“Không cần, trẫm tự mình đi qua.” Nói xong nhấc chân liền đi hậu thất.
Mạnh Nguyệt giật mình, tổng cảm giác hôm nay Tiêu Dục là lạ, không kịp suy nghĩ kĩ chỉ có thể bước nhanh theo.
Tiêu Dục đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống dung nhan Tứ công chúa đang ngủ mê, thần sắc phức tạp khôn kể, lúc tầm mắt nhìn tới đôi mắt Tứ công chúa trời sinh hoa đào đa tình, nhất thời khuôn mặt Tiêu Dục buộc chặt, đồng tử co rút một trận, bàn tay giấu trong tay áo gắt gao nắm thành quả đấm, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên, huyệt Thái Dương thình thịch nhảy không ngừng.
Bởi vì Tiêu Dục đưa lưng về phía Mạnh Nguyệt, cho nên Mạnh Nguyệt đối với phản ứng kịch liệt của Tiêu Dục lúc này không hề biết, hồi lâu, Tiêu Dục âm thầm áp chế lửa giận trong lòng, dùng sức nhắm mắt lại, đến lúc mở mắt thần sắc đã khôi phục như thường.
Tiêu Dục xoay người, khuôn mặt bình tĩnh nói: “Châu nhi đã ngủ, trẫm sẽ không quấy rầy nàng ngủ... Ngươi lưu lại chiếu cố Châu nhi đi, không cần đi ra đưa trẫm.”
Mạnh Nguyệt quỳ gối thi lễ: “Dạ! Nô tì cung đưa Hoàng thượng!”
Ban đêm, một cái bóng dáng màu đen lẻn vào Khánh Phương trai, thần không biết quỷ không hay nhập hậu thất điểm huyệt Tứ công chúa, chợt, từ trong lòng ngực lấy ra một cái chai trong suốt, ngân châm nhẹ nhàng đâm một cái, một giọt máu đỏ tươi liền rơi vào trong nước, rất nhanh bóng đen tựa như đến, nhẹ nhàng rời Khánh Phương trai.
Trong đêm đen, nam tử khí vũ hiên ngang khoanh tay đứng cách Khánh Phương trai không xa, nhìn thoáng qua bóng đen hai tay trình lên cái chai, ngón trỏ nhẹ nhàng bắn ra, một giọt máu liền chuẩn xác hạ xuống trong bình.
Hai giọt máu đỏ tươi ở trong bóng đêm xinh đẹp nở rộ, theo nước gợn nhộn nhạo, huyết châu chậm rãi lan ra, không chút dấu hiệu hợp lại làm một, sắc mặt nam tử cũng theo bọt nước hoàn toàn hòa tan trong nước mà trở nên xanh mét.
Nam tử tức giận quăng cái chai xuống đất, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thoáng qua Khánh Phương trai, xoay người rời đi.
Đêm khuya, Cố Vân Yên mơ mơ màng màng nhìn đến đầu giường lập lờ nhân ảnh, trở mình, bóng dáng vẫn như cũ đứng yên đó, trong lòng khiếp sợ, nhất thời hết cơn buồn ngủ.
Ngay tại lúc nàng nhắm mắt cố bình tĩnh, âm thầm nghĩ kế tiếp nên ứng phó thế nào, liền nghe được giọng Tiêu Dục trầm thấp: “Yên nhi chớ sợ, là trẫm!”
Cố Vân Yên nhất thời thở phào một cái, trợn mắt nói: “Hoàng thượng tiến vào cũng không lên tiếng, làm hại nô tì còn tưởng rằng là người nào lớn mật dám đêm khuya lẻn vào cư thất phi tần chứ.”
Tiêu Dục vẫn khác thường như ban ngày, im lặng nghe Cố Vân Yên trêu chọc, nhanh chóng thoát ngoại bào leo lên giường, bàn tay to vươn ra, Cố Vân Yên liền đến trong lòng Tiêu Dục.
“Trẫm ngủ không được, nhớ tới Yên nhi liền lại đây, Yên nhi bồi trẫm ngủ đi!” Giọng Tiêu Dục hơi mỏi mệt, xem như đang giải thích với Cố Vân Yên vì sao hắn đêm khuya xuất hiện ở nơi này.
