Nội thất truyền đến tiếng Đỗ tần gào khàn cả giọng cùng với bà đỡ thỉnh thoảng thúc giục, một bên cung nhân hầu hạ tiến tiến xuất xuất, một chậu nước sạch sẽ đi vào, đến lúc mang ra đã đỏ tươi một mảng.
Mấy người Hoàng hậu cùng Đức phi, Trương phi cùng Vương tiệp dư, thân là lão nhân trong cung, nghiễm nhiên đã là nhìn quen trường hợp như vậy, lúc này đều là một bộ thấy nhưng không thể trách thong dong bình tĩnh, nhưng thật ra nhóm phi tần vừa vào cung như đám người Cố Vân Yên, hiện nay thấy được cảnh tượng như vậy, sắc mặt trắng bệch, chau mày, nếu không phải ngại đám người Hoàng hậu ở đây, chỉ sợ đã là một cảnh tượng khác, mà không phải giống như bây giờ còn có thể bình tĩnh ngồi trên ghế.
Non nửa canh giờ sau, Tiêu Dục hạ triều cũng vội chạy lại đây, Hoàng hậu dẫn mọi người đứng dậy hành lễ với Tiêu Dục: “Nô tì /tần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an!”
Hai tay Tiêu Dục nâng dậy Hoàng hậu trước mặt, nhẹ giọng nói: “Tử Đồng không cần đa lễ, trẫm hạ triều thuận tiện lại đây nhìn một chút, hiện tại Đỗ tần thế nào?” ( “Tử Đồng” là một cách các Hoàng đế gọi Hoàng hậu, nàng nào hay xem mấy bộ cung đấu thì thấy. Không phải là tên nha)
Khuôn mặt Hoàng hậu bình thản, nói: “Hoàng thượng không cần lo lắng, Đỗ tần tốt lắm, có nô tì trấn thủ ở đây, ngài có thể an tâm.”
Tiêu Dục nhìn thoáng qua cửa phòng sinh đóng chặt, lôi kéo tay Hoàng hậu vỗ vỗ nói: “Như thế trẫm liền yên tâm, vất vả Tử Đồng!”
Hoàng hậu ôn nhu cười, nói: “Hoàng thượng nói quá lời, vì Hoàng thượng phân ưu vốn là trách nhiệm của nô tì, chưa nói tới vất vả không vất vả, nhưng thật ra Hoàng thượng quốc sự bận rộn, ngài vẫn là sớm đi trở về xử lý chuyện quan trọng đi, Đỗ tần sinh xong nô tì sẽ lập tức phái người đến báo tin vui cho ngài cùng mẫu hậu.”
Tiêu Dục gật gật đầu, nói: “Cũng tốt, kia trẫm liền đi trở về trước, Tử Đồng cũng chú ý chút, đừng để mệt thân mình.”
Nghe được Tiêu Dục săn sóc như vậy, mắt Hoàng hậu lộ ra cảm động.
Chợt ánh mắt Tiêu Dục lướt qua Hoàng hậu dừng ở trên người Cố Vân Yên, nói: “Dục tiệp dư sao cũng lại đây, trẫm không phải bảo ngươi ở lại Tĩnh Di hiên an tâm chờ sinh sao?”
Môi Cố Vân Yên khẽ nhúc nhích vừa định đáp lời, liền bị Tiêu Dục giành nói: “Cũng thế, nếu đã đến đây hiện nay liền cùng trẫm thuận đường trở về đi.”
Nghe vậy, Cố Vân Yên nhất thời nhẹ nhàng thở ra, mấy ngày này nàng rất nhanh mệt, chỉ ngồi một lát thế này đã sắp không chịu nổi.
Cố Vân Yên ôn nhu nói “Dạ, nô tì lĩnh mệnh!” Ngược lại hành lễ với Hoàng hậu: “Nô tì xin được cáo lui trước.”
Hoàng hậu nhẹ cười khẽ gật đầu.
Vì thế Tiêu Dục trong tiếng chúng phi tần cung đưa liền dắt Cố Vân Yên rời đi đại điện Hoa Thanh cung.
Chờ bóng dáng của Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên biến mất khỏi điện, Hoàng hậu phương dẫn mọi người đứng dậy. Nếu nói một màn Đế hậu ân ái trong lòng mọi người tuy là không vui, nhưng ngại cho thân phận trung cung của Hoàng hậu nên không dám biểu hiện ra ngoài. Hiện nay thấy được Hoàng thượng hậu đãi Cố Vân Yên như vậy, trong lòng mọi người không cam lòng cùng ghen tị liền không thể che giấu được nữa, đều xoắn khăn tay phát tiết tức giận trong lòng.
Vương tiệp dư tính tình trước sau như một bĩu môi nói: “Hừ, xem bộ dáng ngạo mạn kia ~”
Hoàng hậu ngoái đầu nhìn lại, trách nói: “Hiền phi, nga ~ bản cung nhất thời lầm, hiện nay hẳn là gọi ngươi ‘Vương tiệp dư’ mới đúng, tính tình Vương tiệp dư ngươi đúng là cần sửa lại, ở trước mặt chư vị muội muội cũng ăn nói bừa bãi như vậy, còn không phải để người chê cười.”
Trước đây Hoàng hậu có bao giờ đánh thẳng mặt mũi Vương tiệp dư? Chợt nghe Hoàng hậu không chút lưu tình quở trách mình, Vương tiệp dư hơi hơi sợ run một chút, phản ứng lại sắc mặt biến đổi, mắt lộ ra khó chịu, đang chuẩn bị nói cái gì đó, liền nghe được Hoàng hậu nói: “Tốt lắm, còn không mau ngồi xuống, thật muốn để người ta chê cười ngươi mới chịu?”
