Chương 54: Ngang tay cũng coi như thua!

Nhìn Triệu Nguyên đi tới lò luyện đan, lại nhìn qua Triệu Hạo, Yến Triệu Ca vuốt cằm của mình nghĩ:

"Ngày hôm nay nếu như ta không ở nơi này, hai huynh đệ Triệu Nguyên, Triệu Thịnh nhất định bị vẽ mặt."

"Hơn nữa còn là đánh xong má phải, đánh tiếp má trái."

"Nói không chừng sau đó bởi vì nhiều loại "thiên kì bách quái" nào đó, mà trở thành đá kê chân cho Triệu Hạo."

Yến Triệu Ca bĩu môi:

"Luyện đan thuật cần thiên phú cũng tích lũy, dù là ta, quả thực cũng không có biện pháp làm cho người khác học cấp tốc."

"Ta càng không thể nào tự mình xuất thủ, ở trần ra trận đi đánh nhau với tên Triệu Hạo này."

"Nếu làm như vậy, không luận thắng thua, ngược lại cấp cho Triệu Hạo tăng thêm vinh quang."

"Nhưng mà, cho rằng như vậy thì ta liền không có biện pháp nào hay sao?"

Dưới sự chỉ đạo của Yến Triệu Ca, Triệu Nguyên không có lấy ra lò luyện đan của mình, cũng không có đi tới lò luyện đan của Triệu Hạo, mà là đi thẳng tới trước mặt của Vương lão tiên sinh.

- Vương lão, có thể đem Liệu Thương Đan của Thập Lục đệ cho ta mượn không?

Vương lão tiên sinh khẽ nhíu mày, không vui nói:

- Đại Hoàng tử không tin lão phu sao, cho rằng lão phu thiên vị Thập Lục Hoàng tử?

Triệu Nguyên mỉm cười lắc đầu:

- Tự nhiên là không phải, Vương lão đừng nên hiểu lầm, ta đơn thuần chỉ là muốn nhìn đan dược mà Thập Lục đệ luyện chế một chút mà thôi.

Vương lão tiên sinh nhìn Yến Triệu Ca cùng Triệu Thế Liệt, cuối cùng đem Liệu Thương Đan đưa cho Triệu Nguyên.

Hắn than thở một tiếng:

- Sử dụng thời gian ngắn, dược hiệu rất tốt không nói, ngươi xem, đáy lò luyện đan của hắn đi, một điểm cặn dược cũng không có, tất cả dược liệu đều được lợi dụng một cách hoàn mỹ, không lãng phí chút nào.

Lời vừa nói ra, trong lòng tất cả mọi người đều trầm xuống.

Ba phương diện đều được Triệu Hạo làm làm đến hoàn mỹ, cho dù Triệu Nguyên bạo phát vượt trình độ, nhiều lắm cũng chỉ là ngang tay, trừ phi hắn có thể luyện chế Liệu Thương Đan có dược hiệu tốt hơn Triệu Hạo.

Nhưng đó còn là Liệu Thương Đan sao?

Vẻ mặt của Triệu Nguyên không đổi, cầm Liệu Thương Đan trong tay cân nhắc một chút, quay đầu nhìn về phía Triệu Hạo:

- Luyện đan thuật của Thập Lục đệ, quả thực cao siêu.

Triệu Hạo nhàn nhạt nói:

- Đại ca muốn nói cái gì?

Triệu Nguyên không nhanh không chậm nói:

- Luyện đan thuật của Thập Lục đệ vô cùng cao minh, thậm chí có thể làm hơi khói của lò luyện đan sinh dị tượng, Đại ca cũng muốn nói một tiếng bội phục.

- Thế nhưng, Luyện đan Đại đạo huyền bí rộng lớn, các loại pháp môn phong phú...

Triệu Hạo trực tiếp cắt ngang hắn:

- Thủ pháp Luyện đan xác thực phong phú, nhưng thứ ngươi biết, ta đều biết, thứ ngươi không biết, ta cũng biết.

- Không cần nói những lời như thế này nhiều, trực tiếp vào đề tài chính đi.

Bị hắn cắt ngang, Triệu Nguyên cũng không để ý, vẫn chậm rãi nói:

- Thập Lục đệ hảo khí phách, đã như vậy, ngày hôm nay đại ca ta muốn bêu xấu rồi.

- Trong lúc vô tình ta học được bề ngoài của một môn Luyện đan kỳ thuật, ngày hôm nay muốn thử một lần.

