Chương 52: Tính cách của ta cũng hung bạo như vậy

Đối với lời nói của Cẩn Vương Triệu Thế Liệt, Yến Triệu Ca cười nhạt.

Vị Cẩn Vương điện hạ luôn nhớ thương ngôi vị Hoàng đế của Đông Đường này, cũng không phải có lòng hảo tâm đi.

Mặc dù hắn là Đại Tông Sư, nhưng tầm mắt kiến thức, không cách nào so sánh với Yến Triệu Ca được.

Hắn có thể nhìn ra thực lực của Triệu Hạo không tầm thường, nhưng nhất định là nghĩ nhiều đến chuyện dùng mánh khoé không cách nào phát hiện.

Theo Triệu Thế Liệt thấy, tuy rằng Triệu Hạo cường thế đánh bại hai tên Võ giả Luyện Thể, nhưng nếu gặp phải Tông Sư như Triệu Nguyên cùng Triệu Thịnh, không nghi ngờ gì là một chiêu miểu sát.

Trên thực tế, không chỉ là Triệu Thế Liệt, hầu như tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như vậy.

Bây giờ bọn họ thấy Triệu Hạo chủ động khiêu khích, giống như nhìn thấy một tên điên.

Yến Triệu Ca không cho là như vậy, Triệu Hạo muốn vượt qua lạch trời giữa Luyện Thể cùng Tông Sư là chuyện rất khó, nhưng đối mặt với Triệu Nguyên cùng Triệu Thịnh, lại không biết là nghiêng về bên nào.

Có lẽ tu vi Võ đạo giữ hai bên chênh lệch rất lớn, nhưng kinh nghiệm cùng tầm mắt kiến thức, chênh lệch càng lớn hơn nữa, nói là một cái trên trời một cái dưới đất cũng không quá.

Ánh mắt Triệu Hạo nhìn Triệu Thế Liệt, kỳ thực cũng có một chút không để vào mắt, chỉ là so với khi nhìn Võ giả Tông Sư, coi trọng hơn vài phần.

Triệu Thế Liệt đối với Triệu Hạo đương nhiên cũng không có cảm tình gì, nhưng theo hắn thấy, Triệu Hạo có thể giúp hắn chèn ép Triệu Nguyên và Triệu Thịnh.

Con nối dõi của Đông Đường Quốc chủ tranh đấu nội bộ, càng đấu càng kịch liệt, thế lực càng ngang nhau, đối với Triệu Thế Liệt mà nói tất nhiên là càng tốt.

Triệu Hạo vốn bình thường không có gì lạ, lúc này là lực lượng mới xuất hiện, đối Triệu Thế Liệt mà nói, chính là một viên cờ rất tốt.

Về phần nói ngày sau Triệu Hạo sẽ mạnh hơn Triệu Nguyên, ảnh hưởng đến địa vị của Triệu Thế Liệt hắn, đó là một vấn đề ở phương diện khác.

Nói cho cùng, hiện tại Triệu Hạo chỉ là một Võ giả Luyện Thể mà thôi.

- Đông Đường quốc ta nổi danh nhất Thiên Đông châu là cái gì? Là Luyện đan Luyện dược, so tài bằng cái này không phải là được sao, không cần phải tổn thương hòa khí.

Triệu Nguyên cùng Triệu Thịnh cũng không phải phường ăn chới trác táng, trong toàn bộ Hoàng thất Đông Đường, cũng là một tay hảo thủ về Luyện đan Luyện dược, cùng luyện võ như nhau, thuộc về truyền thống.

Khu vực Đông Đường có thế lực Luyện dược Luyện đan lớn nhất chính là Đan Thạch Các, kỳ thực cũng là Hoàng thất đứng sau lưng.

"Triệu Thế Liệt ra đề nghị này, hiển nhiên đối với Triệu Hạo có lý giải nhất định, cái này thú vị a."

Yến Triệu Ca không nói chuyện, thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Triệu Thế Liệt biểu diễn.

Triệu Nguyên, Triệu Thịnh cũng nghĩ đến điểm này, có chút do dự, nhưng cũng không tốt tỏ ra yếu thế.

