Hoa Thanh cung
Đỗ tần thuận lợi sinh hạ công chúa, Hoàng hậu phái người đi báo tin vui cho Hoàng thượng, lại khen Đỗ tần vài câu, liền mang theo chúng phi tần rời Hoa Thanh cung, để Đỗ tần được nghỉ ngơi.
Mọi người ra Hoa Thanh cung, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, trừ bỏ rốt cục không cần ở Hoa Thanh cung ngồi yên chờ Đỗ tần sinh, trọng yếu nhất là Đỗ tần sinh hạ là công chúa mà không phải hoàng tử, này đối với tương lai của các nàng cũng không có nhiều ảnh hưởng, cho nên mọi người đối với kết quả này là hiển nhiên vui thấy.
Tĩnh Di hiên
Hai người Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên đang dùng bữa, Hoàng hậu phái tới cung nhân báo tin vui chờ ở ngoài điện, Tiểu Thuật tử khom người tiến vào hành lễ với Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng cùng nương nương, Hoa Thanh cung bên kia có tin tức, Hoàng hậu nương nương phái người lại đây báo tin vui.”
“Truyền.” Tiêu Dục không chút do dự nói.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Thuật tử dẫn theo một tiểu thái giám đi vào, Cố Vân Yên nhớ rõ người này là một lãnh sự thái giám của Phượng Nghi cung, tên gọi Tiểu Tuyền tử.
Tiểu Tuyền tử quỳ xuống hành lễ với hai người xong mới nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đặc biệt phái nô tài đến báo tin vui cho Hoàng thượng! Hoa Thanh cung Đỗ tần nương nương thuận lợi sinh hạ một tiểu công chúa.”
Dù cho Tiêu Dục che giấu vô cùng tốt, Cố Vân Yên vẫn là bắt giữ được trong con ngươi hắn chợt lóe thất vọng.
“Nô tì chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Đại Chiêu có tam công chúa!” Cố Vân Yên vui mừng nói.
Tiêu Dục nghe vậy khóe môi gượng kéo chút ý cười nói: “Yên nhi nói phải, trẫm lại thêm tam công chúa, quả thật là chuyện vui mừng!” Nói xong tầm mắt không khỏi lại dừng ở trên bụng của Cố Vân Yên.
“Ai nha, hoàng nhi lại đá nô tì, tiểu tử này rất nghịch ngợm thích gây sự, Hoàng thượngngài phải thay nô tì làm chủ, đợi hắn đi ra Hoàng thượng ngài nên hảo hảo giáo huấn hắn một chút.” Cố Vân Yên ngẩng đầu cáo trạng với Tiêu Dục.
Tiêu Dục ha ha cười nói: “Tốt! Tốt! Đợi hoàng nhi ra đời, trẫm liền hảo hảo giáo huấn hắn một phen, đến lúc đó ngươi đừng ngăn trẫm a!”
Cố Vân Yên không thuận theo nói: “Nô tì chỉ là trêu chọc Hoàng thượng một chút thôi mà, Hoàng thượng trăm ngàn đừng cho là thật đấy, hoàng nhi còn nhỏ như vậy, sao có thể thật sự chịu giáo huấn đâu ~”
Tiêu Dục bất đắc dĩ nói: “Được, đều y theo ngươi, hiện tại Yên nhi hảo hảo dùng bữa, cũng không thể để hoàng nhi chúng ta bị đói.” Nói xong, gắp một khối trăm hương giò heo Cố Vân Yên thích ăn nhất để vào trong bát nàng.
Cố Vân Yên tươi cười, đem trăm hương giò heo Tiêu Dục gắp cho nàng để vào trong miệng tinh tế nhấm nháp, thỏa mãn nói: “Ăn ngon thật!”
Tiêu Dục lắc đầu bật cười, lại gắp một khối cho nàng.
Hai người vui vẻ dung tiếp bữa tối. Không ra dự kiến, vào lúc ban đêm Tiêu Dục nghỉ ở Tĩnh Di hiên.
