Chương 15: Kim Mộc Lan nhặt một Thẩm Lãng về nhà

Dịch giả: Nham Tặc

Cô ả Từ Thiên Thiên thật đúng là biết cách làm hài lòng bản thân.

Ta có thể vứt bỏ giẫm lên ngươi, nhưng do ngươi mê mệt muốn gặp ta hàng ngày. Thế thì lúc không hữu dụng vứt ngươi ra ngoài, lúc hữu dụng thì về nhà ta làm trâu làm ngựa.

Thẩm Lãng cũng không nói gì, trực tiếp xoay người bỏ đi.

Từ Thiên Thiên nói:

- Thẩm Lãng, dù cho chàng có tài nhuộm màu, nhưng hoàn toàn không sửa đổi được cái gì, chàng vẫn như trước kia, nghìn vạn lần đừng tưởng rằng thuốc nhuộm của chàng thắng nổi thợ nhà ta, nhà của chúng ta có mấy chục thợ nhuộm, toàn bộ ngay cả tên cũng không có.

Lời này cũng là thật, cái gọi là thợ nhuộm chẳng qua là một tôi tớ thấp kém mà thôi, công nghệ kỹ thuật dù là sản xuất chính của thế giới này cũng không có danh tiếng gì.

Cho nên dù cho Thẩm Lãng chế tạo được thuốc nhuộm, ở trong mắt Từ Thiên Thiên vẫn một thằng nhà quê, trai làng mà thôi, cho dù là một người dáng dấp cực kỳ đẹp trai, cũng chỉ là đồ hèn hạ.

- Chàng không đọc sách nổi, tập võ cũng không xong, cái gì chàng cũng chả làm được, trừ tiến vào phòng nhuộm nhà ta thì chàng cũng chẳng bới ra miếng cơm nào đâu.

Rồi Từ Thiên Thiên nói tiếp:

- Hơn nữa chàng chớ quên, chàng còn thiếu Điền Hoành một nghìn lượng vàng.

Lâm Mặc không mua công thức thuốc nhuộm mới của Thẩm Lãng, nhà họ Từ muốn lừa gạt, vậy một nghìn lượng vàng đương nhiên sẽ không có tin tức.

Lúc này, Điền Thập Tam như là hồn ma xuất hiện ở trước mặt Thẩm Lãng nói:

- Ta vẫn nói câu cũ, nếu trước tối hôm nay lấy không được một nghìn lượng vàng, giết cả nhà ngươi, Hắc Y bang của ta nói được làm được.

Từ Thiên Thiên nói dịu dàng:

- Thẩm Lãng, chàng đã đến bước đường cùng, cũng chỉ có không đến một ngày, chàng đi đâu đi kiếm một ngàn lượng vàng này? Đường sống duy nhất chính là đầu nhập vào nhà ta, vô điều kiện dâng hai công thức thuốc nhuộm, như thế ta sẽ cho Điền Hoành miễn đi món nợ này của chàng.

Điền Thập Tam nói:

- Trời sắp sáng, tối hôm nay chúng ta đến nhà ngươi lấy tiền, thời giờ của ngươi không nhiều lắm, còn không tới bảy canh giờ.

Từ Thiên Thiên nói:

- Thẩm Lãng chàng sẽ không phải là vọng tưởng với Chủ Bộ đại nhân Vương Liên à? Hắn không có khả năng sẽ tới cứu chàng đâu, huống hồ ngày hôm nay hắn cũng chả phải vì cứu ngươi, chỉ vì cùng vị hôn phu ta Trương Tấn có ân oán cho nên tận lực chèn ép nhà họ Từ của ta mà thôi, hắn mới không quản chết sống của chàng đấy.

Lời này Từ Thiên Thiên thật ra nói đúng.

Điền Thập Tam nói:

- Thẩm Lãng ngươi yên tâm, Hắc Y bang chúng ta nhất định sẽ dùng tội danh quang minh chính đại bắt cả nhà ngươi, tiếp đó ở nửa đường sẽ tùy tiện tìm một cớ cho các ngươi bốc hơi khỏi trần gian, nhà ngươi là dân ngụ cư, thực sự như lục bình lênh đênh vậy.