“Ân, ngủ đi! Sáng mai Hoàng thượng còn phải lâm triều.” Nói xong nhắm mắt lại tựa bả vai Tiêu Dục đi vào giấc ngủ.
Tiêu Dục cúi đầu “Ân ~” một tiếng. Ngay sau đó ôm Cố Vân Yên càng chặt hơn chút, tựa hồ ôm Cố Vân Yên đi vào giấc ngủ phiền toái trong lòng liền tiêu hơn phân nửa. (Nhờ Mạnh Nguyệt anh hoàng càng thương Cố tỷ)
Khánh Phương trai
Mạnh Nguyệt ôm Tứ công chúa khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt ai oán nhẹ giọng nỉ non nói: “Châu nhi có phải cũng tưởng niệm phụ vương ngươi giống mẫu phi hay không? Mẫu phi đã sai người truyền thư cho phụ vương ngươi, hẹn hắn hôm nay vào cung gặp mặt,... Mẫu phi đã muốn thật lâu không có nhìn thấy phụ vương ngươi, ngày đợi đêm mong chỉ ngóng trông có thể gặp mặt phụ vương ngươi một lần, hơn nửa tháng nay, phụ hoàng ngươi nhưng lại nhẫn tâm thời gian dài như vậy không liên hệ với mẫu phi...”
Thanh nhi lững thững tiến vào, hơi hơi quỳ gối thi lễ nói: “Khởi bẩm chủ tử, vị kia đã hồi âm, nói chạng vạng gặp chỗ cũ.”
Mạnh Nguyệt nghe được Thanh nhi báo, lúc này mặt lộ vẻ vui sướng, hai mắt vốn ảm đạm nháy mắt xán lạn như ngôi sao.
Duyên Hi cung
//truyen cuatui.net/ Đại hoàng tử bế tiểu bạch thỏ đang muốn dẫn cung nhân đi ra ngoài, lại nghe được quý phi cao giọng nói: “Đứng lại! Ngươi muốn đi đâu?”
Đại hoàng tử quay đầu, bĩu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Ta muốn mang tiểu bạch thỏ đi Ngự Hoa viên chơi.”
Sắc mặt quý phi trầm xuống, nói: “Chơi! Chơi! Chơi! Chỉ biết chơi... Sang năm nhị hoàng đệ ngươi sẽ vỡ lòng, ngươi nếu là không cố gắng học tập, rất nhanh hắn sẽ vượt qua ngươi.”
“Thái phó giao công khóa, nhi thần đã làm xong.” Đại hoàng tử cọc cằn nói.
Quý phi tức giận, cáu gắt nói: “Hôm nay ngươi tuyệt đối không được đi, ngoan ngoãn ở trong cung cho ta.”
“Ta là hoàng tử, không phải phạm nhân của ngươi, ta nghĩ đi chỗ nào thì đi chỗ nấy!”
“Ngươi... Rất tốt, ngươi cư nhiên học được nói dối, mang con thỏ nhỏ đi Ngự Hoa viên chơi? Đừng tưởng rằng mẫu phi không biết, ngươi còn không phải đi tìm nhị hoàng đệ ngươi sao, ngươi cho là vì sao Thục phi sẽ dung túng con trai của nàng ta chơi cùng ngươi, nàng làm như vậy mục đích đơn giản vì cho ngươi mê muội mất cả ý chí, không học vấn không nghề nghiệp, tương lai con trai của nàng ta có thể không cần tốn nhiều sức cũng có thể cướp đi ngôi vị hoàng đế.” Quý phi tức giận đến thở không được, liên tục phủ ngực.
Mắt Đại hoàng tử hiện vẻ kinh ngạc nhìn quý phi, hồi lâu, cúi đầu thấp giọng nói: “Không, ta không tin Thục phi là người như vậy, huống hồ nhị hoàng đệ còn nhỏ như vậy, hắn khẳng định sẽ không nói dối.” Ngữ khí không còn kiên định như vừa rồi nữa.