- Về phần Thập Lục đệ ngươi, không cần thắng ta, chỉ cần có thể làm giống như Đại ca ta, hôm nay Đại ca liền cúi đầu nhận thua.

- Chẳng hay Thập Lục đệ nghĩ như thế nào?

Triệu Hạo nghe vậy, ánh mắt hơi châm chọc nhìn Triệu Nguyên, sau đó lại nhìn Yến Triệu Ca.

"Kỳ thuật? Ha hả, lão tử hơn nửa đời người, đem toàn bộ các di tích về Đan đạo của Bát Cực Đại thế giới sau Đại Phá Diệt lưu lại khai quật, các pháp môn đều bị ta thu thập sạch sẽ."

"Ngoại trừ đan phương cùng thủ pháp độc môn của các đại Thánh Địa, thiên hạ này phàm là đồ vật có liên quan đến Luyện đan, sẽ không có thứ mà ta không biết."

"Luyện đan thuật của Quảng Thừa Sơn ngươi quả thật có vài phần độc đáo, nhưng loại như Triệu Nguyên có thể nắm giữ được sao."

"Lấy được thiên môn thủ pháp dưới cơ duyên xảo hợp? Hắc, đều là năm đó lão tử chơi đùa xong còn lưu lại."

Triệu Hạo không thèm để ý cười nói:

- Dù ngang tay, cũng tính là ta thua!

Triệu Nguyên mỉm cười gật đầu, đột nhiên lấy ra một cây kim khâu, sau đó đâm vào Liệu Thương Đan.

Mọi người thấy thế, đều sửng sốt, không rõ rốc cuộc là Triệu Nguyên đang làm gì.

Chỉ có Triệu Hạo cùng Vương lão tiên sinh, trong ánh mắt bộc phát ra vẻ kinh ngạc.

Chỉ thấy Triệu Nguyên dùng châm như bay, liên tục đâm chín châm trên Liệu Thương Đan, có sương mù nhàn nhạt từ trong lỗ kim trên Liệu Thương Đan tuôn ra.

Tất cả mọi người nhìn mà sửng sốt, bọn họ tự nhiên biết những sương mù này tuôn ra là do động tác của Triệu Nguyên, nhưng đan dược cũng không phải bóng hơi, tại sao bên trong lại có thể có khí tuôn ra?

Làm xong hết thảy, Triệu Nguyên đem đan dược trả lại Vương lão tiên sinh:

- Thỉnh Vương lão đánh giá lại một chút.

Vương lão tiên sinh hít sâu một hơi, sau khi kiểm tra, trái lại rơi vào trầm mặc, dường như đang dùng tâm tư suy nghĩ gì đó.

Hắn không nói được một lời nào mà đem đan dược giao cho Cẩn Vương Triệu Thế Liệt bên cạnh, sau khi Triệu Thế Liệt xem qua, chân mày liền dựng thẳng lên.

- Hơi khói của lò lửa (hoả khí) trong đan đều biến mất, dược hiệu nâng cao một bước, chân chính chạm đến cực hạn trên lý thuyết mà Liệu Thương Đan có thể đạt tới?!

- Nhưng mà, làm sao có thể làm được?!

Vương lão tiên sinh phun ra một ngụm trọc khí, thân thể run nhè nhẹ, nhìn về phía Triệu Nguyên:

- Thứ cho lão hủ mắt mờ, thủ pháp mà Đại Hoàng tử dùng, là Kim Châm Độ Đan Chi Pháp sao?

Triệu Nguyên mỉm cười gật đầu:

- Nhãn lực của Vương lão thật tốt, chính là Kim Châm Độ Đan.

Thân thể của Vương lão tiên sinh lần này cũng không run rẩy nữa, mà ngửa mặt lên trời thở dài, cảm thấy thoả mãn đến cực điểm:

- Nghĩ không ra trong cuộc đời của lão phu, dĩ nhiên nhìn thấy được pháp môn diệu thủ Luyện đan trước Đại Phá Diệt, đời này sống không uổng phí!

Bọn người Triệu Thế Liệt, Triệu Thịnh cũng hơi bị ngạc nhiên:

- Vương lão...

Vương lão tiên sinh ổn định lại tâm tình, nói rằng:

- Kim Châm Độ Đan Chi Pháp, có thể triệt để bài trừ hết hơi khói của lò lửa, từ đó đề cao thành phẩm đan dược cùng phẩm chất của nó.

