Chương 230: Chương 54.3

Thất trưởng lão đang giận giữ, cũng không phát hiện điểm này, chẳng qua là cười lạnh: "Lăng Vương cho là, tất cả hai trăm căn cứ tất cả lớn nhỏ trên núi Thước Kiều ta đây đều là vô dụng sao?"

Nhóm người cường đạo ở nơi này, cũng cùng Xuân Phong các như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, người của hoàng thất nếu thật dám đến, bọn họ cũng không đến nổi không có sức đánh trả, ai thua ai thắng còn chưa biết đấy.

Tô Lăng Trạch không trả lời hắn, thẳng thừng nói: "Ta không định động thủ với các ngươi, bất quá đến lúc đó, binh quyền trong tay ta sẽ bị Tĩnh Uyên đế thu hồi, một khi binh quyền bị thu hồi, hắn sẽ phái những người khác tới nơi này, ta tin dưới sự chỉ huy của trưởng lão ngươi, cấm vệ quân tới trừ phiến loạn nhất định không chiếm được chỗ tốt, nhưng nếu đến lúc đó Tĩnh Uyên đế sử dụng quân đội..."

Sắc mặt Thất trưởng lão lại thay đổi.

Hắn không hiểu Tô Lăng Trạch tại sao lại nói không muốn động thủ, nhưng nếu như có thể không động thủ là tốt nhất.

Nếu không đến lúc đó một trận đánh ác liệt nổ ra, Xuân Phong các cũng sợ rằng không trụ được.

Lần thứ nhất nhất thời có thể vượt qua được cửa ải.

Nhưng mỗi lần tranh đấu đều có tổn thương, hoàng thất hao tổn binh lực, có thể điều thêm, mà bọn họ chết đi một người, lại ít đi một người.

Tô Lăng Trạch nhìn mặt hắn liền hiểu, mình đã nói trúng điểm yếu trong tim hắn.

Bởi vì đây cũng là điều hắn, vì Quân Tiểu Ngôn, hắn có thể không cần binh quyền, nhưng binh quyền một khi giao ra, nhiệm vụ trừ phiến loạn lần này nhất định rơi vào trên tay những người khác.

Trước kia không biết Quân Tiểu Ngôn ở chỗ này, hắn cảm thấy không quan trọng, hôm nay biết, hắn đã không còn cách nào để mặc không quan tâm.

"Cho nên, ta hi vọng các ngươi có thể thối lui về một đỉnh núi phía sau, tạm thời sẽ không có bất kì hành động gì, làm điều kiện trao đổi, ta sẽ bảo đảm Quân Tiểu Ngôn an toàn, trưởng lão, ý ngươi như thế nào?"

Thất trưởng lão cười lạnh: "Ai biết ngươi đang làm cái trò hề gì, nếu như chúng ta lui về một đỉnh núi phía sau, đến lúc đó lại bị hoàng thất các ngươi cắn ngược lại một cái thì làm sao bây giờ? Đừng tưởng rằng lão phu không biết các ngươi quỷ kế đa đoan."

Tô Lăng Trạch không nói hai lời, trực tiếp ném ra một đồ vật cho hắn, kia tựa như một loại lệnh bài.

" Đây là lệnh bài của Lăng Vương, gặp vật như gặp người, có vật này trong tay, cho dù đến lúc đó ta dùng tới ám chiêu, ngươi cũng có thể ngăn cản, thậm chí điều động ba nghìn hộ vệ của ta."

Mi tâm Thất trưởng lão vừa động, nhìn lệnh bài trong tay, cũng không phải là vật giả, lại làm cho đáy lòng hắn sinh nghi ngờ.

Lời Tô Lăng Trạch nói, tựa hồ thật có lý, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút quái dị, bất quá hôm nay có tín vật này, hắn cũng không sợ hắn sẽ đổi ý, vì vậy liền nói: "Đã như vậy, lão phu đáp ứng, nhưng xin Lăng Vương điện hạ nói được làm được, nếu ngày sau để cho lão phu biết được Tiểu Ngôn bị đả thương dù chỉ là một cọng tóc, như vậy, cho dù có tới chân trời góc biển lão phu nhất định cũng phải lấy được thủ cấp của ngươi, không chết không thôi."

Lời đã nói xong, Tô Lăng Trạch vẻ mặt hờ hững nhìn hắn một cái: "Ngươi sẽ không có cơ hội này."

Nói xong, hắn chắp tay sau lưng, cũng giống như lúc hắn tới, chậm rãi rời đi.

Quân Tiểu Ngôn mất tích lần nữa, không chỉ có Khúc Vô Nham hối hận vì lấy Tiểu Ngôn làm mồi nhử, mà Quân Lam Tuyết nghe được tin lại càng đứng ngồi không yên.

Thật vất vả mới lấy được tin tức của Tiểu Ngôn, còn chưa kịp gặp lại, đã...

Trước mắt, chỉ có thể dồn hết sức điều tra tin tức.

Khúc Vô Nham lại một lẫn nữa đi đến Qúy hương tửu lâu.

Chẳng biết tại sao, mỗi lần tới nơi này, trong lòng hắn tổng cảm thấy có chút quen thuộc, nhìn cách phục vụ kì quái kia, món ăn kì quái kia, sẽ làm cho đáy lòng trở nên thỏa mãn.

Ngồi ở vị trí dựa vào cửa sổ như cũ, vừa thờ ơ quan sát người đến người đi xung quanh.

Quý hương tửu lâu, luôn nằm trong phạm vi hắn hoài nghi.

Thời gian nổi lên quá phù hợp.

Khiến hắn không thẻ không hoài nghi nơi này cũng Tuyết Nhi có phải có liên quan hay không.

Hắn đã có mấy lần điều tra tin tức của Vũ Thú Kình, hắn không hề quên, giữa Tuyết Nhi cũng Vũ Thú Kình vẫn có liên hệ, vì vậy, hắn đem mục tiêu đặt trên người Qúy lão bản thần bí.

Vậy mà, hắn lại không thể không thừa nhận, sau Tô Lăng Trạch hắn lại gặp một đối thủ nữa, Vũ Thú Kình.

Hắn đem Qúy lão bản kia giấu quá kĩ, cho đến bây giờ hắn vẫn không thể xác định.

Mơ hồ có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Tuyết Nhi, trong lúc ngươi đang gặp tình huống khó khăn như vậy, vì sao ngay cả ta ngươi cũng phải rời đi..."

"Vô Nham ca ca!"

Đang lúc ấy, một tiếng gọi thanh thúy cảm động truyền đến, Khúc Vô Nham giương mắt nhìn, chỉ thấy Vân Ly mừng rỡ tung tăng chạy về phía hắn.