thể nghĩa khí vì Hậu Dương một lần.”

Đằng Thường nghe xong càng cười sâu, cười đến Tiết Hậu Dương có chút không biết làm sao, chỉ nghe y nói: “Nguyên lai Hầu gia ôn nhu săn sóc Đằng mỗ như vậy, là muốn Đằng mỗ đối Hầu gia có nghĩa khí.”

Y nói xong gật gật đầu, bộ dáng lĩnh ngộ, nói: “A, nguyên lai là nghĩa khí.”

Tiết Hậu Dương biết bị y trêu chọc, nhưng hắn nói không nên lời, Tiết Hậu Dương da mặt mỏng hơn, tuy bình thường biểu hiện hào sảng không câu nệ tiểu tiết, kỳ thật chịu không được đùa giỡn.

Đằng Thường nhìn mặt hắn đỏ lên, nói: “Đằng Thường trong lòng là cảm động.”

Tiết Hậu Dương gật gật đầu, không nói nữa.

Đằng Thường nói: “Chẳng lẽ Hầu gia không hy vọng nghe ta nói cảm động?”

Tiết Hậu Dương lại gật gật đầu, “Hy vọng, hy vọng…”

Hắn nói xong đột nhiên ngây dại, chỉ thấy Đằng Thường bỗng nhiên vươn người qua, đè lại một bên bả vai Tiết Hậu Dương, hơi hơi nghiêng đầu hôn nhẹ khóe môi đối phương.

Tiết Hậu Dương sửng sốt một hồi lâu, cảm thấy khóe môi khẽ đau đớn, mới đột nhiên phục hồi tinh thần, kéo ra khoảng cách giữa hai người, nói: “Tiên sinh không cần nhân nhượng ta như vậy.”

Đằng Thường nhìn hắn trên mặt phát sốt, lại “Hiên ngang lẫm liệt” nói thế, thực giống như ra quyết định trọng đại gì đó.

Y thở dài, nói: “Đằng mỗ tự nhận là người thông minh, trong lòng Hầu gia hy vọng cái gì, muốn cái gì, ta đại khái cũng có thể đoán ra bốn năm phần… Còn nữa, Đằng mỗ xem như là người có vài phần cốt khí, nếu ta không muốn, sẽ đi nhân nhượng cùng một nam nhân thân cận sao?”

Tiết Hậu Dương nghe xong, mở to hai mắt nhìn y, tựa hồ có chút kinh hỉ, còn có chút không dám tin.

—-

Tiết Hậu Dương đi rồi, Đằng Vân bị giữ lại, hai người cùng nhau dùng bữa, đã nhiều ngày tấu chương bận rộn, Tiết Quân Lương có chút mỏi mệt, Khương Dụ cố ý sai người bày ngọ thiện ở hoa viên.

Trước kia Tiết Quân Lương dùng bữa một mình, hiển nhiên ăn không nói uống không nói, sau thường cùng hoàng hậu dùng bữa, hiện giờ lại cùng Đằng Vân, luôn theo thói quen chia thức ăn cho hắn, một lúc mới đột nhiên ý thức được, hoàng hậu đã mất, mà người ngồi bên cạnh y, không biết có thích những món y gắp hay không.

Bất quá Đằng Vân chính là hoàng hậu trước kia, thói quen không đổi, Tiết Quân Lương gắp cho hắn, đúng là món ăn hắn thích.

Tiết Quân Lương bỗng nhiên nói: “Ngươi không ăn ớt?”

Đằng Vân sửng sốt một chút, này mới nhìn đến chén đĩa bên cạnh mình bị lấy ra rất nhiều ớt, đây là động tác theo bản năng. Bởi vì thời điểm vẫn là hoàng hậu, trên mặt có vết thương, nếu ăn cay, ban ngày còn thoải mái, buổi tối liền ngủ không được, trên mặt ẩn ẩn phát đau, cả đêm khổ sở. Sau đó dù ăn gì cũng cẩn thận, thời gian dài thành thói quen nhất thời không thể sửa.

Tiết Quân Lương tựa hồ đang hồi tưởng gì đó, cười nói: “Ngươi không chỉ thông minh như hắn, ngay cả thói quen cũng như thế… Cô không biết cái này có phải thiên ý hay không.”