- Cái này cho dù trước Đại Phá Diệt, cũng là một trong những pháp môn Luyện đan đứng đầu, sau Đại Phá Diệt đã thất truyền, hôm nay chỉ còn lại vài chữ ghi chép đơn giản, giống như một truyền thuyết.

Triệu Nguyên nhìn về phía Triệu Hạo, không nhanh không chậm nói:

- Ta cũng chỉ biết một chút da lông mà thôi, làm mọi người chê cười rồi.

Trong đôi mắt của Triệu Hạo bộc phát ra vẻ kinh ngạc, cũng không nhìn Triệu Nguyên, mà lại nhìn chằm chằm vào Yến Triệu Ca.

Yến Triệu Ca nhìn Triệu Hạo, nhìn như nhã nhặn, kỳ thực trong lòng rất vô lương cười rộ lên:

"Tính cách quyết định số phận, ta thích nhất là đối phó với người trẻ tuổi "nhị bức" giống như ngươi."

Ánh mắt của Triệu Thịnh cũng rơi vào trên người của Yến Triệu Ca, thấp giọng phân phó thị vệ bên cạnh, cũng mang tới một quả Liệu Thương Đan, lại lấy một cái kim khâu.

Hắn quan sát mai Liệu Thương Đan của Triệu Nguyên, sau đó lục lọi phương hướng, cũng đâm chín châm, nhưng Liệu Thương Đan của mình, một nửa điểm phản ứng cũng không có.

"Quả nhiên là phải có thủ pháp đặc thù, cũng không phải là ngẫu nhiên!"

Triệu Thịnh có chút buồn vô cớ thở dài.

Triệu Nguyên nhìn Triệu Thịnh cười, lấy ra một mai Liệu Thương Đan hoàn toàn mới của mình, chiếu theo phương pháp mà làm.

Chỉ thấy sương khói lần nữa bốc lên.

Ánh mắt của Triệu Thế Liệt đảo qua hai người Yến Triệu Ca cùng Triệu Nguyên, đột nhiên nói:

- Liệu Thương Đan có thể, như vậy thì Yên Vân Tán như thế nào đây?

Thị vệ phía sau hắn liền vội vàng lấy ra một bao dược tán đưa lên, chính là Yên Vân Tán đang bột.

Triệu Nguyên thấy thế, ánh mắt hơi cứng lại.

- Không sao, lấy Cương khí của bản thân đem dược tán tụ lại thành đan hoàn là được, sau đó theo chỉ thị của ta, đâm chín châm.

Yến Triệu Ca ung dung truyền âm nói, Triệu Nguyên nghe vậy liền trầm tĩnh lại.

Hắn lấy Yên Vân Tán, dùng Cương khí bắt lại, đem dược tán ngưng thành trạng thái đan hoàn (viên tròn).

Triệu Thế Liệt nhìn chăm chú, tuy rằng hiện tại dược tán thành dáng dấp của đan hoàn, nhưng thật ra vẫn là bột phấn, cùng đan dược như Liệu Thương Đan hoàn toàn khác nhau.

Thế nhưng dưới chín châm của Triệu Nguyên, lại có sương khói từ đó tuôn ra.

Dĩ nhiên sương khói một phân thành hai, một đen một trắng, màu đen tán đi trong không khí, màu trắng trở lại trong Yên Vân Tán đã ngưng kết thành đan hoàn.

Kiểm tra lại dược hiệu, Vương lão tiên sinh liên tục tán thán, Triệu Thế Liệt triệt để không có gì để nói, nghiêng mắt nhìn về phía Triệu Hạo.

Trong ánh mắt của Triệu Hạo cuối cùng không vẻ bình tĩnh ngạo mạn, mà trở nên ngưng trọng.

Không nói hai lời, Triệu Hạo cũng lấy ra một gói dược tán, ngưng tụ thành đan hoàn, hướng về Triệu Nguyên lấy kim khâu.

Hắn chậm chạp không có hạ châm, mà nhíu mày suy nghĩ tỉ mỉ một lúc lâu.

Một lúc lâu sau, Triệu Hạo rốt cục hạ châm.

Châm thứ nhất, không có việc gì. . .

Châm thứ hai, không có việc gì. . .

Châm thứ ba. . .

Châm thứ tư. . .

Thứ năm. . .

"Phanh!"

Yên Vân Tán ngưng kết thành đan hoàn, toàn bộ nổ tung, hóa thành bụi mù khắp trời.