Mấy ngày sau Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên đang dùng ngọ thiện, Cố Vân Yên đang chơi cùng Bạch Tuyết, Tiêu Dục đang chuẩn bị hồi Ngự thư phòng phê duyệt tiếp tấu chương, bỗng Cố Vân Yên ôm bụng “A” một tiếng.
“Yên nhi làm sao vậy? Nhưng là không khoẻ? Lưu Đức Phúc nhanh đi truyền Thái y ~” Tiêu Dục khẩn trương hỏi Cố Vân Yên, lại gọi Đức Phúc ngoài cửa.
Cố Vân Yên chịu đựng cơn đau từ bụng truyền lại, nhẹ giọng nói: “Nô tì không có việc gì, nghĩ đến là muốn sinh.” Có kinh nghiệm sinh con kiếp trước, Cố Vân Yên biết mình đại khái là muốn sinh, vì vậy cũng không có cảm thấy khiếp sợ cùng kích động.
Thị Thư cùng Thị Họa canh giữ ở ngoài cửa bước nhanh đến, nghe được Cố Vân Yên nói, vội vàng đi truyền bà đỡ lại đây.
Rất nhanh, ba bà đỡ liền bị Thị Thư dẫn lại đây, trong đó Trương bà đỡ tương đối lớn tuổi tiến lên tra xét hiện trạng Cố Vân Yên, cung kính nói: “Nương nương đây là muốn sinh, thỉnh Hoàng thượng để đám người nô tỳ đưa nương nương vào phòng sinh.”
Tiêu Dục thấy sắc mặt Cố Vân Yên trắng bệch, cảm thấy lo lắng không thôi, hiện nay nghe được bà đỡ đáp lời cũng không rảnh để ý, chỉ hơi hơi gật đầu tỏ vẻ đáp ứng, ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn chưa dời khỏi người Cố Vân Yên.
Vài cung nhân tiến lên muốn đỡ Cố Vân Yên đến phòng sinh, Tiêu Dục tự mình động thủ ôm lấy Cố Vân Yên vững bước tiến đến phòng sinh, vừa đi vừa trấn an Cố Vân Yên, nói: “Yên nhi đừng sợ, trẫm sẽ ở đây với ngươi, đợi đến khi hoàng nhi chúng ta bình yên ra đời.”
Trên mặt Cố Vân Yên tái nhợt, miễn cưỡng kéo một chút ý cười, ôn nhu nói: “Ân, có Hoàng thượng ở đây, nô tì không sợ!”
Tiêu Dục vừa ôm Cố Vân Yên vào phòng sinh, đám người bà đỡ lúc này khuyên nhủ: “Phòng sinh là nơi dơ bẩn, Hoàng thượng không nên ở lâu, nô tỳ khẩn cầu Hoàng thượng dời bước đến đại điện chờ.”
Cố Vân Yên cũng khuyên bảo, Tiêu Dục gật đầu đáp ứng, mới ra phòng sinh.
Thị Họa đã phân phó cung nhân nấu nước, hiện nay bà đỡ vừa định gọi người đi nấu nước ấm, liền thấy được đám người Thị Kì đem một chậu bồn nước ấm vào phòng sinh.
t r u y e n c u a❤t u i n e t Không bao lâu sau, Hoàng hậu cùng phi tần các cung nghe tin chạy lại đây, mọi người ở trong điện thấy được bóng dáng Tiêu Dục đều là cả kinh, Hoàng hậu dẫn mọi người hành lễ với Tiêu Dục xong, dịu dàng nói: “Hoàng thượng lại đây khi nào? Nô tì vừa nhận được tin tức lập tức chạy lại đây, không ngờ vẫn là chậm hơn Hoàng thượng một bước.”
“Trẫm ở Tĩnh Di hiên dùng ngọ thiện.” Không nghĩ tới Tiêu Dục sẽ đáp trực tiếp như vậy, Hoàng hậu đầu tiên là sửng sốt, chợt cười yếu ớt không nói thêm gì nữa, chúng phi tần nghe vậy trong lòng chua chua, nhưng lại không dám ở trước mặt Tiêu Dục biểu hiện ra ngoài, chỉ duy trì bộ dáng lo lắng nghe theo Hoàng hậu hướng dẫn ngồi xuống, im lặng chờ Cố Vân Yên sinh.
