Hơn một tháng này, Tiêu Dục cực ít đặt chân hậu cung, mà mỗi lần bước vào hậu cung đều là giá lâm Trường Xuân cung, điều này làm cho phi tần hậu cung mỗi ngày kiễng chân đợi Tiêu Dục lâm hạnh oán than dậy đất.
Phượng Nghi cung
“Biểu tỷ, hiện nay Hoàng thượng mỗi lần vào hậu cung, đều là đến Trường Xuân cung, này nên làm thế nào cho phải?” Lâm tần xoắn khăn tay không cam lòng nói.
Vào cung nửa năm, thật vất vả biểu tỷ mới đáp ứng hứa cho nàng sinh hoàng tử, không ngờ lại xảy ra chuyện Hoài vương hành thích vua, làm cho tâm tình Hoàng thượng cực thấp, vô tâm phong hoa tuyết nguyệt, vài lần ít ỏi giao thiệp với hậu cung, cư nhiên vẫn là chỉ đi Trường Xuân cung. Sao nàng có thể không nóng nảy, vạn nhất biểu tỷ lại đổi ý, không cho nàng sinh hạ hoàng tử, vậy phải làm thế nào cho phải? Cho nên nàng phải nắm chắc cơ hội lần này.
Hoàng hậu nhìn lướt qua Lâm tần, ôn nhu trấn an nói: “Bản cung biết ngươi mong sớm một chút sinh hạ hoàng tự, nhưng cũng không thể nóng lòng nhất thời, trước mắt tâm tình Hoàng thượng đang rất không tốt, dù sao cũng phải để hắn có một đoạn thời gian dịu đi.”
Lâm tần biết biểu hiện của mình quá mức nóng vội, lúc này cúi đầu nói: “Lời biểu tỷ nói phải, là Mộng Thuần nóng vội.”
Hoàng hậu nghe được Lâm tần nói, lại tung một viên thuốc an thần, “Mộng Thuần yên tâm, biểu tỷ nếu đáp ứng cho ngươi sinh hạ hoàng tự liền tuyệt không đổi ý, ngày mai biểu tỷ đi Ngự thư phòng thương lượng cùng Hoàng thượng chuyện phi tần thị tẩm, sẽ không để ngươi chờ lâu.”
Được Hoàng hậu khẳng định trả lời thuyết phục, Lâm tần cuối cùng là an tâm chút, “Dạ! Làm phiền biểu tỷ.”
Hoàng hậu gật đầu mỉm cười!
Trường Xuân cung
“Đệ đệ mau nhìn, đây là hôm nay ca ca viết bảng chữ mẫu, đẹp không?” Nhị hoàng tử cao hứng phấn chấn giơ bảng chữ mẫu trong tay, hướng về phía tứ hoàng tử thì thào cười nói.
Tứ hoàng tử lại không có tâm tình vui vẻ như nhị hoàng tử lúc này, hắn chính là chớp mắt to nhìn thoáng qua bảng chữ mẫu nhị hoàng tử cầm trong tay, tỏ vẻ không có hứng thú, ngay sau đó liền tiếp tục vui sướng tự thổi bong bóng chơi.
Nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiệt tình của nhị hoàng tử, “Đệ đệ có phải cũng thấy rất tốt không, đợi đệ đệ lớn lên, lớn giống ca ca lúc này, ca ca sẽ dạy đệ đệ viết bảng chữ mẫu, như vậy đệ đệ có thể học cùng ca ca.”
Tứ hoàng tử như trước tự mình chơi đùa đến quên trời đất, không chút để ý tới nhị hoàng tử lầm bầm lầu bầu.
Nhị hoàng tử vẫn không chiếm được tứ hoàng tử đáp lại, tự giác không thú vị, gãi gãi đầu nói: “Phụ hoàng không phải nói đi gọi mẫu phi ra dùng bữa tối sao? Sao đi vào lâu như vậy còn không có đi ra, phụ hoàng cùng mẫu phi ở bên trong để làm chi nhỉ?”
Bạch Tuyết đang ở trong điện nghe được nhị hoàng tử nói, hai mắt giảo hoạt nhanh như chớp chuyển, tiện đà ngẩng đầu lên, bay ra ngoài cửa.
Bên trong, Cố Vân Yên đang ngồi trước kính trang điểm, Tiêu Dục đứng phía sau Cố Vân Yên, mỉm cười đánh giá Cố Vân Yên trong gương, khen: “Yên nhi của trẫm thật đẹp!”
Cố Vân Yên xấu hổ cúi đầu, ôn nhu nhỏ nhẹ nói: “Hoàng thượng chỉ biết trêu nô tì!”
