- Nhanh, nhanh đi đem tên cẩu thí Vân tiên sinh kia bắt vào phủ thành chủ cho ta!
Khó trách Tỉnh Vô Biên có phản ứng dữ dội như vậy, chuyện hắn bất dựng bất dục là chuyện tuyệt mật, ngoại trừ hắn ra, người ngoài biết được chuyện này không quá bốn người.
Mẹ của hắn Liệt Phong phu nhân, tỷ tỷ Tỉnh Trung Nguyệt, còn có Lam thần tiên phủ thành chủ, Lãnh Bích chi chủ Hắc Huyết Đường.
Nếu như chuyện này phát tán ra ngoài, Tỉnh Vô Biên hắn còn có thể làm người sao?
Cho nên sau khi nhìn thấy dòng chữ trên cẩm nang của Vân Trung Hạc, Tỉnh Vô Biên hoàn toàn là thẹn quá hoá giận, ngay lập tức muốn đánh người, giết người.
Nghe được mệnh lệnh của Tỉnh Vô Biên, mấy tên võ sĩ ngay lập tức nhào tới, đem Lý Điền đang quỳ trên mặt đất bắt lại.
- Giết, giết chết hắn. . .
Tỉnh Vô Biên hét lớn:
- Đừng có giết ở trong phòng ta, đem ra bên ngoài viện mà giết.
Mấy tên võ sĩ không nói hai lời, ngay lập tức kéo Lý Điền ra ngoài.
Bách hộ Lý Điền kinh hoàng, sợ hãi nói:
- Đây, đây rốt cuộc là tại sao? Các ngươi không thể giết ta, buổi chiều thành chủ đại nhân còn triệu kiến ta.
Cho dù người thực sự triệu kiến là Lãnh Bích đại nhân của Hắc Huyết Đường, nhưng mà nàng đại diện cho thành chủ Tỉnh Trung Nguyệt.
Vậy nhưng không ai để ý tới tiếng kêu thảm thiết của Lý Điền, một mực coi là tiếng chó sủa mà kéo hắn ra ngoài.
Võ công của Lý Điền kỳ thật rất không tệ, nhưng căn bản không dám có nửa điểm phản kháng.
Sau khi bị kéo ra cửa, Lý Điền lại hô to nói:
- Vân thần tiên, mau cứu ta à, mau cứu ta!
Lời này vừa hô lên, trong phòng, ánh mắt của một lão giả râu tóc trắng bệch có chút co rụt lại, lộ ra sát khí.
- Công tử, bọn ta phải bắt người ở đâu?
Một tên võ sĩ thủ lĩnh nói.
Tỉnh Vô Biên nói:
- Làm sao ta biết được, các ngươi đến hỏi cái tên Lý bách hộ chó má kia đi.
Tên võ sĩ thủ lĩnh kia nói:
- Sau khi bắt được Vân tiên sinh kia, lập tức giết chết sao?
Tỉnh Vô Biên nói:
- Không giết, tuyệt đối đừng giết. Đưa vào trong phủ, ta muốn tự tay đem hắn chém thành muôn mảnh, chém thành muôn mảnh.
. . .
- Vân tiên sinh kia ở nơi nào?
Võ sĩ thủ lĩnh hỏi.
- Tại phố Dương Thụ ở phía tây thành, chỗ đó không có ai, chỉ có một mình hắn bày quầy hàng đoán mệnh, rất dễ thấy.
Bách hộ Lý Điền run rẩy nói.
Võ sĩ thủ lĩnh nói:
- Được rồi, vậy ngươi an tâm lên đường đi.
Một võ sĩ khác tiến lên, lấy dây thừng ra quấn quanh cổ Lý Điền, chuẩn bị siết cổ hắn đến chết.
Chuyện này nếu như đặt ở đế quốc Nam Chu hay là đế quốc Đại Doanh đều là chuyện không dám tưởng tượng, một bách hộ quan nói giết là giết, chỉ như giết một con chó nhỏ.
Nhưng ở Vô Chủ chi địa chính là như vậy, ở nơi này chư hầu chính là hoàng đế, quyền sinh sát trong tay.
Chỉ một lát sau, Lý Điền đã bị siết cổ đến mức đầu lưỡi thè ra, thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, ánh mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Hắn thật sự không hiểu, hắn bị Lý Đường liên luỵ vào một chuyện lớn như vậy, vụ án lớn như thế, hắn còn không chết, ngược lại còn được nhân họa đắc phúc.