Từ Thiên Thiên nói:

- Hôm nay trước khi trời tối, nếu nhà họ Từ chưa thấy được công thức thuốc nhuộm màu tím cùng cầu vồng sắc mới , ta thực sự không dám cam đoan sẽ phát sinh cái gì, Hắc Y bang làm việc trước sau như một, thủ đoạn độc ác, Thẩm Lãng đầu óc chàng không dễ xài, nhưng ở chuyện này nên nhạy bén chút đi.

Tiếp đó, Từ Thiên Thiên bước lên xe ngựa, trực tiếp rời đi.

Điền Thập Tam quay đầu lại nói:

- Trước khi mặt trời xuống núi, chúng ta sẽ đến nhà ngươi đòi nợ.

Tiếp đó, gã vác đao trên vai, đi từ từ.

Gã cũng không cần phải đi theo Thẩm Lãng, bởi vì Thẩm Lãng cực kỳ hiếu thuận, chỉ cần nhìn chằm chằm vào cha mẹ em trai hắn, Thẩm Lãng sẽ không cách gì bỏ trốn.

Trong toàn bộ quá trình, Thẩm Lãng nửa câu cũng không có nói, liền an tĩnh nhìn đôi nam nữ này biểu diễn.

Đi ra mấy chục mét sau đó, Từ Thiên Thiên không ở trên xe ngựa vén rèm lên, nhìn Thẩm Lãng giữa đường lẻ loi, bỗng nhiên cười phùn phụt.

- Nhỏ yếu rõ ràng nguồn gốc tội lỗi, nhìn qua thực sự như một con chó.

- Thẩm Lãng, lấy thân phận của ngươi có thể tiến vào nhà ta làm tôi tớ, coi như là ân đức lớn lao, bằng không hạng người vô năng giống như ngươi cũng chỉ có thể chết đói.

Những lời tận đáy lòng này, Từ Thiên Thiên chỉ có lúc không có người mới nói ra miệng, bằng không ảnh hưởng quá nhiều đến khí chất của nàng, quá cay nghiệt độc ác.

. . .

Thẩm Lãng đứng ở giữa đường.

Kiếm tiền đối với hắn hiện tại mà nói, đã hoàn toàn không có ý nghĩa.

Dù cho kiếm nhiều tiền hơn nữa, nếu không có quyền thế cùng lực lượng bảo hộ cũng chỉ mang đến tai hoạ, đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé mà.

Nhà họ Từ, nhà họ Lâm, Hắc Y bang của Điền Hoành.

Ba thế lực này, dù chỉ một trong số đối với nhà Thẩm Lãng mà nói, cũng là quái vật lớn.

Điền Hoành cùng nhà họ Từ tối hôm nay nhất định sẽ động thủ, sẽ dùng sinh mạng của cha mẹ em trai ép Thẩm Lãng giao ra công thức thuốc nhuộm.

Hơn nữa dù cho Thẩm Lãng giao ra, trừ phi sau này cả đời đi làm tôi tớ nhà họ Từ, không ngừng làm trâu làm ngựa khám phá ra thuốc nhuộm mới, bằng không người một nhà vẫn không được an bình.

Nhất định phải làm một mẻ, khoẻ suốt đời giải quyết vấn đề này.

Lúc đầu kế hoạch trọn đời “ăn cơm mềm” phải chờ đến khi chín muồi, còn xây dựng cơ sở vững chắc tạo thế các kiểu.

Hiện tại xem ra, nhất định phải giải quyết trước.

Thẩm Lãng đem cái phương án này ở trong đầu diễn thử lần này đến lần khác.

Lúc này, trời đã sắp tờ mờ sáng.

Thời gian đến rồi, Thẩm Lãng phải bắt chặt thời gian ra khỏi thành, đi quanh khu vực nhà quyền quý tột đỉnh kéo dài vài trăm dặm.

Phủ Bá Tước Huyền Vũ!

Đúng ngay lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận vó ngựa kịch liệt, xé toang sự tĩnh lặng của buổi bình minh, thậm chí toàn bộ mặt đất đều run nhè nhẹ.

