Chương 133: Ngươi đơn thuần như vậy, nhưng ta làm mọi thứ theo con đường có sẵn

Dịch giả: rolland

Vẻ mặt chân thành tha thiết của Yến Triệu Ca lại làm cho đám người Thương Mang Sơn muốn bể "trứng".

Muốn Thiên Lôi Điện tự nguyện cho Lôi Huỳnh Phách Ngọc, là chuyện khó hơn lên trời.

Trừ khi cầm một kiện Thánh binh đi đổi, nếu là vậy Thiên Lôi Điện cũng cam tâm tình nguyện a.

Vấn đề là, Thương Mang Sơn có nguyện ý hay không?

Có lẽ đơn giản nhất là liên hợp với Đại Nhật Thánh Tông, Thiên Lôi Điện tiêu diệt Quảng Thừa Sơn, sau đó cướp chí bảo của Quảng Thừa Sơn cấp cho Thiên Lôi Điện?

Sau đó Thiên Lôi Điện có một Võ Thánh một Thánh binh, Đại Nhật Thánh Tông có một Võ Thánh một Thánh binh, cộng thêm Thái Âm Quan Miện.

Quảng Thừa Sơn diệt, tuy được Lôi Huỳnh Phách Ngọc, nhưng Thương Mang Sơn chỉ có một Thánh binh trấn áp sơn môn, khoảng cách bị diệt cũng không xa?

Đám người Sơn Thạch Ông nhìn nhau, cảm thấy đau đầu.

- Cái này căn bản là uy hiếp!

Tả trưởng lão giọng căm hận truyền âm nói:

- Tiểu bối này chỉ biết đùa giỡn tiểu thông minh mà!

Sơn Thạch Ông lạnh lùng nói:

- Nếu không phải người ngươi dẫn tiến chọc ra một cái sọt lớn như vậy, bản môn cũng không đến mức bị động như bây giờ.

Tả trưởng lão hừ một tiếng:

- Cho dù không có Triệu Hạo, họ Yến tiểu tử kia nhất định sẽ có biện pháp khác, hắn có lý giải về mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch hơn xa chúng ta!

Nói đến đây, Tả trưởng lão hơi dừng lại một chút, cũng cảm giác lúng túng cùng xấu hổ.

Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Cái hố này chính là đặc biệt cho chúng ta nhảy vào, cuối cùng bức bách tông môn chúng ta mất đi ưu thế chủ động, phải chọn lựa đứng bên nào!

Huyền Thạch trưởng lão chua chát nói:

- Nhưng bây giờ chúng ta lại không thể không chịu hắn uy hiếp.

Ánh mắt của Tả trưởng lão lóe lên hung ác:

- Chưa hẳn!

- Dù sao cũng chọn đứng bên nào trong hai bên, đơn giản là đứng về Đại Nhật Thánh Tông, còn hơn bị một cái tiểu bối của Quảng Thừa Sơn uy hiếp!

- Lấy bản môn toàn diện giúp đỡ, đổi lấy Đại Nhật Thánh Tông đem Thái Âm Quan Miện giao cho Thiên Lôi Điện, sau đó Thiên Lôi Điện cung cấp Lôi Huỳnh Phách Ngọc cho bản môn, khôi phục lại mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch.

- Diệt Quảng Thừa Sơn, có bao nhiêu thu hoạch, tất cả bằng bản lĩnh của mọi người.

- Đại Nhật Thánh Tông an toàn tiến thêm một bước, Trọc Lãng Các sẽ ngồi không yên, tuy Trọc Lãng Các không để ý chuyện bên ngoài, nhưng sẽ không vui thấy Đại Nhật Thánh Tông quân lâm Bát Cực.

Tả trưởng lão trầm giọng nói:

- Đến lúc đó chúng ta liên hợp với Trọc Lãng Các, Bích Hải Thành, cũng có thể ngăn được Đại Nhật Thánh Tông cùng Thiên Lôi Điện.

Sơn Thạch Ông thở dài một tiếng nói:

- Ngươi nói là chuyện quá mức lý tưởng, không nên tranh khí nhất thời.