“Hài tử ngốc, tại nơi thâm cung tranh đấu gay gắt, giết người không thấy máu này ngươi sao có thể dễ dàng tin tưởng hắn chứ? Trừ bỏ mẫu phi ngươi ai cũng không thể tin, bởi vì chỉ có mẫu phi mới có thể thật tâm muốn tốt cho ngươi, mẫu phi làm hết thảy đều là vì ngươi.” Quý phi nhẹ giọng nói.
Đại hoàng tử cúi đầu, đứng ngây ngẩn ở cửa hồi lâu, cuối cùng ở trong ánh mắt chờ đợi của quý phi, nội tâm giãy dụa đem con thỏ nhỏ giao cho cung nhân bên cạnh, nắm tay quý phi trở về.
Trường Xuân cung
Buổi trưa, nhị hoàng tử rầu rĩ không vui mang theo Bạch Tuyết trở về, trên mặt lộ vẻ mất mát, Cố Vân Yên quét mắt cung nhân đi theo phía sau, xoa xoa đầu nhị hoàng tử nói: “Hạo Nhi đây là làm sao vậy, không phải mang theo Bạch Tuyết đi tìm đại hoàng huynh ngươi cùng chơi sao? Sao bây giờ vẻ mặt lại mất hứng?”
Nhị hoàng tử rầu rĩ nói: “Nhi thần luôn luôn chờ đại hoàng huynh trong Ngự Hoa viên như đã hẹn, nhưng là đợi thật lâu, đại hoàng huynh cũng không đến.”
Cố Vân Yên ôn nhu an ủi: “Đại hoàng huynh ngươi nhất định không phải cố ý lỡ hẹn, có lẽ hắn hẳn là bị công khóa làm chậm trễ, cho nên mới không tới chơi cùng Hạo Nhi, Hạo Nhi không cần khổ sở, chờ đại hoàng huynh ngươi rảnh rỗi, tự nhiên sẽ tìm đến Hạo Nhi.”
Nhị hoàng tử nháy mắt vui vẻ, cười: “Vậy là tốt rồi! Hạo Nhi còn tưởng rằng đại hoàng huynh không thích Hạo Nhi, về sau cũng không chơi cùng Hạo Nhi nữa.”
Cố Vân Yên nhu hòa cười: “Hạo Nhi đói bụng rồi phải không, nhanh đi rửa tay, một lát dùng cơm trưa cùng mẫu phi.” Nhị hoàng tử vui vẻ đáp ứng.
Ngự thư phòng
Tiêu Dục đang cúi đầu phê duyệt tấu chương, Lưu Đức Phúc khom người đi vào, nói: “Khởi bẩm chủ tử, Hoài vương sai người đưa tin, hôm nay tiến cung thương nghị cùng ngài chuyện cứu trợ Hoài Nam.”
Tiêu Dục nâng mắt, mặt lộ vẻ giễu cợt, giọng lạnh lùng nói: “Quả nhiên không ra ngoài trẫm dự kiến! Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ vào... Truyền mệnh lệnh của trẫm, hết thảy giữ nguyên kế hoạch tiến hành.”
Trời tối, Tiêu Hằng đúng hạn vào cung, lúc Tiêu Hằng tới chỗ cùng Mạnh Nguyệt ước hẹn, liền thấy được Mạnh Nguyệt quần áo màu trắng ngà lưu vân sa duệ váy dài duyên dáng yêu kiều đứng dưới tàng cây, trên mặt trang điểm tỉ mỉ, khóe mắt đuôi lông mày đều là xuân ý, ẩn tình đưa tình dừng ở trên người Tiêu Hằng chậm rãi đi tới, ánh mắt giống như xuân thủy, đến gần nhìn lên, trong con ngươi còn cất dấu ai oán, dưới ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt của nàng, càng phát ra có vẻ nõn nà, sở sở động lòng người, khiến Tiêu Hằng nhìn xem không khỏi tâm thần nhộn nhạo.
“Gia...” Môi hé mở, nhu tình khẽ gọi.
Tiêu Hằng cong môi cười, đôi mắt trời sinh đa tình hoa đào hơi hơi xếch, mị hoặc thiên thành.