Thẩm Lãng xoay người nhìn lại, gặp được một nhánh kỵ binh.

Đây là một nhánh kỵ binh tinh nhuệ tầm mấy trăm kỵ sĩ. Mỗi kỵ sĩ đều mặc áo giáp, cưỡi ngựa cao to, cầm trường kiếm trong tay, lưng mang tấm khiên loại lớn.

Thẩm Lãng liếc một cái cũng thấy đám kỵ binh này cần tiêu hao bao nhiêu tiền tài mới có thể bồi dưỡng ra, kỵ binh như vậy dù đặt ở Trung Quốc cổ đại, hay phương Tây trung cổ, đều coi như sức mạnh chủ lực tuyệt đối.

Đến tột cùng là hạng người nào, lại có kỵ binh tinh nhuệ và phô trương như vậy.

Và rồi Thẩm Lãng nhanh chóng phát hiện gia huy trên tấm khiên và cờ xí.

Đây là kỵ binh của phủ Bá Tước Huyền Vũ!

Phủ Bá Tước Huyền Vũ của họ Kim, là chân chánh nhà quyền thế quý tộc mấy trăm năm.

Ở ba trăm năm trước gia tộc họ Kim liền trấn thủ thành Huyền Vũ, thậm chí tên gọi thành Huyền Vũ đến từ danh hiệu của gia tộc họ Kim. Từ trình độ nào đó, Bá Tước Huyền Vũ chính là chủ nhân thành Huyền Vũ.

Thủ lĩnh nhánh kỵ binh này mặc giáp bạc, vóc dáng cao ráo thon thả, bởi vì mang theo mũ trụ che mặt nên chỉ để lộ đôi mắt.

Nhưng đôi mắt này lạnh lùng, mặc ngân giáp, vóc người thon dài, bởi vì mang theo che mặt mũ giáp, chỉ lộ ra đôi mắt.

Nhưng đôi mắt ấy lại lạnh lùng như một thanh Thu Thủy kiếm. (*Shusui sword)

Đây là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái có đôi mắt cực đẹp.

Mặc dù không có nhìn thấy khuôn mặt, nhưng thân phận của cô gái này rõ như ban ngày.

Nàng. . . chính là nữ thần trong truyền thuyết suốt mấy trăm dặm, công chúa thành Huyền Vũ, là tình nhân trong mơ của vô số trang tuấn kiệt, trụ cột của Bá Tước thành Huyền Vũ – Kim Mộc Lan.

Thẩm Lãng hơi có chút ngạc nhiên, hắn vốn muốn đi phủ Bá Tước, lại thật không ngờ lại gặp ở đây.

- Nhanh lên, nhanh lên!

- Nhường đường, nhường đường!

- Tránh đường, tránh đường!

Hai kỵ sĩ phía trước đội ngũ kỵ binh cầm cờ trong tay, cao giọng hô to, đuổi Thẩm Lãng đang đứng giữa đường.

Với cơ thể suy nhược của Thẩm Lãng bây giờ, nếu bị đám kỵ binh này đụng phải, đảm bảo toàn bộ gân cốt đứt gãy chết thảm tại chỗ.

Hắn nhanh chóng lùi lại ven đường, tránh chỗ cho đám kỵ binh này phóng đi.

Nhưng mà, ngay khi Thẩm Lãng tránh đường, bỗng nhiên cố ý va vấp khiến cả người khựng lại.

Bởi vì hắn tạm thời tăng thêm một kế hoạch nhỏ.

- Rầm. . .

Khi đội ngũ kỵ binh này tới, trực tiếp sát bên người Thẩm Lãng, lực đạo to lớn khiến hắn văng ra ngoài.

Hắn bây giờ giả vờ bị đụng!

- Vợ à, ba năm trước đây nàng đã đụng ta một lần, không bằng đụng lại lần nữa, sau đó hãy mang ta về nhà đi!

Thẩm Lãng thầm nghĩ trong lòng, tiếp đó thân thể bay ra ngoài mấy mét, sau đó ngã xuống đất.