Mị nhãn như tơ, mỹ nhân khuynh thành, chính là nói tư thái nữ nhi của Cố Vân Yên giờ này khắc này, Tiêu Dục giúp đỡ Cố Vân Yên đứng lên, để nàng soi rõ cả người trong gương, “Yên nhi nhìn xem, nhìn xem mỹ nhân trong gương, xem thử trẫm có nói dối hay không.”
Cố Vân Yên chậm rãi nâng mắt, thẹn thùng nhìn mình trong gương, bởi vì vừa mới tắm rửa, hiện nay chỉ mặc mỗi áo lót, dáng người hiện rõ, toàn bộ đường cong nhìn một cái không sót gì, cổ áo thoáng rộng thùng thình, ngầm lộ cảnh xuân như ẩn như hiện.
Tiêu Dục từ trên cao nhìn xuống thưởng thức Cố Vân Yên, không khỏi cổ họng căng thẳng.
Cố Vân Yên nhận thấy được ánh mắt Tiêu Dục không kiêng nể gì cùng dần dần tối lại, không khỏi mặt cười ửng đỏ, liền ngay cả lỗ tai cũng phiếm hồng, điều này làm cho nàng sinh ra một loại ảo giác, tựa như mình đang trần truồng trước mặt Tiêu Dục, để hắn tùy ý đánh giá từ đầu đến chân.
Ý nghĩ này làm cho Cố Vân Yên cảm thấy thẹn thùng không thôi, hơi hơi giãy dụa muốn ngồi xuống, nhưng là Tiêu Dục bá đạo hai tay lại nắm thật chặt eo nhỏ của nàng, không để nàng thoát đi “Yên nhi đừng nhúc nhích, trẫm thích nhìn ngươi như vậy!” Giọng Tiêu Dục lúc thường lạnh lùng hiện nay hơi hơi khàn khàn, nghe lại phá lệ rung động mê người.
Tiêu Dục nhẹ nhàng cắn một ngụm bên tai Cố Vân Yên, một làn lãnh Mai Hương xông vào mũi, khiến hô hấp Tiêu Dục càng nóng, Cố Vân Yên khẽ run lên, nhắm lại hai mắt không dám nhìn ánh mắt cực nóng của hắn.
Từ lúc Cố Vân Yên sinh hai hài tử, dáng người càng đẫy đà no đủ, thoạt nhìn càng thêm quyến rũ xinh đẹp, một đôi mắt phượng bất tri bất giác liền mị thái thiên nhiên, ngoái đầu nhìn lại, đều là phong tình.
Tiêu Dục yêu nhất bộ dáng Cố Vân Yên đầy mặt xấu hổ, lúc này càng ôm chặt Cố Vân Yên, cúi đầu cắn cái miệng nhỏ nhắn như anh đào của nàng, động tác nhiệt tình như lửa lại ôn nhu trằn trọc, dưới kỹ xảo thuần thục của Tiêu Dục, rất nhanh, Cố Vân Yên liền mảnh mai vô lực thở hồng hộc, mắt Tiêu Dục cũng càng tối, nghe được Cố Vân Yên khẽ rên ngâm, Tiêu Dục nhất thời như đặt mình trong cho hỏa lò vậy, sức mạnh toàn thân cao thấp Tiêu Dục phút chốc tập trung đến một cái bộ vị. (Chỗ nào thì ai cũng biết rồi đấy)
Hai tay Tiêu Dục ôm lấy Cố Vân Yên, xoay người một cái hai người liền đến trên giường.
Bạch Tuyết bay quanh cửa sổ, bỗng nhiên nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm quái dị của nguyên chủ nhân, nghi hoặc run run đầu nhỏ, tiện đà đứng ở trên cửa sổ đạp đạp cái chốt cửa, he hé mành cửa, thấy được nam nhân tiểu chủ tử gọi là phụ hoàng, lúc này đang dùng thân thể khỏe mạnh mà đường cong rõ ràng của hắn chặn tầm mắt mình, khiến nó không thể thấy nữ chủ nhân xinh đẹp nhà mình.
