Chương 14: Duyên phận của Thẩm Lãng và thiên kim Bá Tước

Dịch giả: Nham Tặc

Vị Chủ Bộ đại nhân trẻ tuổi thành Huyền Vũ này tên là Vương Liên, năm nay hai mươi mốt tuổi, sau khi thi đậu đảm nhiệm Chủ Bộ thành Huyền Vũ.

Đương nhiên gã cũng không có bỏ đi đại nghiệp khoa cử, lúc làm quan vẫn học hành như cũ, chuẩn bị tiếp tục thi tiến sĩ.

Gã cũng không phải là người thành Huyền Vũ, nhà ở quận Nam Viễn, thế nhưng tài danh hiển hách, dù cho ở thành Huyền Vũ cũng nghe tiếng xa gần.

Gã còn có một thân phận, đó chính là bà con xa của phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Như vậy, sao Thẩm Lãng biết vị Chủ Bộ đại nhân này được?

Thật sự là biết, ba năm trước đây gã còn dạy cho Thẩm Lãng học, kiên trì khoảng chừng nửa tháng.

Hơn nữa đoạn chuyện cũ này còn dính đến một người, đó chính là đệ nhất mỹ nhân lẫy lừng xung quanh vài trăm dặm, là tình nhân trong mộng của toàn bộ đàn ông, thiên kim tiểu thư Kim Mộc Lan Phủ Bá Tước Huyền Vũ, được ca ngợi là công chúa thành Huyền Vũ.

Lúc đó Kim Mộc Lan mang người đi săn, đi tới nhà Thẩm Lãng phía sau núi, gặp một con gấu chó bự chảng, chiến mã của nàng sợ hãi liền chạy loạn tứ tán.

Mà ngay lúc đó Thẩm Lãng vẫn còn là con mọt sách khờ khạo, ngồi giữa đường, cầm trong tay một quyển sách nhập môn rung đùi đắc ý mà đọc.

Vì sao hắn nhất quyết ngồi giữa đường hả, bởi vì nơi đây có một đám kiến đang chuyển nhà, không phải hắn đang ngồi đếm kiến, hắn lo lắng đàn kiến sẽ bị người giẫm chết, cho nên liền ngồi canh chờ lũ kiến dọn nhà xong mới đi, một khi có người đi ngang, hắn sẽ nhắc nhở tránh đi.

Con ngựa bị hoảng sợ của Kim Mộc Lan lao thẳng đến chỗ Thẩm Lãng, phía sau còn có một con gấu đen bự điên cuồng đuổi theo, trên người còn cắm mười mấy mũi tên.

Mắt thấy Thẩm Lãng sẽ bị chiến mã đạp thành thịt nát.

Vị tiểu thư phủ Bá Tước Huyền Vũ phóng nhanh xuống ngựa, đứng trên mặt đất, dùng một tay chặn con ngựa bị hoảng sợ đánh văng sang một bên, cứu mạng nhỏ của Thẩm Lãng.

Không những thế, con gấu chó phía sau vẫn lao tới, móng vuốt khổng lồ định tát vào đầu Kim Mộc Lan.

Kim Mộc Lan một tay kéo lại chiến mã, tay kia chợt rút kiếm múa chém bay đầu con gấu chó kia.

Mà ngay lúc đó Thẩm Lãng đần độn bị móng ngựa sướt qua ót, trực tiếp bất tỉnh nhân sự.

Không bị thương nặng gì mà chỉ là trầy trụa chút xíu, chẳng qua bị hù dọa nên té xỉu vậy thôi.

Cho nên đoạn ký ức khắc cốt ghi tâm này lại khá mơ hồ. Hơn nữa lúc đó toàn thân tiểu thư Kim Mộc Lan đều phủ giáp, mặt cũng được che bởi mặt nạ, thế là tên đần Thẩm Lãng nào biết đây là Bá Tước tiểu thư.

Trong đoạn ký ức của Thẩm Lãng, căn cứ giáp bạc, cờ của đội ngũ này, gia huy trên tấm khiên, nhận ra nàng ta chính là Kim Mộc Lan.

