Chương 128: Vè thuận miệng

Không chỉ Yến Triệu Ca, Triệu Minh cùng Cảnh Vân Chi cũng hiếu kỳ, một bên chú ý cuộc chiến bên Tư Không Tinh, một bên dựng tai lên nghe.

Phong Vân Sanh nói:

- Ta nói trước, lời không dễ nghe.

Yến Triệu Ca cười, sáu đại Thánh Địa cao cao tại thượng, phía dưới nhiều thế lực nhị, nhất lưu chịu áp lực như núi.

Có chuyện tốt gì, đầu tiên là sáu đại Thánh Địa giành trước, những người khác oán giận trong bụng, cũng là chuyện bình thường.

Phong Vân Sanh cũng không thừa nước đục thả câu, thẳng thắn nói.

- Quảng Thừa tặc, Đại Nhật dã. Chạy đi đầu thai Thiên Lôi Điện, vừa thối vừa cứng Thương Mang Sơn. Trơn không lưu tay Trọc Lãng Các, độc nhất không qua Bích Hải Thành.

Ba người Yến Triệu Ca nghe xong, vẻ mặt đều cổ quái, sau một lúc liền bật cười.

- Nói đến cùng cũng có nhiều chỗ đúng..

Triệu Minh lắc đầu cười, Cảnh Vân Chi bên cạnh cũng buồn cười.

Giữa sáu đại Thánh Địa, Quảng Thừa Sơn toàn diện uyên bác nhất, các loại hình phong cách Võ học đều có, từ phong cách mà nói, rất khó tìm được tồn tại khắc chế hoàn toàn Quảng Thừa nhất mạch.

Võ giả Quảng Thừa Sơn cùng người khác giao thủ, phong cách hay thay đổi thất thường, từng có người nói:

"Ngươi khắc chế Quảng Thừa khó khăn, Quảng Thừa khắc chế ngươi dễ."

Muốn thông qua phong cách chiến đấu khắc chế Võ học Quảng Thừa Sơn quá khó, ngược lại Võ giả Quảng Thừa Sơn nếu tu luyện đến tinh thâm uyên bác, có thể biến hóa nhiều phong cách khắc chế đối thủ.

Trong mắt người khác, Võ học của Quảng Thừa Sơn bị cho là gian xảo như trộm, chuyên môn tìm sở đoản của đối thủ mà đánh, vì vậy tạo nên cục diện lấy mạnh hiếp yếu.

Giống như Yến Triệu Ca cùng Tư Không Tinh bây giờ dùng cứng đối cứng với sở trường của đối thủ, ngược lại rất ít.

Võ học của Đại Nhật Thánh Tông nặng về khí thế không nặng chiêu thức, cuồng dã không câu thúc, không theo lẽ thường, làm người khác khó phỏng đoán.

Vì vậy mới có người oán thầm, rõ ràng là tuyệt học Thánh Địa như thế nào lại giống như dã thú.

Còn Võ học của Thiên Lôi Điện có thế tiến công sắc bén, phong cách ban đầu có khi bá đạo hơn cả Đại Nhật Thánh Tông, như thiểm điện sấm vang, trong sáu đại Thánh Địa, Võ học của Thiên Lôi Điện coi trọng tốc độ nhất.

Hơn nữa Võ học Thiên Lôi Điện Võ học, giữa sáu đại Thánh Địa, ít đi cực đoạn.

Nếu nói Võ học của Đại Nhật Thánh Tông bá đạo như lửa, công nhiều hơn thủ, như vậy Võ đạo Thiên Lôi Điện hầu như chỉ công không thủ.

"Vừa thối vừa cứng Thương Mang Sơn" là oán thầm Võ giả Thương Mang Sơn giống như tảng đá lót hầm cầu vừa thối vừa cứng, cũng hình dung rất trầm trọng, cùng Võ học của các Thánh Địa khác thiếu đi linh động.

Truyền thừa của sáu đại Thánh Địa, công nhận Võ giả Thương Mang Sơn am hiểu đối mặt chính diện, nhưng thân pháp lại kém cõi nhất.