Rất nhanh bàn tay to của nam nhân chặn tầm mắt nó vung lên, ném xuống một kiện quần lót màu hồng, kiện quần lót kia nó cảm thấy nhìn thực quen mắt, đột nhiên nhớ tới là của nữ chủ nhân nhà nó. Chỉ chốc lát sau, giọng của nữ chủ nhân càng ngày càng quái dị, điều này làm cho Bạch Tuyết càng thêm tò mò, nữ chủ nhân các nàng là đang chơi trò chơi gì sao? Vì sao nó cho tới bây giờ chưa thấy qua? Lòng hiếu kỳ tăng thêm, Bạch Tuyết không khỏi cố vươn đầu vào bên trong cửa sổ, muốn xem đến tột cùng, nhìn hồi lâu, cổ đều mỏi, vẫn không thấy các nàng đang đùa cái gì, tính nhẫn nại đã bị xài hết, Bạch Tuyết quyết định không để ý tới các nàng nữa, lúc này vỗ cánh, rầu rĩ không vui bay trở về chính điện, tiếp tục cùng tiểu chủ nhân của nó. (Có sủng vật quá thông minh cũng...)
❤[ truyen cua tui đốt net ] Nhị hoàng tử hai tay chống má, cái miệng nhỏ nhắn bĩu lên, chán đến chết nhìn trần nhà, ‘Cô lỗ’ bụng phát ra tiếng đói khát, nhị hoàng tử cúi đầu nhìn nhìn bụng mình dĩ nhiên đã đói đến khô quắt, không khỏi u oán nhìn thoáng qua phương hướng nội thất.
“Đệ đệ ngươi có đói bụng không? Ca ca thật là đói nha, vì sao phụ hoàng cùng mẫu phi còn không ra cùng Hạo Nhi dùng bữa...” Nhị hoàng tử vuốt bụng mình nói.
“Không được, ta rất đói bụng, ca ca phải đi nhìn xem phụ hoàng cùng mẫu phi ở bên trong làm cái gì.” Nói xong nhị hoàng tử liền đứng dậy định đi vào nội thất.
Lưu Đức Phúc canh giữ ở ngoài cửa lúc này vừa nhìn thấy nhị hoàng tử đang đi tới gần, khẩn trương chặn cửa, nhẹ giọng dụ dỗ nói: “Nhị hoàng tử chờ, hiện tại ngài vẫn không thể đi vào, bởi vì Hoàng thượng cùng Thục phi nương nương đang ở bên trong chế tạo kinh hỉ cho ngài, hiện tại ngài đi vào sẽ không có kinh hỉ nữa!”
Lưu Đức Phúc nghĩ, lão nô nói như vậy cũng không nói sai, ngài không phải vẫn ồn ào muốn muội muội sao? Đến lúc đó nương nương truyền ra tin vui, cũng không phải là thành công chế tạo kinh hỉ cho ngài sao.
Nhị hoàng tử vừa nghe, nhất thời vui vẻ nói: “Thật vậy chăng? Nguyên lai phụ hoàng cùng mẫu phi ở bên trong lâu như vậy, là chế tạo kinh hỉ cho Hạo Nhi nha, vậy thì thật là tốt quá!”
“Ân, cho nên nhị hoàng tử cần ngoan ngoãn đợi bên ngoài mới có kinh hỉ!”
“Được! Ta đây không đi vào, ta cùng đệ đệ ở trong điện chờ phụ hoàng cùng mẫu phi đi ra.” Vừa nghĩ tới có kinh hỉ nhị hoàng tử chỉ một thoáng liền đã quên đói khát.
Nghe vậy, Lưu Đức Phúc nhẹ nhàng thở ra thật to, nếu là lúc này lại để nhị hoàng tử đi vào được, vậy kết cục của hắn không cần bàn đến, nhớ tới lần trước ánh mắt chủ tử lạnh như băng, hiện tại lòng hắn vẫn còn sợ hãi.
Nên lúc Cố Vân Yên cùng Tiêu Dục dắt tay đi ra, nhị hoàng tử dĩ nhiên đói đến rã rời, nhưng hiện tại hắn quan tâm nhất không phải dùng bữa, mà là kinh hỉ Lưu Đức Phúc vừa rồi nói, “Phụ hoàng, mẫu phi đi ra rồi! Nhi thần vẫn chờ hai người tạo kinh hỉ cho Hạo Nhi.”
Tiêu Dục nhíu mi, mặt lộ vẻ nghi hoặc nói: “Kinh hỉ?”
“Đúng rồi, Lưu tổng quản không phải nói phụ hoàng cùng mẫu phi ở bên trong chế tạo kinh hỉ cho nhi thần sao, cho nên nhi thần cùng đệ đệ luôn luôn chờ phụ hoàng cùng mẫu phi tạo kinh hỉ cho chúng ta.” Vẻ mặt Nhị hoàng tử thiên chân nói.
