Chương 127: Chờ mà hối hận đi

Bầu không khí lúc này có chút lúng túng.

Yến Triệu Ca bình thản đứng tại chỗ, ánh mắt hướng về phía khác.

Nơi đó, Tư Không Tinh vẫn còn giao thủ với Hầu Tường.

Hai người hoàn toàn đánh ra chân hỏa, đến trình độ không để ý người bên cạnh.

Bọn họ không phải không phát hiện đám người Phó Ân Thư, Sơn Thạch Ông, Tả trưởng lão đến, nhưng cũng không dừng tay.

Cuộc chiến quá mức kịch liệt, nên ai thu tay lui về sau, thì có thể bị đối phương tổn thương.

Hai người Tư Không Tinh chỉ có thể tập trung tinh thần mà tỷ thí, nếu muốn gián đoạn cuộc chiến của bọn họ, chỉ người có tu vi cao hơn mới có thể nhúng tay.

Đám người Phó Ân Thư vừa đến, trước tiên chú ý chính là Yến Triệu Ca cùng Kỷ Hán Như, từ khi Yến Triệu Ca đề cập đến việc đám cháy ảnh hưởng đến địa mạch linh khí lưu động, tổn hại mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch làm người khác quá kinh sợ.

Cho nên vẫn không có người can thiệp vào cuộc chiến của Tư Không Tinh cùng Hầu Tường bên kia.

Tầm mắt của Phó Ân Thư cũng nhìn về phía cuộc chiến, bày ra một bộ dạng hứng thú.

Tả trưởng lão và những Võ giả Thương Mang Sơn đang trầm mặt, ngược lại chú ý đến tỷ thí giữa hai Nội Cương Tông Sư.

Theo một góc độ nào đó mà nói, bọn họ đối với cuộc tỷ thí này khá là coi trọng.

Hầu Tường là thiên tài trẻ tuổi gần đây của Thương Mang Sơn, trong cùng lứa tuổi ít có địch thủ.

Quảng Thừa Sơn Cảnh Vân Chi, tuổi so với hắn lớn hơn, giống như hắn là Nội Cương trung kỳ Tông Sư, trong lúc giao thủ, lại bị Hầu Tường ép vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm.

Hiện tại lại có một thiếu nữ tuổi nhỏ hơn Hầu Tường có thể đối kháng với hắn, tự nhiên làm đám người của Thương Mang Sơn thầm lưu ý.

Không thể nghi ngờ, đây là thiên tài hàng đầu mới quật khởi trong thế hệ trẻ của Quảng Thừa Sơn.

Tất cả mọi người Thương Mang Sơn đều rất lưu ý, bởi vì Yến Triệu Ca vừa rồi biểu hiện quá mức kinh diễm!

Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư, đánh Tiên Thiên sơ kỳ Tông Sư, thực lực đã vượt qua một khoảng cách rất lớn.

Công bằng mà nói, Kỷ Hán Như vẫn có chút khinh địch, lúc đầu không xuất hết toàn lực, nên bị Yến Triệu Ca chiếm thượng phong.

Nhưng khi hắn phát hiện, thì đã rơi vào hạ phong, khó có thể hòa nhau, kết quả bị Yến Triệu Ca đắc thế không tha, tiến công áp chế.

Đến cuối cùng lấy Đại Hỗn Nguyên Chưởng Thế toàn lực phòng thủ, đều bị Yến Triệu Ca công phá.

Kỷ Hán Như thua có chút uất ức, nhưng Yến Triệu Ca thắng cũng không phải là may mắn, bởi vì từ đầu tới cuối hắn vẫn một bộ dạng ung dung, làm người khác khó có thể đánh giá sức mạnh của hắn.

Đệ tử của Thương Mang Sơn có thể cãi lại là Kỷ Hán Như chưa xuất toàn bộ thực lực, nhưng ai có thể khẳng định Yến Triệu Ca không xuất ra toàn lực?

Dĩ nhiên chỉ một điểm này, mọi người cảm thấy thực lực của Yến Triệu Ca quá kinh khủng.

Sơn Thạch Ông cùng một đám đại lão cao tầng, quan sát cuộc chiến giữa Tư Không Tinh và Hầu Tường cũng vì tránh lúng túng, đồng thời đánh giá thực lực của đệ tử Quảng Thừa Sơn gần đây.

Các đệ tử Thương Mang Sơn tương đối trẻ, cũng rất quan tâm cuộc chiến, so với Hầu Tường đang giao thủ còn muốn khẩn trương hơn, hy vọng Hầu Tường có thể đánh bại Tư Không Tinh, cho Thương Mang Sơn hòa nhau một ván.

Một phần lực chú ý của Yến Triệu Ca, rơi vào trên người của cậu bé kia.

Hắn không quên, lúc trước tùy tùng của Triệu Minh báo tin nhắc tới, trang viên bị Thiết Nguyên Phái xâm chiếm, con trai của chủ nhân trang viên đả thương người của Thiết Nguyên Phái.

Thiết Nguyên Phái muốn người chính là con trai của vị chủ nhân trang viên kia.

Người gặp nạn ở dược điền này, ngoài những người mặc trang phục của Xích Hồng Phái, còn lại đều là người của trang viên này.