"Trơn không lưu tay Trọc Lãng Các" là chỉ phong cách Võ học của Trọc Lãng Các thích lấy nhu thắng cương.

Võ học của Trọc Lãng Các là pháp môn mượn lực tá lực, có thể xưng là đệ nhất Bát Cực.

Ngoài năng lực phòng thủ, cùng Thương Mang Sơn là một nhu một cương, vang danh hậu thế, mà Võ kỹ thân pháp lấy di chuyển cự lý ngắn làm sở trường, cực kỳ linh hoạt.

Về phần câu cuối cùng nói "độc nhất không qua Bích Hải Thành", là chỉ Võ học của Bích Hải Thành, thôi phát ám kình ẩn dấu, như sóng yên gió lặng trên mặt biển, dưới đáy lại cuộn trào mãnh liệt, đả thương người một cách vô hình.

Bích Hải Thành có một tuyệt học vang danh hậu thế là Bích Hải Vô Hình Kiếm, giống như thanh kiếm vô hình vô tướng, khi kiếm ý được triển khai, khiến cho địch nhân như đặt mình vào trong biển.

Kiếm khí vô hình không chỗ nào không có, không kẻ hở nào, khi kiếm khí vào cơ thể, giống như giòi bám vào xương, khó có thể loại trừ, nên người bên ngoài dùng "thâm độc" để hình dung.

Triệu Minh cười:

- Môn Bích Hải Vô Hình Kiếm này, không riêng gì các thế lực nhất, nhị lưu mắng, bản môn cùng những Thánh Địa khác, cũng hận đến xương tủy.

Yến Triệu Ca nắm tay Hàm Long Nhi, mỉm cười nói:

- Sáu đại Thánh Địa, nhà ai mà không có tuyệt học khiến người khác hận đến tận xương?

Phong Vân Sanh gật đầu:

- Đúng như vậy.

Yến Triệu Ca nhìn Cảnh Vân Chi, thầm than một tiếng, đem Hàm Long Nhi giao cho Phong Vân Sanh chiếu cố.

Cảnh Vân Chi trọng nghĩa xuất thủ, kết quả dược điền nhà mình khổ cực kinh doanh bị đốt, còn làm cho người của Xích Hồng Phái gặp nạn.

Tuy rằng vị sư muội đồng môn này cố gắng thông tình đạt lý, nhưng bây giờ cho nàng chiếu cố hài tử, khó tránh khỏi không hợp lẽ.

Mặc dù Phong Vân Sanh có chút kỳ quái cử động của Yến Triệu Ca, nhưng không hỏi nhiều, cười híp mắt nắm tay của Hàm Long Nhi.

Hàm Long Nhi ngẩn người, tầm nhìn còn dừng lại trên thi thể của cha mẹ.

- Cha... mẹ... vì sao còn không tỉnh?

Trong lòng của Phong Vân Sanh thở dài, ánh mắt như hòa.

Mà lúc này, Tư Không Tinh cùng Hầu Tường cũng dần phân ra thắng bại.

Tư Không Tinh thi triển tuyệt học đích truyền của Quảng Thừa Sơn, một trong Thái Thượng Bát Cực, Đại Huyền Hoàng Kiếm Thức, lấy cường thắng cường, tầng tầng tích lũy uy thế.

Đại Huyền Hoàng Kiếm Thức, công phòng một thể, nhìn như đơn giản, nhưng lại tinh diệu đến cực điểm, bao hàm toàn diện, đại khí bàng bạc, là tinh hoa kiếm đạo của Quảng Thừa nhất mạch.

Thất Tinh Kiếm từ phức tạp tới đơn giản, Đại Huyền Hoàng Kiếm Thức thì trong đơn giản ẩn chứa phức tạp.

Lúc này Tư Không Tinh thi triển ra Đại Huyền Hoàng Kiếm Thức vô cùng to lớn, ưu thế không ngừng mở rộng, cuối cùng như quả cầu tuyết, càng đánh càng thượng phong, làm cho Hầu Tường không có bất kỳ cơ hội lật bàn nào.

Triệu Minh nhìn Yến Triệu Ca bên cạnh.