Nhưng bây giờ chỉ đến đưa một cẩm nang, chọc giận Tỉnh Vô Biên liền bị giết chết.
Chẳng lẽ đắc tội với Tỉnh Vô Biên còn nghiêm trọng hơn so với đại án tham ô mấy vạn lượng hay sao?
Ngay lúc này, một nữ nhân lãnh nhược băng sương đi đến.
Nàng thậm chí không lên tiếng, chỉ tới đó liếc nhìn.
Mấy tên võ sĩ đang siết cổ Lý Điền lập tức buông tay.
Lý Điền tê liệt ngã xuống đất, mất một hồi lâu mới khàn khàn nói:
- Lãnh đại nhân, cứu ta, cứu ta. . .
Lãnh Bích vẫn không nói gì, khẽ lườm Lý Điền, sau đó hướng về phía phòng ở của Tỉnh Vô Biên đi đến.
. . .
- Vô Biên, xảy ra chuyện gì rồi? Buổi chiều ta vừa đại diện thành chủ triệu kiến Lý Điền này, ban đêm ngươi liền muốn giết chết hắn, đúng không?
Lãnh Bích trực tiếp quát lớn.
Địa vị của nàng ở phủ thành chủ quả thực rất cao, cho dù đối mặt Tỉnh Vô Biên, cũng trực tiếp mở miệng quát lớn.
Lãnh Bích này là đệ tử thân truyền của Tỉnh Ách thành chủ, là thiên tài võ đạo, được Tỉnh Ách thành chủ coi như dưỡng nữ, theo góc độ nào đó cũng coi như tỷ tỷ của Tỉnh Vô Biên.
Gương mặt Tỉnh Vô Biên co quắp một trận, sau đó theo bản năng liếc nhìn dáng người nóng bỏng của Lãnh Bích, tim bắt đầu dồn dập.
- Lãnh tỷ tỷ, tỷ nhìn đi.
Do dự một chút, sau đó Tỉnh Vô Biên liền đem cẩm nang của Vân Trung Hạc đưa tới.
Dù sao chuyện hắn bất dựng bất dục, Lãnh Bích cũng đã biết rồi.
Lãnh Bích sau khi nhận lấy, nhìn qua một lần, khuôn mặt lãnh diễm bỗng nhiên biến sắc.
Câu thứ hai nói Tỉnh Vô Biên bất dựng bất dục không có gì đáng nói, dù sao đây là một tên phế vật, có thể sinh con hay không cũng không sao cả.
Mấu chốt là câu đầu tiên, trong vòng một năm tiêu diệt Tỉnh Trung Nguyệt, trợ giúp Tỉnh Vô Biên ngồi lên chức thành chủ.
Lời này mặc dù là đang khoác lác, nhưng cũng đủ để chọc giận Lãnh Bích.
Tỉnh Trung Nguyệt là chủ quân của nàng, là người mà nàng trung thành cả đời này, nguyện ý đánh đổi cả mạng sống.
Vậy mà bây giờ, lại có người xưng danh muốn tiêu diệt nàng?
Gương mặt Lãnh Bích giống như được phủ lên một tầng sương lạnh, ánh mắt phát lạnh nói:
- Kẻ này, đúng là tự tìm đường chết.
Tỉnh Vô Biên nói:
- Ta đã phái người đi bắt hắn rồi, lát nữa sẽ rút gân lột da hắn, ném cho chó ăn.
Lúc này, Lam thần tiên râu tóc trắng phau kia nói:
- Lãnh đại nhân, xin được cắt ngang câu chuyện.
- Lam tiên sinh cứ nói.
Lãnh Bích nói.
Lam thần tiên nói:
- Đại chiến giữa đế quốc Nam Chu và đế quốc Đại Doanh sắp bộc phát, cục diện đấu tranh ở Liệt Phong thành càng thêm phức tạp, chính bởi vì nguyên nhân này, thành chủ đại nhân mới hạ lệnh phong bế phủ thành chủ, không cho phép bất cứ ai tiến vào. Cho nên người có ý đồ tới gần Tỉnh Vô Biên công tử lúc này, nhất định phải nghiêm trọng hoài nghi.