- Chuyện ba nhà liên hợp chống lại Đại Nhật, Thiên Lôi của ngươi chính là dưới điều kiện thực lực hai bên không có biến hóa to lớn, nhưng nếu Hoàng Quang Liệt viên mãn xuất quan, hơn nữa tiến thêm một bước, còn Chưởng môn vẫn không thành tựu Võ Thánh, quá khó để chống lại.

- Cho dù là thân thiện Quảng Thừa Sơn, hay thân thiện Đại Nhật Thánh Tông, cuối cùng đều mưu cầu Thương Mang Sơn quật khởi.

Sơn Thạch Ông nhìn Tả trưởng lão:

- Phải thừa nhận, hôm nay Đại Nhật Thánh Tông thế lớn, liên thủ với Quảng Thừa Sơn tiến hành ước thúc, mới là thượng sách, môi hở răng lạnh a.

- Nếu như giúp đỡ Đại Nhật Thánh Tông, rất dễ cho đối phương hình thành ưu thế "cuốn sạch cả thiên hạ".

- Tất cả đều lấy lợi ích của tông môn làm trọng, bây giờ không phải thời điểm tức giận như con nít.

Tả trưởng lão cùng Huyền Thạch trưởng đều trầm mặc.

Đạo lý này bọn họ cũng biết, nhưng bị tiểu bối như Yến Triệu Ca bắt chẹt, thực sự làm bọn họ đè nén.

Sơn Thạch Ông lắc đầu nói:

- Huống chi, phương châm liên hợp với Quảng Thừa Sơn chống lại Đại Nhật, ở trong tông môn đã sớm định luận, chỗ khác nhau là làm sao liên thủ, làm sao đối kháng.

- Hiện tại xem ra, "tọa quan xem hổ đấu" tùy thời mà động là không được, phải xuất thủ thật sự.

Sau một lúc lâu, Huyền Thạch trưởng lão cũng cười khổ:

- Thiên Lôi Điện sản xuất Lôi Huỳnh Phách Ngọc tại Lôi Huỳnh Sơn, thật ra cách chúng ta rất gần.

Lôi Huỳnh Phách Ngọc đối với Thiên Lôi Điện cực kỳ trọng yếu, Thiên Lôi Điện cũng muốn phòng bị địch nhân đánh bất ngờ phá hủy mạch khoáng.

Nhưng mặt khác, nếu có người làm như vậy chính là thù lớn.

Cho nên những Thánh địa khác, không đơn giản làm chuyện này.

Thiên Lôi Điện phòng bị chủ yếu là Quảng Thừa Sơn và Bích Hải Thành, đối với Thương Mang Sơn tương đối thấp một chút.

Sơn Thạch Ông nói:

- Báo lại cho tông môn, mời Chưởng môn cho ra quyết định cuối cùng.

Tuy phải gặp nhiều tình huống khác nhau, Thương Mang Sơn đều làm ra dự án trước, nhưng trong này không có khai chiến cùng Thiên Lôi Điện.

Nếu không có ngoại lực tham gia, động Lôi Huỳnh Phách Ngọc, trận chiến này cùa hai bên, chấn động sẽ không thấp hơn cuộc chiến giữa Quảng Thừa cùng Đại Nhật.

Thậm chí có thể bạo phát chiến tranh toàn diện.

Việc lớn như vậy, tất nhiên không phải ba người Sơn Thạch Ông có thể quyết định được.

Đồng thời chuyện này cũng liên lụy đến việc Thương Mang Sơn triệt để tham gia vào liên minh Quảng Thừa Sơn cùng Bích Hải Thành, ba nhà liên thủ đối kháng Đại Nhật Thánh Tông cùng Thiên Lôi Điện.

Nếu thật sự muốn động mạch khoáng Lôi Huỳnh Phách Ngọc, có Bích Hải Thành binh áp Lôi Vực, khiến Thiên Lôi Điện không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho Thương Mang Sơn dễ dàng tiến thối.

Cái này phù hợp với phương châm trước đây của Thương Mang Sơn, chỉ là bọn họ phải chính mình ra trận.

