Chương 61: Sự Trở Về Của Người Vợ Bị Bỏ Rơi (Trọng Sinh)

Chương 61

Phó Chỉ Toàn vội vàng chạy tới ôm chặt chân của phụ nhân đang treo kia, bất quá bởi vì phòng này tương đối thấp bé, đỉnh đầu phụ nhân cơ hồ đụng tới nóc nhà, rất khó đem nàng xuống, Phó Chỉ Toàn vội vàng hướng bà lão kia hô: “Nhanh lên, cắt đứt dây thừng đi.”

Bà lão kia hoảng loạn lắc đầu, sợ hãi mà nói : “Nàng…… Nàng đã chết, đã chết……”

Phó Chỉ Toàn chán nản, đột nhiên, phía trên xuất hiện một cánh tay thon dài mang theo vết thương cũ, đem dây thừng cắt thành hai đoạn.

Người này sức lực bao lớn nha? Phó Chỉ Toàn cả kinh miệng đều không khép được.

Đây không phải thời điểm kinh ngạc cảm thán, nàng thực mau liền hồi phục tinh thần lại, thật cẩn thận đặt phụ nhân kia nằm xuống mặt đất, cởi áo ngoài của nàng ta, tay ấn ở bên trái ngực của nàng, không ngừng ấn.

Bà lão nhìn sắc mặt trắng bạch của phụ nhân, lại rụt rụt cổ, không ngừng nói: “Đã chết, đã chết, nàng đã chết, ngươi không cần ấn.”

Phó Chỉ Toàn không để ý tới nàng, động tác trên tay không ngừng.

Không biết qua bao lâu, tay nàng tựa hồ đều đã chết lặng, đột nhiên nghe được trong đám người truyền đến một đạo âm thanh hút không khí : “Tỉnh, tỉnh……”

Nàng lập tức dừng động tác tay, tầm mắt nhìn lên, vừa lúc nhìn thấy phụ nhân kia nhẹ nhàng động lông mi.

Đúng vào lúc này, lại có một người hô: “Đại phu tới.”

Phó Chỉ Toàn vội vàng đứng dậy lui xuống, ai ngờ ngồi xổm lâu quá, chân cẳng của nàng tê dại, nhất thời đứng không vững, thế nhưng ngã về phía cây cột bên cạnh, liền ở lúc nàng cho rằng chính mình tất sẽ ngã, lại được một cánh tay mang sẹo kéo lấy.

Phó Chỉ Toàn vội vàng nhân cơ hội bắt lấy cây cột đứng vững lại, sau đó quay đầu đối với người tới, đang muốn nói lời cảm tạ, đột nhiên, người kia hỏi một câu: “Chúng ta có phải đã gặp qua ở đâu không?”

Nghe thấy giọng nói, Phó Chỉ Toàn giật mình, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt dại ra mà nhìn người kia.

Người kia mặc một thân áo gấm dệt kim màu đen, bên trên thêu kim long uốn lượn, sắc mặt lạnh lùng, ngay cả giọng nói cũng nhàn nhạt, bình dị, cho dù là đặt câu hỏi cũng không có chút tình cảm nào.

Dung mạo của hắn tuấn mỹ, một thân khí độ bất phàm, nhưng những điều này đều không phải là trọng điểm mà Phó Chỉ Toàn quan tâm.

Hiện tại toàn bộ đầu óc của Phó Chỉ Toàn đều là ngữ khí của hắn nói chuyện khi nãy, tựa thủy triều sóng biển, một sóng cao hơn một sóng, va chạm ở trong trái tim của nàng, kích động, bất an, kinh ngạc, vui sướng đều không thể hình dung tâm tình của nàng giờ phút này.

Nhìn hai mắt của Phó Chỉ Toàn rưng rưng, nhìn chằm chằm chính mình đến sững sờ, ngay cả lời nói đều đã quên, không khác gì những quý nữ phát hoa si trong kinh thành, cảm xúc của Lục Tê Hành tức khắc biến mất hầu như không còn. Hắn muốn thu hồi ấn tượng đối với nữ tử này, dùng 'vững vàng, bình tĩnh, lớn mật, thông tuệ' tới hình dung nàng, quả thực là vũ nhục mấy từ này.

Biểu tình ở trên mặt của hắn tuy không có gì biến hóa, nhưng trong đôi mắt đen như mực lại tràn ngập không kiên nhẫn cùng chán ghét, cũng không thèm hỏi Phó Chỉ Toàn, lập tức rời đi.

Thấy hắn không nói một lời liền bước ra khỏi túp lều, trong lòng Phó Chỉ Toàn căng thẳng, vội không ngừng mà chạy đi ra ngoài, khẩn trương nhìn hắn, ngữ khí gian nan hô: “Chờ một chút, chờ một chút.”

Nói xong, nàng liền vội vàng vọt đi lên, lại không đề phòng lúc tiếp cận Lục Tê Hành, bên cạnh đột nhiên đâm vào một chiếc thương dài, đặt ở trên cổ của nàng, ngăn cản nàng bước tiếp.

Phó Chỉ Toàn lúc này mới phục hồi lại tinh thần, bình tĩnh lại, nhìn bốn phía một vòng, phát hiện tại địa phương yên lặng này không biết khi nào đã xuất hiện một đoàn thị vệ, thân hình cường tráng, sắc mặt lãnh lệ, cả người tản ra một cổ sát khí như có như không, rất giống thủ hạ của Thập Điện Diêm La câu hồn nhiếp phách âm sai, làm người sinh ra sợ hãi.

“Ta…… Ta muốn gặp vị này …..Đại nhân.” Phó Chỉ Toàn vội vàng hướng thị vệ bên cạnh nói.

Nhưng thị vệ kia lại bất động như núi, biểu tình trên mặt cũng không có chút nào biến hóa, tận chức tận trách chắn ở trước mặt Phó Chỉ Toàn.

Phó Chỉ Toàn không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Lục Tê Hành đi nhanh bước vào khu vực phát cháo, thực mau, có mấy cái quan viên duy trì trật tự ở phụ cận vây quanh, chặn tầm mắt của Phó Chỉ Toàn, những thị vệ đó cũng như thủy triều thối lui, lại lần nữa tụ lại ở bên người Lục Tê Hành, đem hắn bảo hộ đến chặt chẽ, ruồi bọ cũng đừng nghĩ tới gần, càng miễn bàn một người lớn sờ sờ.

Nhìn thấy Phó Chỉ Toàn như vậy, Tiểu Lam vừa đến rất là khó hiểu, nàng cầm lấy áo choàng, khoác lên trên người của Phó Chỉ Toàn, tò mò hỏi: “Thiếu phu nhân, ngươi trước kia đã gặp qua hắn sao?”