“Gia, ngài tới rồi! Nguyệt nhi sáng sớm liền ở chỗ này chờ ngài, chờ ngài đến gặp Nguyệt nhi...” Mạnh Nguyệt nhẹ giọng nỉ non.
“Ân, đã để Nguyệt nhi đợi lâu, là bổn vương không tốt.” Tiêu Hằng khó được mềm giọng nói.
Mạnh Nguyệt nâng mắt, nhìn thấy Tiêu Hằng mỉm cười nhìn nàng, hai má không khỏi đỏ lên, cụp mi mắt xuống, một bộ nữ nhi gia thẹn thùng.
“Có thể gặp gia một lần, Nguyệt nhi đã cảm thấy mỹ mãn!” Ngữ khí tư thái thấp đến bụi bậm.
“Bổn vương làm sao không nhớ Nguyệt nhi, chính là không may không có cái cớ thích hợp để vào cung.”
“Gia... Thật sự nhớ Nguyệt nhi sao? Nguyệt nhi còn tưởng rằng Hoài vương phi có thai, gia sẽ không muốn hai mẹ con Nguyệt nhi, Nguyệt nhi sợ gia sẽ vứt bỏ Nguyệt nhi, không bao giờ để ý Nguyệt nhi nữa...” Mạnh Nguyệt chưa nói xong đã rơi lệ, giống như hoa lê đẫm mưa, quả nhiên là một bộ càng nhìn càng thấy đáng thương.
Tay phải Tiêu Hằng nâng mặt Mạnh Nguyệt, nhìn nàng khẽ cắn môi đỏ mọng, nháy mắt đôi mắt tối lại, cúi đầu ôn nhu mà nhiệt liệt hôn xuống.
Mạnh Nguyệt than nhẹ một tiếng, hai tay ôm cổ Tiêu Hằng, thân mình kề sát trong ngực hắn, tiện đà nhiệt tình đáp lại hắn, hai người nhiệt liệt ủng hôn...
Ngay tại lúc hai người hôn khó bỏ khó phân, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân ồn ào, Tiêu Hằng cùng Mạnh Nguyệt hoảng sợ quay đầu, ngạc nhiên phát hiện một nhóm người vẻ mặt hèn mọn miệt thị nhìn các nàng, cầm đầu đúng là đương kim thiên tử -- Tiêu Dục.
Mạnh Nguyệt kinh hô một tiếng, luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo xốc xếch, sắc mặt Tiêu Hằng trắng bệch, mắt lộ ra sợ hãi, ‘Phù phù’ một tiếng hai đầu gối quỳ xuống đất, hồng hốc mắt sám hối nói: “Hoàng huynh... Cầu hoàng huynh nhất định phải làm chủ cho thần đệ, đều là Mạnh chiêu nghi, đều là nàng không biết thẹn... Mơ ước thần đệ đã lâu, cho nên trăm phương ngàn kế quyến rũ thần đệ, thần đệ nhất thời cầm giữ không được, cho nên mới... Cầu hoàng huynh tha thần đệ! Thần đệ cũng không dám nữa, cũng không dám nữa...”
Nghe vậy, thân mình Mạnh Nguyệt cứng đờ, kinh ngạc nhìn Tiêu Hằng, nhìn hắn vì cầu mạng sống, không tiếc đem nàng nói thành hạ lưu không chịu nổi, phủi sạch trách nhiệm của bản thân không còn một mảnh. Giờ này khắc này, Mạnh Nguyệt chỉ cảm thấy vạn tiễn xuyên tâm cũng không hơn thế này!
Nàng cho rằng mình sẽ khóc rống rơi lệ, nhưng mà không có, nàng ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi được, giờ phút này mới biết, nguyên lai đau đến tuyệt vọng là không có nước mắt.
Tiêu Dục không nói một lời nhìn Tiêu Hằng quỳ dưới đất, ánh mắt lạnh như băng mà trào phúng, thật giống như đang nhìn một con khỉ biểu diễn. Lưu Đức Phúc vung phất trần, Ngự Lâm quân liền nhanh chóng dẫn hai cận vệ Hoài vương lên, khuôn mặt cận vệ nhíu chặt, cái trán liên tục rơi mồ hôi, như thể đang phải chịu đựng đau đớn khôn xiết.