Kim Mộc Lan coi như cứu Thẩm Lãng một mạng, nhưng Thẩm Lãng dù sao cũng bị chiến mã nàng làm trầy da, nàng phải phụ trách tới cùng.

Cho nên nàng phái một đại phu từ phủ Bá Tước trị liệu tẩm bổ cho Thẩm Lãng.

Thậm chí còn tự mình đi thăm bệnh Thẩm Lãng một lần, chỉ bất quá lúc đó Thẩm Lãng bất tỉnh nhân sự, không có nhìn thấy.

Kim Mộc Lan xem như là công chúa thành Huyền Vũ, là người ở đẳng cấp cao, so với Từ Thiên Thiên không biết cao gấp bao nhiêu lần. Mà khi ấy Thẩm Lãng chẳng qua là nhân vật tép riu bình thường, đừng nói chiến mã nàng làm trầy da Thẩm Lãng, dù đạp chết hắn cũng vẫn đúng như thường.

Thế nhưng vị thiên kim quý tộc này không chỉ phái người trị liệu, còn tự đi thăm.

Cho nên, phủ Bá Tước Huyền Vũ yêu dân như con là thật.

Ngay lúc đó Vương Liên vừa thi đậu, còn chưa có đảm nhiệm Chủ Bộ, bởi vì là họ hàng xa phủ Bá Tước , cho nên tới phủ Bá Tước làm khách.

Đương nhiên coi như là họ hàng xa, gã cũng rất ít có cơ hội tiếp xúc tiểu thư Kim Mộc Lan. Mặc dù gã vừa đậu cử nhân, nhưng thân phận cùng Kim Mộc Lan vẫn chênh lệch quá xa.

Mà gã đặc biệt ái mộ Kim Mộc Lan, nghe nói việc này xong, biết Kim Mộc Lan lại tới thăm qua Thẩm Lãng, cho nên cũng đến nhà Thẩm Lãng an ủi, biết được Thẩm Lãng vẫn còn đi học, lại tự mình dạy Thẩm Lãng đọc sách, nhỡ ra Kim Mộc Lan tới thăm Thẩm Lãng nhìn thấy một màn này, sẽ khắc sâu ấn tượng về Vương Liên.

Đương nhiên, ngay lúc đó Thẩm Lãng chẳng khác chi con mọt gỗ, dạy gì cũng không thông, Vương Liên tài hoa hơn người, chỉ mười tám tuổi đã thi đậu, còn thật chưa từng thấy qua thằng nào vụng về như con heo Thẩm Lãng này.

Gã kiên trì suốt nửa tháng, nhưng Kim Mộc Lan trước sau cũng không ghé lại nhà Thẩm Lãng, bởi vì nàng đi lo việc quân.

Thế là Vương Liên bỏ đi, không có ghé nhà Thẩm Lãng dạy hắn học nữa.

Nhưng gã cùng Thẩm Lãng quả thực miễn cưỡng là quan hệ cố nhân.

Lần này gặp lại, Vương Liên đã để râu, hơn nữa mặc quan phục, ở cộng thêm ký ức trong đầu Thẩm Lãng chỉ rõ ràng mấy người, cho nên hắn phải mất thì giờ mới nhớ ra người này.

Cũng chính là cái duyên phận ấy, cho nên Thẩm Lãng mới có dũng khí yêu cầu thi đấu với nhà họ Từ, đồng thời lấy ra thuốc nhuộm tím cùng thuốc nhuộm cầu vồng.

Bởi vì hắn biết vị Chủ Bộ đại nhân trẻ tuổi này cùng Trương Tấn có thù oán.

Lúc đó khi đang dạy Thẩm Lãng học, trong miệng Vương Liên hơn mười lần chửi Trương Tấn.

Hết thảy đều ở trong kế hoạch.

. . .

Nghe được Thẩm Lãng hô một tiếng huynh đài.

Vị Chủ Bộ đại nhân này khẽ nhíu mày một cái, không trả lời Thẩm Lãng, mà chỉ nói:

- Ngươi không đi đọc sách, lại đi làm thuốc nhuộm gì đó, không phải quá mê muội sao?

Đây cũng không phải thành kiến, ở thế giới này có hai loại tài nghệ cao quý nhất, một là đọc sách, hai là luyện võ, còn lại thì ở phía dưới.