Lãnh Bích nói:
- Ngươi cho rằng, người này có thể gián điệp của đế quốc Đại Doanh, hoặc là của đế quốc Nam Chu?
Lam Thần Tiên nói:
- Không thể không phòng.
Lãnh Bích nói:
- Ta hiểu rồi.
Sau đó, nàng đi ra ngoài, tùy ý vẫy vẫy tay.
Ngay lập tức hai tên võ sĩ Hắc Huyết Đường nhanh chóng vọt ra, giống như bỗng dưng xuất hiện, trước đó không biết bọn hắn núp ở nơi nào.
Lãnh Bích hạ lệnh:
- Hai người các ngươi, cũng đi theo bắt người đi.
- Tuân lệnh!
Hai tên võ sĩ Hắc Huyết Đường một gối quỳ xuống.
Sau đó, một nhóm tám tên võ sĩ vô thanh vô tức nhanh chóng xông ra phủ thành chủ, ở trong màn đêm hướng về phố Dương Thụ nhanh chóng chạy tới, bắt Vân Trung Hạc!
Mà Lãnh Bích thì cầm tấm cẩm nang kia của Vân Trung Hạc, hướng về phía Trung phủ của phủ thành chủ mà đi tới, nàng muốn đưa tới cho Tỉnh Trung Nguyệt thành chủ nhìn.
Bởi vì trên đó không chỉ có lời nói mạo phạm Tỉnh Trung Nguyệt mà còn có bí mật bất dựng bất dục của Tỉnh Vô Biên.
Cho nên chuyện này nếu như lơ là sẽ rất dễ mất kiểm soát .
Nữ ma đầu Tỉnh Trung Nguyệt thấy có người xưng danh trong vòng một năm có thể tiêu diệt nàng thì sẽ có phản ứng thế nào?
. . .
Nửa đêm, vẫn như cũ, con hẻm nhỏ Dương Thụ tĩnh lặng im ắng vô cùng.
Vân Trung Hạc giống như chó chết nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Ta. . . Ta phải chết đói, phải chết rét thật sao?
Lẽ ra phủ thành chủ cũng đã phái người tới, hẳn là phải tới rồi chứ.
Chuyện liên quan tới Lý Điền, Vân Trung Hạc thật sự thần thông quảng đại, có thể phán đoán được vận mệnh của Lý Đường cùng Lý Điền sao?
Kỳ thật không có chút nào khó, Lý Đường làm quản gia của phủ thành chủ, tướng ăn thực sự quá khó nhìn, tham ô quá nhiều bạc.
Lúc trước Tỉnh Trung Nguyệt vừa mới kế vị, đương nhiên là không dễ dàng động chạm đến hắn, bây giờ nàng đã bình ổn mọi thứ rồi, sao có thể dung hạ được dạng sâu mọt như thế?
Cho nên, Lý Đường bị bắt là lẽ dĩ nhiên.
Nhưng Lý Đường dù sao cũng đã lớn tuổi, hơn nữa còn là tâm phúc của mẫu thân nàng, thậm chí còn chứng kiến Tỉnh Trung Nguyệt lớn lên, quả thật không thể thẳng tay giết hắn.
Giao một khoản tiền, sau đó tước đoạt chức vị rồi đuổi về quê cũng được.
Mà Lý Điền cũng không phải xui xẻo, dù sao hắn là dựa vào Lý Đường mới thượng vị, bản thân cũng không trong sạch gì.
Nhưng không ngờ hắn lại thể hiện được sự thẳng thắn cương nghị, ngay cả khi cận kề cái chết cũng không phản bội lại đường thúc.
Phẩm chất hiếm thấy như thế, cho nên người này đương nhiên nhân họa đắc phúc.
Chút chuyện này Vân Trung Hạc dễ như trở bàn tay liền có thể phán đoán ra, chỉ có điều, Lý Điền thân ở trong núi, việc này liên quan đến chuyện sinh tử, nên đã sớm hoảng hồn.
Bất quá bây giờ tất cả chuyện đó đều không quan trọng, quan trọng là. . . Vân Trung Hạc thật sự đói muốn thoát xác rồi.
Ròng rã bốn ngày bốn đêm không được ăn gì, chỉ có nước uống vào bụng, hắn bắt đầu đói đến hoa mắt bất tỉnh.