Trong đó cha mẹ của cậu bé này, trang phục quý giá nhất, Yến Triệu Ca còn thấy bên cạnh nam tử kia có một thanh Thượng phẩm Chiến binh bị tổn hại.

Nhà khó khăn có thể có Thượng phẩm Chiến binh, nhưng rất không dễ dàng.

Nhìn lại cậu bé kia, tuy một bộ dáng ngây ngốc, y phục trên người lộn xộn dính đầy bùn đất, nhưng vẫn có thể nhìn ra ăn mặc không giống người bình thường.

Có chín thành khả năng, cậu bé này và cha mẹ của hắn chính là chủ nhân của trang viên này.

Nhưng có một vấn đề là một đứa bé mười tuổi làm sao có thể đả thương Võ giả của Thiết Nguyên Phái được?

Cho dù muốn vu oan, cái này không phải quá không đáng tin.

Trừ phi, hài tử này thực sự không tầm thường!

Yến Triệu Ca thản nhiên nắm lấy tay của cậu bé, kiểm tra tỉ mỉ kinh mạch, cùng tình huống thân thể của hắn.

Cậu bé mờ mịt ngẩng đầu nhìn Yến Triệu Ca, sau đó lại cúi đầu nhìn cha mẹ của hắn.

"... Đứa bé này?!"

Ánh mắt của Yến Triệu Ca chợt lóe, nhẹ nhàng hỏi:

- Cậu bé, ngươi tên gì?

Cậu bé mặc dù có chút khờ khạo, nhưng có thể nhìn ra cha mẹ có tâm giáo dục hắn, nghe thấy vậy liền đáp:

- Hàm... Long... Nhi...

Hắn ngẩng đầu trả lời Yến Triệu Ca, Yến Triệu Ca thì nhìn chăm chú vào hai mắt của hắn, ánh mắt như muốn thâm nhập vào tinh thần của Hàm Long Nhi.

Hàm Long Nhi quơ quơ cái đầu, trả lời xong lại cúi đầu lần nữa.

"Khá lắm, ta cho rằng mình nghĩ sai rồi, hiện tại xem ra, ta không nhìn nhầm a."

Yến Triệu Ca hít sâu một hơi, khóe mắt quét qua đám người Kỷ Hán Như:

"Các ngươi chờ mà hối hận đâm đầu đánh sụp Thương Mang Vân Triệu đi."

Phong Vân Sanh, Triệu Minh, Cảnh Vân Chi đứng bên cạnh Yến Triệu Ca, cũng không phát hiện hắn khác thường, mà nhìn chằm chằm vào cuộc chiến giữa hai người Tư Không Tinh cùng Hầu Tường.

- Tư Không sư muội cũng có chút phong cách của ngươi, cùng người của Thương Mang Sơn lấy cứng đối cứng a!

Triệu Minh nhìn một hồi, tán thán nói với Yến Triệu Ca.

Cảnh Vân Chi bên cạnh hắn gật đầu, vẻ mặt bội phục.

Trong sáu đại Thánh Địa hiện nay, đều có hệ thống Võ học hoàn chỉnh của mình, bao hàm toàn diện.

Cùng những thế lực nhị lưu, nhất lưu khác nhau, Võ học của thế lực Thánh Địa phần lớn theo hướng toàn diện, bao quát thiên hạ.

Nhưng mà, giữa Thánh Địa cùng Thánh Địa, cũng tồn tại nhiều sở trường sở đoản khác nhau, phong cách rất nhiều đặc sắc.

Thương Mang Sơn, lấy lực lớn trầm trọng, cương mãnh hùng hồn thành danh.

Công như "thái sơn áp đỉnh, bài sơn đảo hải", lấy lực lượng tuyệt đối nghiền ép.

Khi thủ thì kiên cố, như một ngọn núi cao sừng sững làm người khác khó vượt qua.

Võ giả đi ra Thương Mang Sơn am hiểu chính là công thủ chính diện.

Thông thường mà nói, đối thủ cùng tầng thứ, rất ít người có thể chiếm tiện nghi khi cứng đối cứng với Võ giả Thương Mang Sơn.

Cho nên, Yến Triệu Ca thắng lợi vừa rồi, mới làm cho mặt của đám người Kỷ Hán Như không chút ánh sáng nào.

Có lẽ là trùng hợp, nhưng làm sắc mặt của đám đệ tử trẻ tuổi Thương Mang Sơn rất không tốt, chính là Tư Không Tinh cũng dùng phương thức đồng dạng, lấy công đối công, dùng cứng đối cứng giao thủ với Hầu Tường.

Phong Vân Sanh nhìn Tư Không Tinh một lát, lại nhìn Yến Triệu Ca, khóe miệng hiện lên ý cười.

Yến Triệu Ca nghiêng đầu hỏi:

- Khẳng định là chuyện không tốt gì.

- Chỉ là lúc trước ta ra ngoài lịch lãm, nghe thấy người của thế lực nhất... nhị lưu, lén hát vè về sáu đại Thánh Địa chúng ta.

Phong Vân Sanh không để ý, thoải mái cười nói:

- Trước nghĩ có chút đạo lý, nhưng bây giờ thấy ngươi và Tư Không sư tỷ, nghĩ lại cũng không giống lắm.

Yến Triệu Ca hứng thú hỏi:

- Hả? Bọn họ nói như thế nào?