Ở sau thời Tống của Trung Quốc cổ đại, văn nhân trên cơ bản đều áp chế quân nhân, văn quý vũ tiện.

Nhưng mà ở thế giới này, ở vương triều Đại Viêm, văn võ đều cao quý, đều là giai cấp thống trị tuyệt đối.

Mà làm thợ nhuộm, thì hoàn toàn là nghề của kẻ hèn.

Vừa rồi bậc thầy thuốc nhuộm của nhà họ Từ đã là cực kỳ xuất sắc, nhưng từ đầu tới đuôi cũng không có tên, chỉ được xưng với tư cách người thợ.

Đương nhiên, vị Chủ Bộ đại nhân này cũng chỉ là nói một chút mà thôi.

Lúc đó vì lấy lòng Kim Mộc Lan tiểu thư, hắn đã dạy Thẩm Lãng học nửa tháng, ký ức về tên Thẩm Lãng ngu như heo vẫn còn trong đầu, người như vậy học một trăm năm cũng không thi nổi tú tài, đọc sách hoàn toàn chính là lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh, lãng phí tiền tài.

- Còn Kim tiểu thư phủ Bá Tước! - Chủ Bộ đại nhân trẻ tuổi Vương Liên quay đầu liếc Thẩm Lãng một cái phán:

- Nàng là quý tộc trăm năm, vô cùng cao quý, tên không phải để một tên nhà quê như ngươi có thể gọi thẳng.

Dứt lời, Chủ Bộ đại nhân Vương Liên trực tiếp xoay người rời đi.

Lúc xoay người sang chỗ khác, trên mặt của gã lộ ra sự khinh thường.

Vừa rồi, sở dĩ gã không hùa theo nhà họ Từ, hoàn toàn do xích mích với Trương Tấn, mượn cơ hội chèn ép nhà họ Từ một chút, căn bản không phải xem xét giao tình Thẩm Lãng cùng gã.

Mặc dù gã đã dạy Thẩm Lãng học nửa tháng, nhưng ở trong lòng gã, cũng không có nửa phần giao tình.

- Thứ nhà quê còn mùi đồng nội, suốt đời cắm mặt trong làng, lại muốn mượn cơ hội nâng tầm quan hệ với ta, rõ ràng hy vọng hão huyền, nông cạn vô tri!

Chủ Bộ Vương Liên trẻ tuổi cười mỉa trong lòng, tiếp đó trực tiếp cưỡi ngựa trở về phủ.

Thẩm Lãng ở phía sau thấy rất rõ ràng, vị Chủ Bộ đại nhân này căn bản liền ghét hắn, không muốn nhắc lại giao tình ngày xưa gì.

Đương nhiên, điểm ấy hắn không ngạc nhiên chút nào.

. . .

Sau khi Chủ Bộ đại nhân Vương Liên đi rồi.

Ông chủ Lâm Mặc Cẩm Tú Các nói:

- Thẩm Lãng, ngươi thắng, ra sức làm mất mặt nhà họ Từ. Thế nhưng, còn không bằng thua, hiện tại ngươi thảm hại hơn!

Hắc y bang Điền Thập Tam thản nhiên nói:

- Thẩm Lãng, ngươi xong rồi!

Lâm Mặc nói:

- Chủ Bộ đại nhân chẳng qua là căm thù nhà họ Từ, cho nên mới có cử chỉ chèn ép, căn bản không phải vì giữ gìn ngươi. Cho nên ngươi kế tiếp gặp phải phiền toái cùng nguy hiểm gì, người ta căn bản không sẵn lòng cứu giúp, ngươi trèo cao không được.

Những thứ này, Thẩm Lãng đều biết!

Vị Chủ Bộ Vương Liên này trẻ tuổi khí thịnh, xuất thân danh môn, đương nhiên sẽ không đem một tên nhà quê sa cơ thất thế để vào mắt, căn cứ trí nhớ lúc trước, Thẩm Lãng đối với gã đủ hiểu.

Nhưng ngày hôm nay mượn hắn ép nhà họ Từ cũng đã đủ rồi, Thẩm Lãng cũng căn bản không có hy vọng xa vời nâng tầm quan hệ với gã.