“Vương gia... Vương gia từ tháng năm năm trước đến bây giờ... Mỗi tháng đều tiến cung gặp Mạnh chiêu nghi nương nương...” Một cận vệ chịu không nổi đau đớn khổ hình nữa, khai báo.
Một cận vệ khác thấy đồng lõa đã cung khai, cũng vội vàng gật đầu nói: “Ty chức làm chứng, lời ấy không giả!”
Tiêu Hằng gầm lên “Im miệng! Bổn vương đối đãi các ngươi không tệ, sao các ngươi vu hãm bổn vương?” Ngược lại quỳ đến trước mặt Tiêu Dục, ôm hai chân Tiêu Dục nói: “Hoàng huynh trăm ngàn lần đừng tin lời bọn hắn, bọn họ nhất định là bị người khác thu mua cố ý hãm hại thần đệ, thần đệ vô tội, cầu hoàng huynh làm chủ cho thần đệ...”
“Vương gia, việc đã đến nước này... Ty chức cũng không dám giấu diếm Thánh thượng, đã báo hết tất cả mọi chuyện với Thánh thượng, chứng cớ cũng đã trình lên.” Cận vệ thở dốc nói.
Tiếng cận vệ vừa dứt, gân xanh trên trán Tiêu Hằng càng rõ, hai mắt đỏ đậm, xoay người một cái đánh tới cận vệ, hai tay gắt gao bóp cổ cận vệ: “Bổn vương mù mắt, mới nuôi hai con chó phản chủ... Dám bán đứng bổn vương, bổn vương bóp chết ngươi!”
Mạnh Nguyệt nhìn Tiêu Hằng hoàn toàn thay đổi, phát rồ, trái tim từng vì hắn nhảy lên si mê nháy mắt phá thành mảnh nhỏ, sau một lúc lâu, mặt xám như tro tàn dập đầu ba cái với Tiêu Dục, “Con nhỏ vô tội, mong Hoàng thượng có thể tha Châu nhi một mạng, nô tì tự tạo tội nghiệt, nay nô tì tự gánh vác.”
Nói xong chậm rãi đứng lên, khóe môi khẽ cong, trên mặt trắng bệch lộ ra mỉm cười đẹp mà kiên quyết, mạnh mẽ quay đầu đâm vào liễu thụ bên cạnh.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt một trận, “Băng” một tiếng, máu tươi đương trường, máu loãng từ trán Mạnh Nguyệt không ngừng chảy xuống, quanh liễu thụ vốn là cỏ khô vàng thoáng chốc bị máu tươi nhiễm hồng, có vẻ tươi đẹp mà quỷ dị.
Mọi người bất ngờ, giờ khắc này, giống như thời gian đều yên lặng, trong mắt chỉ còn một màn bất ngờ kia... Trong mắt Tiêu Dục xẹt qua vẻ không kiên nhẫn, Tiêu Hằng sợ sệt nhìn Mạnh Nguyệt thoi thóp.
“Nếu... Nếu có kiếp sau... Thề sống chết... Thề sống chết không vào... Nhà Đế vương...” Hơi thở Mạnh Nguyệt đứt quãng, nói xong một câu cuối cùng, chậm rãi nhắm lại hai mắt, đem theo tất cả yêu hận tình cừu mai táng theo nàng.
Hồi lâu, Tiêu Dục quay đầu, nhìn tộc trưởng Tiêu gia râu hoa râm cùng Cung thân vương đã hơn năm mươi nói: “Thúc tổ cùng Vương thúc cảm thấy trẫm nên xử trí như thế nào?”
Vẻ mặt Tộc trưởng phẫn nộ cùng chán ghét, chỉ vào Tiêu Hằng thổi râu trợn mắt nói: “Nghiệp chướng! Nghiệp chướng! Tiêu gia chúng ta sao lại có một kẻ tổn hại luân thường như ngươi vậy... Hoàng thượng không cần lưu hắn, nhưng việc này còn phải xử trí cho thỏa đáng, sự tình nếu truyền ra ngoài, người trong thiên hạ sẽ nhìn Hoàng thượng, nhìn Tiêu gia chúng ta thế nào!”