- Tiểu tử, ghê gớm a.

Vẻ mặt của Phó Ân Thư lúc này "trời trong mây tạnh, nhìn Yến Triệu Ca cười:

- Cho dù là ngươi đánh bậy đánh bạ, hay tỉ mỉ tính toán, một chiêu này chơi rất đẹp.

Yến Triệu Ca mỉm cười:

- Còn phải nhờ sư bá ngài tọa trấn mới được.

"Cũng may ngài không thất lễ với Thương Mang Sơn, bằng không tính tình ương ngạnh lên, không nói tức giận, đó chính là phản hiệu quả."

Nửa câu sau này tất nhiên Yến Triệu Ca sẽ không nói.

"Ngoài ra, còn phải cám ơn ngươi."

Khóe mắt của Yến Triệu Ca liếc Triệu Hạo:

"Quả nhiên ngươi là người tốt."

Nếu không phải Triệu Hạo chặn ngang nhúng một tay vào, sợ rằng Thương Mang Sơn không dễ dàng tiếp thu như vậy.

Nhìn bề ngoài, dù sao Triệu Hạo chính là người đem phương pháp khôi phục mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch ngoài Lôi Nguyên Tô Sinh Thuật ra phá hỏng, khiến cho Thương Mang Sơn phải lựa chọn con đường này.

Mà chuyện này cũng làm cho đám người Sơn Thạch Ông càng thêm phiền muộn.

Sau khi Yến Triệu Ca bước đầu biểu hiện Lôi Nguyên Tô Sinh Thuật, hiệu quả rất rõ rệt.

Nhưng cũng hiện ra vấn đề trong dự tính chính là trong quá trình dùng Lôi Nguyên Tô Sinh Thuật khôi phục mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch cần không ngừng cung cấp Lôi Huỳnh Phách Ngọc.

Tuy còn muốn chờ sơn môn bên kia quyết định, nhưng mặc kệ quyết định như thế nào, tình huống hiện tại, công lao giúp Thương Mang Sơn khôi phục mạch khoáng, đều quy cho Yến Triệu Ca.

Ngay cả đám người Sơn Thạch Ông chỉ có thể nắm mũi, hướng Phó Ân Thư, Yến Triệu Ca nói lời cảm ơn.

Đám người Sơn Thạch Ông vì ngại thân phận, không tốt cúi đầu với Yến Triệu Ca, nên hướng Phó Ân Thư cám ơn.

Nhưng những Võ giả Thương Mang Sơn khác nhất định phải nói lời cảm ơn với Yến Triệu Ca.

Sắc mặt của đám người Kỷ Hán Như hoặc như tro tàn, đỏ lên như sung huyết.

Đến bước này, lúc trước còn ai đánh ai trên sườn núi, chỉ có thể coi là đánh nhầm, cắn chặt hàm răng nuốt máu vào a.

Mà so với Kỷ Hán Như, Hầu Tường càng thở không thông, suýt nữa ngất đi.

Đối với hắn mà nói, ngất đi có lẽ là kết quả tốt hơn.

Triệu Hạo đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích, cả người như một pho tượng.

Yến Triệu Ca liếc hắn một cái, nhún vai:

"Ngươi đơn thuần như vậy, nhưng ta làm mọi thứ theo con đường có sẵn, thật xin lỗi a."

Không lâu sau, cường giả của Thương Mang Sơn không có dấu hiệu nào đánh vào Lôi Huỳnh Sơn của Lôi Vực, cướp bóc một lượng lớn Lôi Huỳnh Phách Ngọc.

Cùng lúc đó, Thánh địa Thủy Vực, Bích Hải Thành có rất nhiều cường giả đứng đầu binh áp biên giới hai vực, khiến cho Thiên Lôi Điện không dám vọng động (làm bừa).

Quảng Thừa Sơn thì vắt ngang giữa Thương Mang Sơn cùng Đại Nhật Thánh Tông, đề phòng Đại Nhật Thánh Tông xuất động.

Bát Cực Đại Thế Giới mới bình tĩnh không lâu, lần thứ hai nổi lên sóng gió.