Vương tiệp dư gắt gao nắm hai tay, mới nhịn xuống không phẩy tay áo bỏ đi, hồi lâu, nghiến răng lại lần nữa ngồi xuống. Mọi người trong điện đều không dám lại nhiều lời, chỉ im lặng đợi Đỗ tần sinh.
Tĩnh Di hiên
Tiêu Dục từ từ nói: “Yên nhi sao tự chạy đi như vậy, ngươi cũng sắp lâm bồn, nếu là trong lúc đi tới đi lui xảy ra chuyện gì, ngươi kêu trẫm như thế nào cho phải?” Ở trong lòng hắn phân lượng đứa nhỏ trong bụng Cố Vân Yên tự nhiên so với con trong bụng Đỗ tần nặng hơn nhiều.
“Nô tì cũng không yên lòng Đỗ muội muội, mới nghĩ đi qua nhìn một cái.” Cố Vân Yên cúi đầu, một bộ trẻ nhỏ làm sai nhận lỗi.
Tiêu Dục nâng lên cằm của nàng, ôn hòa nói: “Trẫm biết trong lòng ngươi cố kỵ nhiều thứ, ngày sau ngươi không cần lại cố kỵ như vậy, chỉ cần ngươi an an phận phận dưỡng dục hoàng nhi chúng ta, mọi việc có trẫm!”
Cố Vân Yên nhu thuận nói: “Ân, nô tì đã biết, ngày sau sẽ không để hoàng nhi của chúng ta mạo hiểm nữa, có Hoàng thượng che chở thật tốt!” Nói xong không khỏi bật cười, hai má nhộn nhạo lúm đồng tiền như ẩn như hiện, thanh nhã mà mê người.
Tiêu Dục cúi đầu, nhẹ nhàng hôn má Cố Vân Yên, không ngờ đến Tiêu Dục làm vậy, Cố Vân Yên kinh ngạc sau là thẹn thùng đỏ mặt.
Giây lát, Tiêu Dục ôn nhu nói: “Yên nhi nghỉ tạm một lát, trẫm về Ngự thư phòng phê tấu chương còn chưa xong, đợi trẫm xong việc, lại đây bồi Yên nhi dùng bữa.”
Cố Vân Yên nghe vậy vẻ mặt tươi cười, vui mừng nói: “Ân, Hoàng thượng nhanh đi làm việc đi, sớm một chút xong việc, mới có thể sớm một chút lại đây bồi nô tì và hoàng nhi dùng bữa!”
Tiêu Dục cũng cười, nói: “Được! Trẫm liền hồi Ngự thư phòng, ngươi không cần đưa trẫm, nghe lời! Nghỉ ngơi thật tốt.”
Cố Vân Yên gật đầu, nhìn Tiêu Dục rời đi.
Vĩnh Ninh cung
Thái hậu quỳ trước tiểu phật đường, tay phải gõ mõ, tay trái lần phật châu, miệng cầu nguyện Phật tổ nói: “Ngã phật từ bi, phù hộ Đỗ tần thuận lợi sinh hạ hoàng tự, vì Đại Chiêu khai chi tán diệp, lấy an ủi tiên hoàng trên trời!” Trên mặt vô cùng thành kính.
Hồi lâu, một bên Từ ma ma khuyên nhủ: “Chủ tử! Ngài thân mình suy yếu, vẫn là trước nghỉ một lát đi ~” Vừa nói vừa tiến lên nâng Thái hậu đứng lên.
“Ai gia không yên lòng, A Tinh ngươi đến Hoa Thanh cung một chuyến, vừa có tin tức lập tức trở về bẩm báo ai gia!” Thái hậu trầm ngâm nói.
“Dạ, nô tỳ liền đi, chủ tử ngài có thể an tâm.” Nói xong, Từ ma ma khom người lui ra đi Hoa Thanh cung.
Từ ma ma phụng mệnh đến Hoa Thanh cung, vào đại điện hành lễ vấn an đám người Hoàng hậu, Hoàng hậu vội vàng gọi người đứng dậy, khách khí nói: “Ma ma sao lại đây?”
Từ ma ma quỳ gối trả lời: “Hồi Hoàng hậu nương nương, Thái hậu lão nhân gia không yên lòng bên này, liền sai lão nô lại đây nhìn xem, có tin tức cũng tốt hồi bẩm lão nhân gia ngay.”
“Nếu như thế, vậy liền làm phiền ma ma ngồi chờ.” Hoàng hậu nói, Từ ma ma vội bảo không dám.
Chạng vạng, Thái hậu đang dùng bữa tối, chợt thấy Từ ma ma khom người đi vào, lúc này thả bát trong tay xuống, sốt ruột hỏi: “Đỗ tần đã sinh? Là hoàng tử hay công chúa?”
Từ ma ma cúi đầu, cung kính trả lời: “Hồi bẩm chủ tử, Đỗ tần nương nương vừa mới sinh hạ một tiểu công chúa.”
Thái hậu nghe vậy thật lâu không lên tiếng, sau một lúc lâu, nhắm mắt nói: “Đem bữa tối xuống đi!”
Từ ma ma nhìn vẻ mặt Thái hậu thất vọng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu thở dài, gọi cung nhân đem ngự thiện xuống.