Y nói rất ái muội, khiến Đằng Vân không biết trả lời thế nào, thân phận Đằng Vân là tội thần mưu hại hoàng hậu, tuy hiện giờ là Đằng Nam hầu, Tiết vương lại nói ra một câu muốn nhét vào hậu cung, nhưng chuyện mưu hại hoàng hậu không thể dễ dàng xóa bỏ, mà Tiết Quân Lương lại thích lấy hắn so sánh với hoàng hậu.

Tiết Quân Lương thấy hắn không lên tiếng, nói: “Cùng cô dùng bữa, có phải cảm thấy không có ý nghĩa?”

Đằng Vân cung kính nói: “Vi thần sợ hãi, đây là phúc của vi thần, sao dám cảm thấy không thú vị.”

Tiết Quân Lương hình như đang tìm đề tài, nói: “Ngươi từ nhỏ lớn lên ở Đằng quốc ư, phong thổ bên kia thế nào?”

Đằng Vân trong lòng máy động, đúng là hắn lớn lên ở Đằng quốc, nhưng hắn không biết Đằng Anh chân chính như thế nào, chỉ nghe qua Đằng Anh là nô tịch, sau vì võ mồm lanh lợi biết ăn nói được đề bạt, nhưng hoàn toàn không biết gì về thân thế của gã, chỉ sợ đây là bẫy của Tiết Quân Lương.

Đằng Vân còn muốn tùy tiện qua loa vài câu, chợt nghe Khương Dụ nói: “Bệ hạ, Đức phi nương nương đến đây, nói đi ngang qua hoa viên, biết bệ hạ dùng bữa, đặc biệt đến thêm đồ ăn.”

Tiết Quân Lương cười một tiếng, đi dạo hoa viên còn mang theo đồ ăn? Hoàng hậu qua đời, hậu cung vô chủ, Đằng phi và nàng ngang nhau, nhưng gần đây phạm tội bị phế đi phi vị, phỏng chừng Đức phi cảm thấy ngày mình nổi danh đã tới, nên vội vàng chạy đến nịnh bợ Tiết Quân Lương.

Kỳ thật đó cũng là một trong những nguyên nhân, còn có một nguyên nhân là, Đức phi nghe nói Tiết vương muốn thú nam nhân, tuy không có khả năng vừa lên liền làm nam hậu, nhưng Đằng Nam hầu là Hầu gia, nếu thật sự tiến cung, cũng không thể cấp phong hào thấp.

Nàng muốn đến xem, nam nhân này dựa vào cái gì có thể mê hoặc Tiết vương.

Tiết Quân Lương hữu ý vô ý liếc Đằng Vân, sau đó cười nói: “Hiếm khi Đức phi có tâm ý, bảo nàng lại đây.”

Nghe những lời này của y, tựa hồ sợ thiên hạ bất loạn, Tiết Quân Lương muốn nhìn một chút Đằng Vân sẽ xử lý chuyện này thế nào, dù sao tài trí của Đằng Vân y lĩnh hội qua hai lần, nhưng nếu là nữ nhân tới tìm, không biết là phản ứng gì.

Đức phi mang theo giỏ nhỏ, được cung nữ vây quanh, chầm chậm đi tới, nhìn giỏ nhỏ kia, nhiều lắm là trang trí, cũng không bỏ được bao nhiêu món ăn.

Đức phi giao giỏ cho thị nữ, dịu dàng quỳ xuống thỉnh an: “Nô tì nghe nói mấy hôm nay bệ hạ mệt mỏi, cố ý làm mấy món điểm tâm, bệ hạ phải bảo trọng long thể mới đúng.”

Tiết Quân Lương không nhìn giỏ nhỏ lấy một cái, chỉ nói: “Đức phi có tâm.”

Đằng Vân nói: “Nếu bệ hạ có việc, vi thần xin cáo lui trước.”

Tiết Quân Lương lại ngăn hắn, cười nói: “Ôi chao, đồ ăn còn chưa động qua bao nhiêu, sao lại đi, không hợp khẩu vị sao?”

Y nói xong, lại dùng ngữ khí ái muội nói: “Hay tiệc rượu ngày ấy, Đằng khanh mệt nhọc? Đằng khanh ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng trách tội cô.”

Đằng Vân nghe y nói vậy, nhất thời sống lưng cứng lại, quả nhiên đêm hôm đó Tiết Quân Lương không say, y nhớ rành mạch, rõ ràng là y cố ý làm.