Hai người bọn họ, một là con của Hoàng hậu, một là con của Quý phi, mà mẹ đẻ của Triệu Hạo chỉ là một cung nữ.

Hoàn cảnh lớn lên cùng giáo dục từ thuở nhỏ của hai người đều hơn xa Triệu Hạo.

Luận võ mà nói, Tông Sư đánh Võ giả Luyện Thể, dù thắng như thế nào đi nữa, thắng cũng không có vẻ vang gì.

Hai người liếc nhìn Triệu Hạo, đều gật đầu, lập tức tỏ vẻ đồng ý.

Tuy rằng thực lực Võ đạo của Triệu Hạo đột nhiên tăng mạnh, nhưng hai người Triệu Nguyên còn không tin Triệu Hạo ở trên phương diện Luyện đan Luyện dược có thể hơn bọn họ.

Triệu Thế Liệt mỉm cười nói:

- Thủ toạ Cung phụng trưởng lão của Đan Thạch Các, Vương lão tiên sinh cũng vừa lúc ở nơi này, gia tộc của Yến công tử có nguồn gốc cùng sở học rộng lớn, hiểu biết uyên bác, bản Vương cũng hơi thông hiểu Đan đạo, cùng Vương lão tiên sinh, ba người chúng ta có thể đánh giá cho các ngươi, cơ hội này cũng khó có được.

Yến Triệu Ca không tỏ ra ý kiến gì mà cười, phương xa có một đám hắc y Võ giả đang hộ tống một lão nhân đi tới.

Thấy lão nhân này, Triệu Nguyên, Triệu Thịnh cũng đi lên chào hỏi:

- Vương lão, ngài khỏe.

Chỉ có Triệu Hạo, vẫn đang đứng tại chỗ, chỉ là nhàn nhạt hướng lão nhân gật đầu một cái.

Vương lão tiên sinh cũng không cho rằng hắn ngang bướng, trái lại cũng hướng Triệu Hạo gật đầu.

Triệu Nguyên cùng Triệu Thịnh thấy thế, trong lòng liền nhảy một cái.

Kế tiếp, sau khi Vương lão tiên sinh minh bạch tình huống, lắc đầu nói:

- Cái này còn có cái gì để so, Luyện đan thuật của Thập Lục Hoàng tử, còn cao hơn lão phu.

- Hắn ở cái tuổi này, lấy tu vi này, Luyện đan thuật lại cao, đúng là ít thấy trong cuộc đời của lão phu.

Thân phận của hắn đặc thù, tính tình cũng thẳng thắn, nói có phần không cố kỵ gì.

Lời vừa nói ra, hai người Triệu Nguyên cùng Triệu Thịnh đều hoảng sợ.

Trên khu vực của Đông Đường quốc, người có thể so Luyện đan thuật với lão giả trước mắt này, cũng chỉ có Đông Đường Quốc chủ.

Liền Đại Tông Sư như Cẩn Vương Triệu Thế Liệt, đều kém hơn Vương lão tiên sinh này, dù hắn chỉ có cảnh giới Tông Sư mà thôi.

Vẽ mặt của Triệu Hạo lạnh nhạt, tuỳ ý nói:

- Ở Cảnh giới Tông Sư, Luyện đan thuật của ngươi, cũng có thể coi là không tệ.

Trên mặt của Triệu Thế Liệt lộ ra vẻ tươi cười:

- Đây là tình huống mà bản Vương cũng không biết, nghĩ không ra ở phương diện này tại Đông Đường, lại ra một "thiên lý câu" như vậy.

"Ngươi không biết mới gặp quỷ đi."

Yến Triệu Ca vì không để người khác phát hiện, nên nghiêng mắt đi thật nhanh, nghĩ:

"Ngươi không biết, ngươi còn ra cái chủ ý như thế hay không?"

"Nhưng mà, ngươi làm sao mà biết được?"

Tầm nhìn của Yến Triệu Ca xẹt qua Triệu Thế Liệt cùng Triệu Hạo, cuối cùng rơi vào trên người Đại cung phụng Vương lão tiên sinh của Đan Thạch Các.