Trong phòng sinh, bà đỡ đang xem xét nước ối phá hay chưa, Vương bà đỡ kiểm tra xong, nói: “Nương nương, nước ối còn không có vỡ, lúc này trước đừng dùng sức, cố gắng bảo toàn sức lực đợi lúc nước ối vỡ.”
Cố Vân Yên không ngừng cảm nhận từng trận đau bụng sinh truyền đến, đau đến nàng mồ hôi đầm đìa, lúc này nghe thấy bà đỡ nói như vậy, cũng không dám la lớn lên, sợ một lát không có khí lực.
Thị Họa canh giữ ở cửa phòng sinh, cung nhân đem dụng cụ vào nàng đều nhất nhất kiểm tra một lần, kiểm tra xác định không thành vấn đề mới cho phép các nàng đem vào, nữ nhân sinh con liền giống như đi dạo một vòng Quỷ môn quan, không thể có chút sơ sót, hơi có sai lầm liền có thể là nhất thi hai mệnh.
Hơn nửa canh giờ sau, Cố Vân Yên đã muốn đau đến có chút ý thức mơ hồ, mới nghe bà đỡ hô: “Vỡ, nước ối vỡ! Nương nương không cần chịu đựng nữa, có thể dùng sức sinh, tốt! Hiện tại bắt đầu dùng sức ~”
Cố Vân Yên theo lời, liên tiếp dùng sức, cảm giác đau đớn càng ngày càng rõ ràng, tựa như có người dùng đao cắt thịt của nàng, toàn thân đều đau, đau đến nàng nhịn không được quát to lên.
Một tiếng một tiếng gào thảm thiết quanh quẩn toàn bộ Tĩnh Di hiên, làm cho bên tai người ta run lên, Tiêu Dục vốn đang ngồi ngay ngắn trong điện đứng bật dậy, bàn tay to nắm thành quyền, nghe trong phòng sinh thỉnh thoảng truyền đến tiếng Cố Vân Yên gào tê tâm liệt phế, tim Tiêu Dục bang bang càng nhảy càng nhanh, mau đến hắn rốt cuộc không thể duy trì nhất quán bình tĩnh.
Hoàng hậu nâng mắt, liền thấy bộ dáng Tiêu Dục lo lắng cùng khẩn trương, ôn nhu nói: “Nếu không Hoàng thượng đi trước hồi cung? Có tin tức nô tì lập tức phái người bẩm báo?”
Tiêu Dục xua tay cự tuyệt nói: “Không cần, trẫm chờ cùng Tử Đồng.” Nói xong lại ngồi xuống.
Thấy được Tiêu Dục lo lắng, khẩn trương mẫu tử Cố Vân Yên như thế, trong lòng mọi người nói không nên lời tư vị, lại không làm sao được, chỉ có trong lòng cầu nguyện Cố Vân Yên sinh công chúa, còn những kẻ như Vương tiệp dư cùng Phó mỹ nhân cực hận Cố Vân Yên, thậm chí ở trong lòng âm thầm nguyền rủa Cố Vân Yên khó sinh, tốt nhất có thể nhất thi hai mệnh.
“Nương nương, ngài lại dung sức,,,,,,”
Cố Vân Yên nghiến răng, hai tay gắt gao cầm lấy đệm chăn dưới thân, hung hăng dùng sức.
Thị Thư ở một bên chà lau mồ hôi không ngừng chảy ra trên trán Cố Vân Yên, nhìn chủ tử nhà mình bởi vì đau đớn quá độ mà trở nên xanh trắng mặt, đau lòng không thôi.
“Tốt! Nương nương dùng sức, lại dùng sức, tiểu chủ tử rất nhanh có thể đi ra,,,,,,”
“Nương nương, ngài dùng sức a, đã thấy đầu tiểu chủ tử, dùng sức,,,,,,”
Trong phòng tràn ngập một cỗ mùi máu tươi nồng đậm, ngay tại Cố Vân Yên dùng hết một tia khí lực cuối cùng trên người, trước khi đau đến ngất xỉu đi, cảm giác được có cái gì thoát khỏi cơ thể mình.