Mắt Tiêu Dục đảo qua Lưu Đức Phúc, Lưu Đức Phúc nhất thời co rúm đầu lại, vẻ mặt ủy khuất cùng bất đắc dĩ, sau Tiêu Dục mặt không đỏ tim không loạn nói: “Đúng! Phụ hoàng cùng mẫu phi đang tạo cho Hạo Nhi cùng đệ đệ một cái kinh hỉ thật to, bất quá kinh hỉ này phải đợi một đoạn thời gian mới có thể tặng cho hai huynh đệ ngươi.”
Hai má Cố Vân Yên ửng đỏ, kiều kiều liếc giận Tiêu Dục một cái, “Hạo Nhi đói bụng lắm phải không, mẫu phi bảo người dọn thiện.”
Nhị hoàng tử liên tục gật đầu, tựa hồ là chứng minh với phụ hoàng cùng mẫu phi hắn rốt cuộc có bao nhiêu đói, bụng hợp thời phát ra ‘Cô lỗ cô lỗ’.
Cố Vân Yên không khỏi ‘Phốc xuy’ cười, nói: “Thị Thư truyền lệnh đi, Hạo Nhi đói lắm rồi...” Nói xong ánh mắt vô tình hay cố ý đảo qua Tiêu Dục.
Ba người dùng bữa xong, Tiêu Dục cười nói với Cố Vân Yên: “Yên nhi sáng mai chuẩn bị một chút, trẫm muốn mang ngươi đi một chỗ.”
Cố Vân Yên ngạc nhiên, sau một lúc lâu, mới nói: “Được!”
Cố Vân Yên cảm thấy khiếp sợ, nghe khẩu khí Tiêu Dục địa phương hắn nói hẳn không ở trong cung, vậy chính là ngoài cung, chẳng lẽ Tiêu Dục thật sự tính mang nàng ra cung? Vậy hắn sẽ mang nàng đi nơi nào đây?
Hôm sau, Tiêu Dục vừa hạ triều không bao lâu, Hoàng hậu liền xuất hiện ngoài cửa Ngự thư phòng, Lưu Đức Phúc cung kính nói: “Chủ tử, Hoàng hậu nương nương cầu kiến, người đang ở ngoài điện.”
Tiêu Dục kinh ngạc, “Hoàng hậu? Sao lúc này nàng ta lại đây... Tuyên đi!” Lưu Đức Phúc lĩnh mệnh cong thắt lưng lui đi ra ngoài.
“Nô tì thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an!” Hoàng hậu quy củ thi lễ.
“Tử Đồng không cần đa lễ, mau đứng dậy đi!” Tiêu Dục đứng lên đi ra, hư giúp đỡ Hoàng hậu một phen, “Lúc này Tử Đồng lại đây, nhưng là có chuyện quan trọng thương lượng cùng trẫm?”
Hoàng hậu ôn nhu cười, “Hoàng thượng gần đây làm lụng vất vả, nô tì nghĩ muốn để Hoàng thượng bồi bổ thân mình liền gọi người hầm tổ yến, lúc này độ ấm thích hợp, Hoàng thượng thừa dịp còn nóng dùng thử không?”
“Làm phiền Tử Đồng!” Tiêu Dục tiếp nhận tổ yến Hoàng hậu bưng tới nói.
Tiêu Dục rất nhanh uống hết chén tổ yến, Lưu Đức Phúc vừa định tiến lên lau miệng cho Tiêu Dục, Hoàng hậu liền giành trước một bước, nhẹ nhàng nắm khăn tay động tác ôn nhu giúp Tiêu Dục.
“Hương vị tổ yến rất tốt!” Tiêu Dục cười tán thưởng.
“Tổ yến trong cung nô tì làm không thể so với Lâm tần muội muội tự tay nấu, Hoàng thượng nếu là thích nô tì liền để Lâm tần muội muội chuẩn bị thêm cho ngài.” Hoàng hậu cười yếu ớt.
“Trẫm tương đối bận rộn, sẽ không làm phiền Lâm tần lo lắng.” Tiêu Dục đạm bạc nói.
Hoàng hậu hơi sững người, tiện đà mỉm cười khuyên nhủ: “Tuy nói Hoàng thượng lấy quốc sự làm trọng, nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi, Hoàng thượng long thể an khang là căn bản quốc gia, không chỉ nô tì lo lắng long thể Hoàng thượng, còn có các vị muội muội cũng thời khắc vướng bận Hoàng thượng, chính là Hoàng thượng bận quốc sự, bọn muội muội đã lâu không được gặp thiên nhan, thể hiện nỗi nhớ nhung Hoàng thượng.”
Tiêu Dục hiểu được ý trong lời Hoàng hậu nói, nhưng không nói cái gì, mà là dời đi đề tài nói: “Mấy ngày nữa đó là sinh nhật mẫu hậu, không biết Tử Đồng để lục thượng cục chuẩn bị như thế nào?”