Sắc mặt của Triệu Nguyên cùng Triệu Thịnh đều có chút khó coi, Triệu Hạo thì cười ngạo nghễ:

- So Luyện đan, hai vị hoàng huynh một chút cơ hội cũng không có, bằng không thì luận võ đi.

Yến Triệu Ca từ nãy giờ vẫn không nói gì, lúc này mới mở miệng nói:

- Như Cẩn Vương điện hạ nói, một chút việc nhỏ như thế, không cần thiết phải tổn thương hòa khí.

- So Luyện đan là được rồi.

Triệu Nguyên kinh ngạc nhìn về phía Yến Triệu Ca, ngay cả Triệu Thế Liệt cũng có chút ngoài ý muốn.

Yến Triệu Ca thẳng thắn nói:

- Bất quá nếu chúng ta vừa gặp kỳ hội như thế này, sao không cấp cho cuộc tỷ thí này một chút tiền cược đi?

Triệu Thế Liệt hơi nhíu mày nói:

- Hả, chẳng biết Triệu Ca muốn đặt bên nào.

Nếu như Yến Triệu Ca muốn đặt Triệu Hạo, Triệu Thế Liệt sẽ tính lại, hắn thấy, cái này không chỉ là một hồi đánh cuộc.

Mà là Yến Triệu Ca, thậm chí còn là Yến Địch phía sau Yến Triệu Ca, trong đám con nối dõi của Đông Đường Quốc chủ, muốn buông tha Triệu Nguyên, ngược lại có tín hiệu muốn chống đỡ cho Triệu Hạo!

Vẻ mặt của Triệu Nguyên không thay đổi, nhưng ánh mắt rõ ràng là đang khẩn trương nhìn Yến Triệu Ca.

- Ta đặt Triệu Nguyên thế huynh.

Yến Triệu Ca dứt khoát nói.

Triệu Nguyên thở ra một hơi, những người khác thì càng thêm hoang mang khó hiểu, Triệu Thế Liệt nói:

- Nhận Vương lão tiên sinh một lời nói rõ thiên cơ, bản Vương tất nhiên càng xem trọng Triệu Hạo hoàng chất.

Yến Triệu Ca gật đầu:

- Vậy thì được.

- Chẳng hay Triệu Ca muốn cược cái gì?

- Ta cược cổ phần mà Cẩn Vương điện hạ chiếm ở Đan Thạch Các.

Triệu Thế Liệt nghe vậy, ánh mắt bỗng nhiên loé lên, nhìn chằm chằm Yến Triệu Ca.

Đan Thạch Các một ngày một đấu vàng, không chỉ chiếm địa vị đầu lĩnh đan được của Đông Đường quốc, càng là mậu dịch (buôn bán) ra bên ngoài lớn nhất của Đông Đường.

Ông chủ lớn nhất phía sau, chính là Đông Đường Hoàng thất, người chủ lớn nhất tất nhiên là Đông Đường Quốc chủ, nhưng Triệu Thế Liệt cũng giữ một cổ phần rất lớn trong đó.

Bảo dược Yên Vân Tán hiện thế, càng mang đến lợi nhuận khổng lồ, thậm chí bắt đầu đè ép các phường thị buôn bán đan dược của toàn bộ Thiên Đông châu.

Những người khác đều cả kinh, tỷ thí nho nhỏ, tiền đặt cược lại lớn như vậy, cũng không tránh khỏi quá tuỳ tiện đi?

Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, lấy bối cảnh, thân thế của Yến Triệu Ca, đồ vật của Triệu Thế Liệt, có cái gì khác làm Yến Triệu Ca để ý sao?

Nghĩ như thế, tất cả mọi người đều thoải mái, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm khái.

Có một người cha "ngưu bức", thật là tốt a...

- Về phần tiền đặt cược của ta, Cẩn Vương điện hạ cũng sẽ cảm thấy rất hứng thú.

Dứt lời, Yến Triệu Ca vung tay lên, Hạ phẩm Linh binh Huy Nhật Luân xuất hiện trước mặt mọi người.

Triệu Thế Liệt thốt ra:

- Huy Nhật Luân của Tiêu Thăng?!