Cung thân vương gật đầu, nói: “Vương thúc nói đúng, hoàng gia chúng ta không thể bị vấy bẩn bởi chuyện này, việc này tuyệt không thể tiết lộ ra ngoài, mong Hoàng thượng có thể xử lý thỏa đáng.”
Tiêu Dục gật đầu, thoáng suy nghĩ nói: “Lưu Đức Phúc truyền ý chỉ của trẫm: Hoài vương đại nghịch bất đạo, ý đồ hành thích vua, tội lớn ngập trời, chết không đủ đền tội, nhưng niệm di ngôn của tiên hoàng, trẫm cũng không nhẫn tâm tự mình phế đi huynh đệ, đặc khai ân huệ, nay tước phong hào Hoài vương, xóa tên khỏi ngọc điệp hoàng gia, nhập Tông nhân phủ, vĩnh viễn không được thả ra.”
Tiêu Dục nhìn thoáng qua Mạnh Nguyệt ngã vào dưới tàng cây, nói tiếp: “Đạo thánh chỉ thứ hai: Mạnh chiêu nghi xả thân cứu giá, trẫm sâu sắc cảm động, cố truy phong làm Mạnh phi, tang lễ ấn tứ phi chi lễ.”
Tiêu Dục nhìn bóng dáng Tiêu Hằng bị Ngự Lâm quân áp đi, thầm nghĩ: “Trẫm đáp ứng phụ hoàng, mặc dù ngươi phạm tội ác tày trời cũng lưu ngươi một mạng, trẫm làm được! Trẫm không giết ngươi, nhưng trẫm có thể cho ngươi sống không bằng chết! Sau này ngươi liền cùng nhị ca ở Tông nhân phủ! Cũng để nhị ca đỡ một người tịch mịch.”
Hôm nay ở đây trừ bỏ Tiêu Dục cùng tộc trưởng và Cung thân vương, còn lại Ngự Lâm quân đều là tâm phúc của Tiêu Dục, cho nên Tiêu Dục không lo lắng sẽ có người tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Đêm đó, thánh chỉ Hoài vương hành thích vua, Mạnh Nguyệt xả thân cứu giá liền hiểu dụ lục cung, trong lòng mọi người kinh hãi, không rõ vì sao Hoài vương luôn luôn phóng đãng không kềm chế được, phong lưu đa tình lại đột nhiên phát rồ ám sát Tiêu Dục.
Người bên ngoài không ngừng suy nghĩ chuyện này, Cố Vân Yên lại rất nhanh liền thẩm thấu huyền cơ trong đó, nhớ đến Tiêu Dục mấy ngày nay khác thường cùng với lời hôm kia hắn nói, còn có hai đạo thánh chỉ ngoài dự đoán của mọi người, Cố Vân Yên liền biết chân tướng cùng mình đoán không xê xích mấy.
Chuyện Hoài vương hành thích vua trở thành đề tài đứng đầu lúc trà dư tửu hậu của dân chúng đại Chiêu, nhóm dân chúng đều quở trách Hoài vương đại nghịch bất đạo, bất nhân bất nghĩa. Mà Mạnh Nguyệt chết lại không nhấc lên nhiều sóng gió ở hậu cung, nhóm phi tần tốp năm tốp ba lúc tụ cùng một chỗ, ngẫu nhiên cũng sẽ nhắc tới, nhưng đại đa số đều là xem như chuyện phiếm, tại trong cung này đột nhiên nhiều một người ít một người cũng chỉ là chuyện bình thường.
Từ lúc Mạnh Nguyệt mất đã muốn hơn một tháng, hiện nay đã không còn người nhắc đến Mạnh phi, liền ngay cả Khánh Phương trai cũng đã đổi chủ, trừ bỏ ‘Tứ công chúa’, rốt cuộc tìm không được chút dấu vết còn lại nào của Mạnh Nguyệt, thật giống như chưa từng có người này.