Chương 60: Sự Trở Về Của Người Vợ Bị Bỏ Rơi (Trọng Sinh)

Chương 60

Hôm nay Quý Mỹ Du cảm thấy tẩu tử tựa hồ có chỗ nào đó bất đồng, nhưng lại không nói được cụ thể là điểm nào. Nàng chỉ có thể uể oải mà cầm đồ vật đi từ đường.

Từ đường tuy rằng đã trải qua sửa chữa, nhưng rốt cuộc có một mặt là rộng mở, bốn phía cũng khó tránh khỏi có chút khe hở.

Đêm xuống, sương gió lạnh xuyên qua khe hở thổi vào, lạnh đến môi người run bần bật.

Quý Mỹ Du chạy vào, đau lòng đắp thêm chăn lên trên người Vạn thị, lại lấy màn thầu đã bị lạnh ra, đưa cho bà: “Nương, ngươi ăn một chút.”

Năm, sáu canh giờ chưa được ăn cơm, Vạn thị vừa lạnh lại vừa đói, cũng bất chấp màn thầu này cứng như hòn đá, cầm lấy, cắn một ngụm.

Cắn mạnh cái màn thầu làm cái răng cửa của bà thiếu chút nữa bị rụng, Vạn thị rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt không ngừng rơi, ôm Quý Mỹ Du thất thanh khóc rống lên.

Quý Mỹ Du đau lòng cực kỳ: “Nương, nương, ngươi đừng khóc, ta đây liền đi cầu bá tổ phụ.”

Nhan thị ở bên cạnh nghe xong, mỉa mai mà nói: “Vô dụng, Ngôn Nhi nhà ta đã ở ngoài phòng tổ phụ hắn quỳ hai canh giờ.”

Thân tôn tử quỳ xuống cầu tình cũng chưa có thể làm hắn nhả ra, những người khác đi càng vô dụng.

Quý tứ tẩu tử liếc mắt nhìn Nhan thị một cái, chán ghét mà hừ một tiếng, quay đầu nói với Quý Mỹ Du: “Có câu nói muốn cởi chuông còn cần người cột chuông, ngươi đi cầu tẩu tử của ngươi, nàng hiện tại chính là cáo mệnh phu nhân tứ phẩm, ở Quý gia thân phận địa vị tối cao, lời nói của nàng, lão thái gia sẽ nghe.”

Dụng tâm này thật đúng là hiểm ác! Kêu Quý Mỹ Du đi thỉnh Phó Chỉ Toàn hỗ trợ cầu tình, trên thực tế là ám chỉ Quý Mỹ Du cầu Phó Chỉ Toàn lấy thế áp người. Nhưng hành động này của Quý lão thái gia là thay nàng trút giận, nếu nàng thật lấy thế áp người, chẳng phải là đánh mặt của Quý lão thái gia sao.

Đáng tiếc, Quý Mỹ Du là đơn thuần thật sự, không phải giả vờ, nàng hoàn toàn không hiểu thấu đáo ý tứ của Quý tứ tẩu tử, nháy một đôi mắt vô tội, hai mắt đẫm lệ nói: “ Nhưng…nhưng tẩu tử nói không thể làm bá tổ phụ khó xử.”

Quý tứ tẩu tử chán nản, người giảo hoạt như Vạn thị sao lại sinh ra nha đầu ngu xuẩn như vậy.

Nàng một câu đều không muốn nói.

Từ đường to như vậy rốt cuộc cũng an tĩnh lại, chỉ có âm thanh nức nở nho nhỏ của Quý Mỹ Du.

Vạn thị duỗi tay vỗ nhẹ nữ nhi bảo bối, an ủi nàng: “Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại đến xem nương.”

“Không cần, nữ nhi muốn ở chỗ này bồi nương.” Quý Mỹ Du nói cái gì cũng không chịu đi.

Ai ngờ ông trời cũng không chiều lòng người, sau nửa đêm lại đổ mưa nhỏ, gió bắc lồng lộng mang theo hơi ẩm.

Kết quả ngày hôm sau, chờ đến thời điểm Quý lão thái gia nhả ra, phóng các nàng về nhà, không chỉ Vạn thị, ngay cả Quý Mỹ Du cũng cảm nhiễm phong hàn, hai mẹ con nằm ở trên giường sốt cao không ngừng.

Như Ý sợ tới mức hoang mang, vội vàng chạy ra ngoài tìm Phó Chỉ Toàn, đến khách điếm mới phát hiện Phó Chỉ Toàn thế nhưng đã ra khỏi thành phát cháo, nàng vội vàng quay đầu, đi ra ngoài thành.

Ngoài thành, doanh trại cho dân chạy nạn không sai biệt lắm đã xây dựng xong, thậm chí có không ít người không có nhà để về cũng vào ở đây.

Trước đó chỉ có triều đình mỗi ngày đúng giờ phát cháo, mỗi ngày chỉ có một bữa. Ngày mùa đông, thời tiết lạnh, cháo lại ít đến thấy được đáy của chén, một chén cháo hoàn toàn không có biện pháp chắc bụng, vì tiết kiệm thể lực, trừ phi tất yếu, mọi người đều nằm ở trong căn lều thấp bé, ở bên cạnh sưởi ấm cho nhau.

Bất quá tình huống hôm nay đã thay đổi, bởi vì trừ bỏ triều đình đúng giờ phát cháo, còn xuất hiện vài hộ dân lương thiện đi phát cháo.

Dân chạy nạn vui mừng quá đỗi, liền sớm cầm chén xếp một hàng dài.

Phó Chỉ Toàn cùng Tiểu Lam, lại kêu lên Phùng Lục cùng Mã thúc tới hỗ trợ, bốn người từ sáng sớm liền bắt đầu bận rộn, rốt cuộc ở giữa trưa khi nấu cháo xong.

“Thiếu phu nhân, kế tiếp có Mã thúc cùng Phùng Lục là đủ rồi, ngươi xem ngươi chảy ra một thân mồ hôi rồi, nghỉ ngơi trong chốc lát đi.” Tiểu Lam bưng một ly nước ấm đưa cho Phó Chỉ Toàn.

Bận việc một buổi sáng, Phó Chỉ Toàn cũng xác thật mệt đến không nhẹ, nàng tiếp nhận nước, ngửa đầu uống xong, giọng nói thoải mái không ít.

“Thiếu phu nhân, trên mặt ngươi có bụi, phía dưới hốc mắt, sang trái ….Ai, ta giúp ngươi lau đi.”

Tiểu Lam mới vừa nâng tay lên, đột nhiên nghe được ở túp lều bên trái truyền đến một đạo âm thanh kinh hô: “Có người thắt cổ, có người thắt cổ……”

Phó Chỉ Toàn nghe xong, vội vàng đứng dậy, cất bước chạy qua.

Túp lều kia ở bên trái chỗ bọn họ phát cháo, bên cạnh doanh trại dân chạy nạn.

Phó Chỉ Toàn là người thứ nhất chạy tới nơi, nàng xốc chiếc mành làm bằng vải bố lên, thình lình nhìn thấy một phụ nhân dáng người thấp bé, làn da khô quắt treo ở bên trên, hai mắt trở nên trắng dã, một bộ dáng đã không còn thở.

Trên mặt đất bên cạnh, có một bà lão buộc khăn trùm đầu bằng vải thô, ngồi co rúm lại run rẩy.