“Hoàng thượng yên tâm, nô tì đã sai người an bài thỏa đáng, nhất định là sẽ không làm cho Hoàng thượng cùng mẫu hậu thất vọng.” Hoàng hậu trả lời.
“Ân! Tử Đồng làm việc luôn luôn ổn thỏa, trẫm yên tâm.” Tiêu Dục gật đầu.
“Kia nô tì liền không quấy rầy Hoàng thượng xử lý chính sự, nô tì xin được cáo lui trước.” Hoàng hậu đứng dậy hành lễ cáo lui.
“Được, đợi trẫm xử lý xong sự vụ, lại đến Phượng Nghi cung thăm Tử Đồng.”
Phượng Nghi cung
Hoàng hậu vừa về tới Phượng Nghi cung, nhất thời sắc mặt trầm xuống, trong con ngươi hiện lên lửa giận, chỉ vào cửa nói: “Đi ra ngoài, hết thảy cút ra ngoài cho bản cung!”
Trong điện cung nhân lớn nhỏ đều lắp bắp kinh hãi, mắt lộ ra mờ mịt đứng yên tại chỗ, lúc phản ứng lại liền cuống quít thối lui ra khỏi điện, trong chốc lát, liền nghe được trong điện truyền đến tiếng đồ sứ bị đập bể.
“Bản cung cùng ngươi vợ chồng 10 năm, 10 năm nay vì ngươi quan tâm thao phế, liền ngay cả đứa nhỏ duy nhất của bản cung cũng không có thể bảo trụ... Kết quả là, nhưng lại so ra kém một cái hồ ly, nàng có cái gì tốt? Liền bởi vì bộ dạng nàng có vài phần tư sắc sao?” (Hoàng hậu mất con là một chuyện xưa, mà chuyện xưa đó nhấc lên một hồi bão lớn trong hậu cung sau này)
“Nương nương đây là làm sao vậy, sao lại tức giận đến vậy, ai làm ngài sinh khí?” Trương ma ma nghe tin vội chạy tới, nhìn dưới đất đầy mảnh sứ vỡ nói.
“Ai khiến bản cung sinh khí, trên đời này trừ bỏ Hoàng thượng, còn có ai có năng lực lớn như vậy, dám trêu bản cung sinh khí?”
“Hoàng thượng hắn... Không tiếp thu nương nương đề nghị sao?” Trương ma ma do dự nhưng vẫn hỏi.
“Hoàng thượng hồn đều bị Cố Vân Yên câu đi, trong mắt trong lòng cũng chỉ có nàng ta, sao còn để ý tới bản cung nói cái gì...” Hoàng hậu nói xong ủy khuất khóc lên.
Mắt Trương ma ma lộ ra lo lắng, đau lòng ôm Hoàng hậu vào trong lòng, sắc mặt âm ngoan nói: “Nương nương yên tâm, nhẫn nhịn để hồ ly kia bừa bãi vài ngày, đợi đến biểu tiểu thư nơi đó đắc thủ, xem nàng còn có thể có cơ hội mị hoặc Hoàng thượng không, hừ!”
Hoàng hậu phút chốc ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Vân Yên, bản cung thề: Tuyệt không tha cho ngươi! Một ngày kia, nhất định phải làm ngươi sống không bằng chết, nếu không khó tiêu mối hận trong lòng bản cung!”
Buổi chiều, Lưu Đức Phúc dẫn theo khẩu dụ Tiêu Dục lại đây, thuận tiện đưa một bộ y phục hàng ngày, “Khởi bẩm Thục phi nương nương, Hoàng thượng sai Tạp gia nhắn cho ngài, một lát ngài thay xong quần áo này, chờ ở trong cung, đến thời điểm Hoàng thượng liền phái người lại đây tiếp ngài đi.”
Cố Vân Yên nhìn lướt qua quần áo Lưu Đức Phúc đưa, đây là một bộ bình thường phu nhân nhà quan lại mặc khi xuất môn, quả nhiên, giống mình suy đoán, Tiêu Dục quả thật là muốn mang nàng ra cung.
“Làm phiền Lưu tổng quản! Xin Lưu tổng quản thay bản cung chuyển đạt Hoàng thượng: Nô tì cẩn tuân khẩu dụ Hoàng thượng.” Cố Vân Yên mỉm cười nhẹ nói.
“Dạ! Nô tài cáo lui.” Lưu Đức Phúc cung kính hành lễ với Cố Vân Yên liền lui xuống.