Hơn nữa từ khi Lý bách hộ rời đi, suốt hai ngày không có một người sinh ý muốn đoán mệnh.
Vả lại, quỷ tha ma bắt, ban đầu con đường này còn có mười mấy người đi qua vậy mà bây giờ không còn bất kì ai lui tới, cứ giống như một khu mộ địa chết chóc.
Vân Trung Hạc thật sự đói đến không chịu nổi, dĩ nhiên hắn có thể rời khỏi nơi này mà đi tìm cơm ăn.
Nhưng làm như vậy, thì lại thành ra đem công sức bao ngày qua đổ sông đổ bể.
Dựa theo suy tính của hắn, phủ thành chủ hẳn phải lập tức phái người tới, trong vòng một hai ngày này.
Cho nên hắn tuyệt đối không thể rời đi.
Bây giờ, một chút xíu khí lực hắn cũng không dám động, cứ như vậy nằm ở nơi đó không nhúc nhích, đói bụng thì uống một chút nước.
Ở nơi xa quan sát bảo vệ, hai huynh muội Hứa An Đình nhìn thấy toàn bộ cảnh này đều thay đổi cái nhìn về Vân Trung Hạc, trước đó cảm thấy người này hoàn toàn là một kẻ điên, hơn nữa còn ham ăn biếng làm, háo sắc xốc nổi, không ngờ lại có thể kiên trì đến thế này, vì kế hoạch Khương Thái Công mà hắn nguyện nhịn đói mấy ngày mấy đêm, can tâm nằm đó một bước cũng không rời đi.
Tiểu bạch kiểm này, đối đãi với mình cũng quá độc ác mà.
Hơn nữa nhìn tình hình này, kế hoạch của hắn không có chút hi vọng thành công nào.
Hắn đã tiếp tới hai khách hàng, nhưng vẫn không thể để thanh danh truyền xa, vẫn ở nơi này không chút tiếng tăm gì.
Hơn nữa hai người đấy, sau khi được hắn xem bói chỉ điểm, liền giống như bốc hơi khỏi nhân gian, đừng bảo là giúp hắn nổi danh, ngay cả cơm cũng không đưa tới một lần, đây là muốn tùy ý để Vân Trung Hạc hắn chết đói ở chỗ này sao?
- Ca ca, kế hoạch lần này của Vân Trung Hạc hẳn là thất bại rồi, hắn đã nhịn đói năm ngày bốn đêm, nếu như nhịn tiếp thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy, chúng ta tranh thủ thời gian mà hủy kế hoạch đi, nghĩ biện pháp khác để đem hắn đưa vào phủ thành chủ.
Hứa An Đình' nói.
Hứa An Đình nói:
- Chờ một chút, chờ một chút.
Hứa An Đình' tiểu tỷ tỷ nói:
- Chờ chút nữa là hắn chết thật đấy. Không được, lập tức bỏ dở kế hoạch, muội đến mang hắn đi.
Hứa An Đình' tiểu tỷ tỷ dường như muốn lao ra ngay lập tức, tiểu tỷ tỷ à, hình như tỷ quan tâm quá mức tới an nguy của Vân Trung Hạc rồi đấy.
Nhưng vào đúng lúc này, mấy thân ảnh xuất hiện, vây quanh người Vân Trung Hạc.
Hứa An Đình' đình chỉ hết thảy động tác, lẳng lặng che giấu.
Mọi chuyện cuối cùng cũng xuất hiện chuyển biến rồi sao?
Bởi vì những người tới lần này, toàn bộ đều là võ sĩ tinh nhuệ, rất có thể chính là người tới từ phủ thành chủ.
Kế hoạch của Vân Trung Hạc cuối cùng cũng thành công rồi sao?
. . .
Vân Trung Hạc hé mắt, phát hiện mình bị bao vây.
Một tên võ sĩ cao lớn lãnh khốc trong đó, đứng sừng sững ngay trước mặt của hắn.
- Ngươi chính là tên thầy bói kia sao? Tên thầy bói từng chỉ điểm cho Lý bách hộ?
Tên võ sĩ kia hỏi.
Vân Trung Hạc nói:
- Đúng, chính là ta.
Tên võ sĩ kia nói:
- Chúng ta tới từ phủ thành chủ.
Tới rồi, cuối cùng các ngươi cũng tới rồi.
. . .