Chương 229: Chương 54.2

Hắn biết, nhà của hắn đã không còn.

Hắn không biết hung thủ thật sự là ai, lão gia gia chỉ nói cho hắn, hung thủ là người trong Hoàng Thành, mỗi người trong hoàng cung lớn kia.

Hắn nghĩ tới Vương gia đại thúc.

Hắn không tin Vương gia đại thúc sẽ làm như vậy, nhưng trưởng lão gia gia lại nói hắn cũng có phần.

Quân Tiểu Ngôn 'oa' một cái liền khóc lên, nước mũi nước mắt toàn bộ đều dính trên người Tô Lăng Trạch, hắn muốn hỏi tại sao Vương gia đại thúc tại sao lại muốn làm như vậy.

Cái vẫn đề này đọng lại trong lòng hắn đã lâu, nay đã chân chính được nhìn thấy Vương gia đại thúc, hắn lại một lòng chỉ muốn đòi về những thứ đã từng là hạnh phúc của hắn, đã từng là nhà của hắn.

Nếu như cha mẹ cũng tỷ tỷ có thể có trở lại, hắn nguyện ý cả đời không ăn gà nướng.

Mí mắt Tô Lăng Trạch khẽ rũ xuống, mặc hắn đánh chửi, y phục bị bắt phá cũng không động một cái.

Khó trách...

Khó trách Khúc Vô Nham sẽ làm như vậy.

Vì hắn sớm biết Quân Tiểu Ngôn ở chỗ này.

Cũng biết hắn không thể nào tổn thương Quân Tiểu Ngôn, vì thế, Khúc Vô Nham đây là đem ép mình lên đầu mũi tên.

Làm, tiểu nô tìa sẽ không tha thứ cho mình.

Không làm, binh quyền liền không giữ được.

Tô Lăng Trạch khẽ nhắm mắt, không thể nhịn được mà thở dài, thuận tay ôm lấy Tiểu Ngôn, khàn khàn nói:

"Được, ta chấp thuận."

Đem cha mẹ ngươi, tỷ tỷ của ngươi, cũng trả lại cho người.

Quân Tiểu Ngôn mất tích lần nữa.

Lần này, ngay cả Khúc Vô Nham cũng không phát hiện được tung tích của Quân Tiểu Ngôn,

Xuâ Phong các, Thất trưởng lão năm đó mang theo Quân Tiểu Ngôn rời đi cũng đang luống cuống.

"Hô nháo! Một đứa bé có thể chạy đi đâu, các ngươi cư nhiên lại không có một người nào biết?!"

Tiểu Ngôn là hi vọng của Quân gia bọn hắn, đã nhiều năm như vậy, Thất trưởng lão không có con cái lại đem Tiểu Ngôn trở thành cháu của mình mà thương yêu, hôm nay đột nhiên mất tích đầy bí ẩn như vậy, cơ hồ làm da đầu của hắn nóng đến muốn tróc ra rồi.

"Trưởng lão, ngoài cửa có một người, nói, nói muốn gặp trưởng lão ngài." Một huynh đệ cẩn thận bẩm báo.

"Người nào?" Trong mắt Thất trưởng lão xẹt qua một tia âm u.

"Lăng, Lăng Vương..."

Tiếng nói vừa dứt, một bóng dáng nhàn nhạt đi vào chính phòng, đập vào tầm mắt Thất trưởng lão.

Tròng mắt nheo lại, Thất trưởng lão bất động thanh sắc quan sát Tô Lăng Trạch, biết thân phận của người đến, hắn cũng không giả vờ ngớ ngẩn, giọng nói nghiêm nghị: "Thế nào? Hoàng thất còn cảm thấy chưa đủ, còn muốn đuổi tận giết tuyệt Quân gia ta sao?"

Tuấn nhan Tô Lăng Trạch trong trẻo lạnh lùng, giọng nói lạnh nhạt: "Ngươi là trưởng lão gia gia của Tiểu Ngôn đi."

Nghe vậy, sắc mặt Thất trưởng lão đại biến, bỗng nhiên tiến lên từng bước, căm tức nhìn Tô Lăng Trạch: ""Là ngươi mang Tiểu Ngôn đi có phải hay không? Tô Lăng Trạch, ngươi thật cho là lão phu không dám giết ngươi sao!"

Đối mặt với sự phẫn nộ của hắn, vẻ mặt của Tô Lăng Trạch vẫn nhàn nhạt như cũ: "Bổn vương còn không đến mức hạ thủ với một đứa bé, hôm nay tới nơi này, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, Tĩnh Uyên đế đem chuyện trừ phiến loạn giao cho ta." Hắn gọi thẳng thừng danh hiệu của Tĩnh Uyên đế, tựa hồ trong mắt của hắn, người kia đã không còn là phụ thân của hắn.