Hắn không phải dân ăn vạ đụng xe chuyên nghiệp nhưng lấy góc độ và thời cơ chuẩn xác khiến việc ngã xuống hoàn hảo không sứt mẻ gì cả.

Sau khi rơi xuống đất bởi vì bị thương không nặng, hắn còn dùng lực cắn bể lợi, để máu tươi tràn ra khóe miệng, lúc này khẳng định đủ thảm thiết.

Mắt Kim Mộc Lan nheo lại, tiếp đó quơ tay lên, tức khắc một trăm con ngựa ở khoảng cách rất ngắn dừng lại.

Phía trước hai kỵ binh lập tức xuống ngựa, muốn lên trước kiểm tra thương thế của Thẩm Lãng, thật không ngờ Kim Mộc Lan nhanh hơn, toàn bộ thân thể mềm mại trực tiếp nhảy lên, bắn ra mười thước trên không.

Thẩm Lãng trong lòng khiếp sợ, thật là lợi hại!

Kim Mộc Lan đi tới trước mặt Thẩm Lãng cúi xuống, tháo xuống găng tay đem ngón tay đặt dưới mũi Thẩm Lãng dò hơi thở.

- Chàng trai trẻ này rõ ràng rất đẹp trai? Hơn nữa nhìn cũng quen quen! – Đây là cảm giác đầu tiên của nàng.

Thẩm Lãng bị thương không nặng, hô hấp đương nhiên cũng bình thường.

Nhưng hắn là bác sĩ, dễ dàng giả bộ hấp hối, hơi thở mong manh, hơn nữa khóe miệng hắn đầy máu, nhìn qua rõ ràng rất thảm. Điều này khiến cho đôi mắt đẹp của Kim Mộc Lan run lên.

Toàn bộ người thành Huyền Vũ cũng là con dân của nàng, từ nhỏ phụ thân đã dạy dỗ nàng yêu dân như con.

Mặc dù bình dân bách tính ngăn trở đường quân đội bị phạm vào tội chết, nhưng Kim Mộc Lan tuyệt đối không cho phép một dân chúng vô tội chết ở trước mặt mình.

- Tướng quân, tiểu nhân sẽ đưa hắn đến y quán gần đó để chữa. – Người hầu bên cạnh nói.

- Nghìn vạn lần không nên. - Thẩm Lãng thầm nghĩ trong lòng:

- Vợ ơi, mang ta về nhà đi!

Kim Mộc Lan lắc đầu nói:

- Không được, y quán thông thường không chắc ăn, vẫn là đại phu phủ Bá Tước giỏi hơn, mang hắn về phủ chữa trị, không để bình dân vô tội chết dưới móng ngựa chúng ta được.

Wow! Giọng nàng cũng hay nữa, trong trẻo như khối băng rơi xuống mặt hồ vậy!

- Vâng! – Người hầu của Kim Mộc Lan đáp, tiếp đó phi thân tới ôm Thẩm Lãng, đạp một phát trực tiếp lên ngựa.

Người theo hầu Kim Mộc Lan cũng là một cô gái, chỉ có điều còn dũng cảm cường tráng hơn cả đàn ông, Thẩm Lãng bị nàng ôm vào cảm thấy quá quê, phải giả vờ bị hôn mê.

- Trở về phủ! - Kim Mộc Lan ra lệnh một tiếng, kỵ binh dẫn đầu nhanh chóng chạy về Phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Tiểu bạch kiểm đẹp trai bị thương Thẩm Lãng được công chúa thành Huyền Vũ Kim Mộc Lan nhặt về nhà.

- Thẩm Nhật Thiên, thời khắc quyết định số phận của mày đến rồi. – Thẩm Lãng ra sức tự động viên, bơm hơi cho mình.

- Lần này có thể cứu cả nhà hay không, có thể khiến nhà họ Từ chết hay không, có thể khiến Điền Hoành chết hay không, sau đó có ăn hương uống cay , vinh hoa phú quý được không, phải xem mình như thế nào!

. . .

Chú thích của Bánh: Các anh ơi, xin phiếu, để nhân vật chính sẽ quật khởi!