Tất cả những người khác đều kinh hãi:

"Linh binh hộ thân của Tiêu Thăng Đại Nhật Thánh Tông? Làm sao sẽ..."

Tại sao ở trong tay của Yến Triệu Ca?!

Chẳng lẽ nói...

Yến Triệu Ca bình tĩnh nói:

- Tiêu Thăng bại bởi ta, thứ này tất nhiên thành chiến lợi phẩm của ta, ta dùng cái này cùng Cẩn Vương điện hạ đánh cuộc, hẳn là đủ phân lượng đi?

Hô hấp của Triệu Thế Liệt dồn dập, coi như hắn có tu vi Đại Tông Sư đi nữa, Linh binh cũng là bảo vật cực kỳ khó có được.

Mình chiếm đoạt phân ngạch trong mạch máu kinh tế của Đông Đường, trong đó không chỉ có giá trị kinh tế, mà là quan hệ đến ngôi vị Hoàng đế ngày sau.

Hai bên rất khó so sánh giá trị chuẩn xác.

Nhưng Linh binh này là vật của Tiêu Thăng, lúc này lại rơi vào trong tay của Yến Triệu Ca, đối với Tiêu Thăng mà nói là một sỉ nhục thật lớn.

Nếu Triệu Thế Liệt có thể giúp lấy trở về, không thể nghi ngờ là một nhân tình rất lớn, không nói đến Tiêu Thăng sẽ làm như thế nào, người sau lưng của Tiêu Thăng, chính là Thái Thượng trưởng lão của Đại Nhật Thánh Tông.

Chỉ là, Yến Triệu Ca biết được Luyện đan thuật của Triệu Hạo rất cao, vẫn còn can đảm đưa ra tiền cược như vậy, trong lòng của Triệu Thế Liệt khó tránh khỏi bồn chồn.

Có lòng tin to lớn cỡ nào, mới dám nghênh đón khó khăn như vậy?

Lý trí nói cho Triệu Thế Liệt, không nên đánh cuộc cùng Yến Triệu Ca.

Những người khác đều khiếp sợ nhìn Yến Triệu Ca, thật không ngờ tu vi Ngoại Cương hậu kỳ như Tiêu Thăng, dĩ nhiên lại thua dưới tay Yến Triệu Ca.

Duy chỉ có Triệu Hạo, dường như hoàn toàn không ý thức đến ý nghĩa mà Yến Triệu Ca thu được Huy Nhật Luân của Tiêu Thăng là như thế nào, vẫn một bộ mặt xem thường nhàn nhạt.

Có thể hắn minh bạch hàm nghĩa trong đó, nhưng vẫn không nhìn ở trong mắt...

Triệu Thế Liệt có ý đồ lợi dụng hắn, hắn chưa hẳn không hiểu, nhưng hắn đồng dạng cũng không thèm để ý, ngày sau tự có hồi báo.

Triệu Hạo nhìn Yến Triệu Ca, hừ lạnh một tiếng:

"Hừ, Quảng Thừa Sơn, người từ Quảng Thừa Sơn đi ra... hắc hắc!"

- Cẩn Vương thúc, nếu hắn muốn đánh cược, vậy thì cược là được rồi.

Triệu Hạo bình tĩnh nói, sau đó vung ống tay áo, một lò luyện đan nhỏ trực tiếp rơi trên mặt đất.

Ngọn lửa trong lò luyện đan không có dấu hiệu nào cháy lên, mấy tia khói xanh nhàn nhạt ở bốc lên trong không khí, dần dần ngưng kết thành cảnh tượng núi sông.

Thấy một màn này, những người khác đều có chút mờ mịt.

Vương lão tiên sinh lại trợn to mắt.

Triệu Thế Liệt thì mắt sáng ngời.

"Có tài, tùy hứng, cuồng ngạo, bất quá..."

Khoé miệng của Yến Triệu Ca nhẹ nhàng nhếch:

"... Nhưng mà, cũng quá cuồng đi."

"Tiểu tử, rất không may chính là, ta cũng có tính tình không phục liền hung bạo như vậy."