Hơn nữa, Thẩm Lãng sẽ nhanh chóng trở thành tình địch của Vương Liên này.

Cho nên, cả nhà Thẩm Lãng còn chưa có thoát khỏi nguy hiểm, thậm chí lâm vào thêm tình cảnh nguy hiểm khác, nhà họ Từ hiện tại càng muốn cho hắn chết.

Hắn chẳng qua là đang tranh thủ thời gian mà thôi, chỉ cần một ngày để đảo ngược kế hoạch.

Một khi thành công, là có thể hoàn toàn xoay chuyển cục diện, thậm chí áp đảo trên cả mọi người.

Cho đến lúc này, nhà họ Từ, nhà họ Lâm, Điền Hoành đều đừng vội làm tổn hại hắn một cọng tóc gáy, còn phải sợ hãi Thẩm Lãng sẽ tới chèn ép bọn họ hay không.

Mà thời gian này, phải nhờ vào giá trị thuốc nhuộm cầu vồng, đây cũng là nguyên nhân hắn vừa rồi đã nhuộm ra lụa cầu vồng.

Lụa cầu vồng nhất định phải đủ kinh ngạc chấn động, biểu hiện ra giá trị to lớn, nhất định phải khiến cho nhà họ Từ thèm nhỏ dãi ba thước.

Nếu như kết quả không có gì bất ngờ xảy ra, Từ Thiên Thiên sẽ nhanh chóng quay lại tìm hắn.

Sự tình hôm nay quả thực nguy hiểm đáng sợ, nhưng trên cơ bản đều nằm trong dự tính của hắn.

. . .

Quả nhiên, Thẩm Lãng rời khỏi Lâm Mặc Cẩm Tú Các không lâu sau, Từ Thiên Thiên liền xuất hiện, xe ngựa của nàng chình ình ngay trước mặt.

- Thẩm Lãng, thiếp lúc trước xem thường chàng rồi.

Từ Thiên Thiên nói dịu dàng:

- Thật không ngờ chàng vì ta đi học tập nhuộm màu, chàng thật có lòng, lúc trước vì cái gì không nói ra vậy?

Nàng nghĩ như vậy cũng không có gì bất thường, Thẩm Lãng trước kia quả thực đặc biệt si mê Từ Thiên Thiên, bằng lòng nỗ lực tất cả vì nàng.

Mà nhà họ Từ làm buôn bán vải vóc tơ lụa, vậy theo Từ Thiên Thiên, Thẩm Lãng vì lấy lòng nàng, vì làm một người hữu dụng, tập trung đi học nhuộm vải cũng là chuyện đương nhiên.

Cái tài nghề làm thuốc nhuộm này rất kỳ lạ, người thông minh chưa chắc làm được mà cần một người vụng về nhưng đủ lì lợm để thí nghiệm vô số lần, sau cùng mới tìm ra công thức hoàn hảo.

- Nếu như chàng sớm nói ra, thiếp cũng không cần đuổi chàng ra khỏi nhà đâu. – Giọng của Từ Thiên Thiên lại thêm dịu dàng, nói:

- Hôn nhân giữa chàng và thiếp vốn là giả, thiếp phải gả cho công tử Trương Tấn. Thế nhưng chàng vẫn có thể trở về đến nhà họ Từ làm một cung phụng (*người thợ làm việc cho vua), thế nào?

Thẩm Lãng không có lên tiếng.

Từ Thiên Thiên ánh mắt ôn nhu, dịu dàng nói:

- Thẩm Lãng, mỗi tháng thiếp sẽ cho chàng mười lượng vàng, cũng đủ cho chàng nuôi sống cả nhà. Chỉ cần chàng đưa công thức thuốc nhuộm tím và cầu vồng giao ra, thiếp có thể vì chàng chuẩn bị phòng nhuộm tốt nhất, để cho chàng hoàn toàn tập trung vào kỹ thuật nhuộm vải. Chàng không phải yêu thiếp nhiều lắm à? Chàng có nguyện ý nỗ lực tất cả vì thiếp không? Như thế chàng có thể giúp thiếp rồi.

. . .

Chú thích của Bánh: Lạy xin phiếu, chư vị đại nhân!