Đồng dạng là lấy cứng đối cứng, đấu pháp của Yến Triệu Ca là tốc chiến tốc thắng, nhanh như thiểm điện, thắng bại trong nháy mắt.

Mà đấu pháp của Tư Không Tinh càng rộng rãi trật tự, mặc dù không chấn động lóa mắt, nhưng vững như Thái Sơn.

Thiếu nữ tuổi còn quá trẻ so với đối thủ của mình, còn ổn trọng hơn Võ giả Thương Mang Sơn, vững vàng đem ưu thế nắm trong tay.

Tuy Hầu Tường đang nỗ lực chống đỡ, nhưng khiến cho mọi người có cảm giác, hắn bị thua chỉ là chuyện sớm hay muộn, không ai hy vọng hắn có thể lật bàn.

Nhưng mà, so với Tư Không Tinh, Yến Triệu Ca làm cho người khác nhìn không thấu, hoàn toàn đoán không ra, đâu mới là cực hạn của hắn.

- Đấu pháp của Tư Không sư muội nhìn như ổn trọng, nhưng kiếm ý của nàng không ngừng dâng trào tiến tới, không giảm chút khí thế nào.

Yến Triệu Ca mỉm cười, tầm nhìn hướng về một phía khác.

Ở nơi đó, lại có một đội ngũ Võ giả Thương Mang Sơn xuất hiện.

Một người trong đó, tướng mạo cùng Triệu Minh bên cạnh Yến Triệu Ca có vài phần tương tự.

Rõ ràng chính Triệu Hạo, không thấy bóng dáng từ cuộc chiến Đông Đường lần trước!

Yến Triệu Ca quan sát toàn thân Triệu Hạo:

"Hả? Không cố ý thổ nạp, xung quanh thân thể có nhiệt khí lưu động, là người đã mở ra khiếu huyệt, biểu hiện của huyệt khiếu tự động thổ nạp?"

"Hắn đã thành Tông Sư, hơn nữa còn đến cảnh giới Nội Cương sơ kỳ Tông Sư đỉnh phong, nhanh chóng có thể mở ra huyệt khiếu toàn thân, tiến vào Nội Cương trung kỳ Tông Sư."

"Tốc độ thật nhanh a."

Yến Triệu Ca cũng không ngoài ý muốn, tuy rằng nửa năm trước đây, Triệu Hạo mới từ Luyện Thể bát trọng, Dẫn Khí trung kỳ, đột phá Luyện Thể cửu trọng, Dẫn Khí hậu kỳ.

Sau đó là Nhập Vi cảnh, lại khám phá bình chướng Tông Sư, đột phá Nội Cương Tông Sư, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lên ba cấp, thật sự là kinh hãi thế tục.

Nhưng Yến Triệu Ca lại biết nội tình của Triệu Hạo, lấy kinh nghiệm cảnh giới kiếp trước, hiện tại sống lại, giai đoạn đầu tiến bộ nhanh mới là chuyện hợp tình hợp lý.

Nếu Triệu Hạo tu luyện từ từ, không khỏi quá hao phí thời gian.

Liên quan đến lĩnh ngộ bình cảnh, đối với hắn mà nói chỉ là lặp lại, trên cơ bàn đều giẫm trên đất bằng.

Người khác phải dừng thật lâu, cần lĩnh ngộ suy tư nhiều vấn đề, đối với Triệu Hạo mà nói không có chuyện này.

Mặc dù sống lại, chỉ cần có thời gian nắm chắc tình huống của thân thể, bình chướng không còn tồn tại nữa.

Cho nên tu vi của Triệu Hạo ở Luyện Thể cảnh cùng Tông Sư cảnh tiến triển cực nhanh, hoàn toàn trong dự liệu của Yến Triệu Ca.

Trước đây Triệu Hạo theo Võ giả Thương Mang Sơn rời khỏi Đông Đường, Yến Triệu Ca cũng biết.

Nhưng Yến Triệu Ca không ngờ rằng, lại gặp Triệu Hạo ở Vân Triệu Sơn.

"Hắn tới làm gì?"

Yến Triệu Ca hơi nhướng mày:

"Không lẽ vì mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch?"