Vân Trung Hạc nhanh chóng động não, có lẽ đây là thời khắc kiểm tra trí tuệ của hắn rồi.
Tình hình cấp bách thế này, chỉ có thể liều mạng mà tự suy đoán một lần thôi.
Bách hộ Lý Điền của Thành Vệ quân này rốt cuộc gặp cảnh hung hiểm trí mạng gì?
Gần đây nhất có chuyện gì xảy ra? Hơn nữa phải là đại sự.
Vừa hay có một chuyện, hơn nữa chuyện xảy ra có chút liên quan tới Vân Trung Hạc, Lý Đường, quản gia phủ thành chủ tham ô công quỹ bị bắt hạ ngục.
Lý Đường họ Lý, mà Lý Điền này cũng họ Lý, như vậy giữa hai người này có quan hệ hay không?
Liều mạng suy đoán một lần, Lý Đường quản gia kia chính là chỗ dựa của Lý Điền này, mà chỗ dựa đổ rồi, Lý Điền đương nhiên sẽ hoảng sợ không chịu nổi một ngày, không biết nên làm gì, cho nên lúc này mới đến đoán mệnh.
Đúng, đúng!
Khả năng này vô cùng lớn.
Nhưng bây giờ mấu chốt chính là chữ trong lòng Lý Điền rốt cuộc là chữ gì?
Cái này. . . Hoàn toàn giống như mò kim đáy biển.
Vân Trung Hạc có thể nói là hoàn toàn không biết gì về Lý Điền này cả, do vậy mà không cách nào suy đoán.
Nhưng mà hắn từng đọc qua tư liệu về Lý Đường, gia gia của hắn họ gốc là Lữ, về sau bởi vì gia cảnh nghèo quá không nuôi nổi con, nên gửi con đến một nhà họ Lý, từ đó về sau sửa thành họ Lý.
Lý Đường đối với chuyện này từ đầu đến cuối đều canh cánh trong lòng, nghĩ đến bản thân mình không cách nào nhận tổ quy tông, trong lòng tiếc hận dằn vặt khôn nguôi.
Trước đó cũng đã từng đề cập qua, Lý Đường này học đòi văn vẻ, ưa thích thư pháp cùng tranh chữ, lúc ấy Vân Trung Hạc vì để sau này nịnh bợ hắn nên từng nghiên cứu qua thư pháp của hắn.
Chữ mà Lý Đường viết nhiều nhất chính là chữ Lữ, viết tốt nhất cũng là chữ Lữ, dường như đã trở thành nỗi ám ảnh trong tâm trí hắn.
Nếu như Lý Điền là con cháu của Lý Đường, như vậy hiển nhiên họ gốc của hắn cũng là Lữ, như vậy hắn có thể cũng bị ảnh hưởng từ Lý Đường, chữ Lữ cũng trở thành nỗi ám ảnh trong lòng hắn.
Vân Trung Hạc nói:
- Lý bách hộ, chữ ở trong lòng ngươi hẳn phải liên quan tới chuyện truyền thừa gia tộc.
Câu nói này của hắn không nghi ngờ gì chính là đang thăm dò, bởi vì bất luận là chữ gì thì cũng đều có khả năng có quan hệ với chuyện truyền thừa gia tộc, như vậy không thể nói Vân Trung Hạc giảng sai. Mà một khi Lý Điền trực tiếp thừa nhận, vậy chữ này rất có thể chính là họ Lữ của hắn.
Chữ Hán bác đại tinh thâm, thật sự là có thể lươn lẹo.
Ví dụ như chữ Điểu, đại diện cho gốc rễ của nam nhân, đương nhiên cùng chuyện truyền thừa gia tộc có quan hệ, chính là dựa vào cái này mà nối dõi tông đường.
Lại tỉ như chữ Mỹ, trong thuyết văn giải tự, có thể giải là dê lớn. Mà dê cùng âm tại dương, dương lớn chẳng phải là càng có lợi cho việc nối dõi tông đường hay sao?
Ai da, sao ta lại nhanh trí đến thế?
Sau khi nghe Vân Trung Hạc nói, Lý Điền có chút kinh ngạc, sau đó khẽ gật đầu.
Phản ứng này rất đáng để ý, bởi vì hắn gật đầu ngay lập tức.
Nếu như là những chữ mập mờ khác, Lý Điền sẽ phải nghĩ một hồi lâu xem chữ đó có liên quan đến chuyện truyền thừa gia tộc hay không.
Nhưng giờ hắn không cần suy nghĩ mà lập tức gật đầu như thế, vậy khả năng rất lớn là chữ Lữ.
Nếu như Lý Điền cũng giống như Lý Đường, luôn canh cánh trong lòng chuyện mình không thể nhận tổ quy tông, dần dà trở thành nỗi ám ảnh trong lòng. Vậy thì nếu như phải nghĩ tới một chữ, theo bản năng hắn sẽ nghĩ tới chữ Lữ.
- Lữ!
Vân Trung Hạc nói:
- Trong lòng ngươi đang nghĩ tới chữ Lữ.
Cùng lúc đó, cách đó không xa, Hứa An Đình' núp trong bóng tối dùng cung nỏ nhắm chuẩn Lý Điền, chỉ cần Vân Trung Hạc nói sai, Lý Điền muốn động thủ với Vân Trung Hạc, ngay lập tức nàng sẽ bắn chết Lý Điền.
Nghe được Vân Trung Hạc nói ra chữ này, Lý Điền lập tức bị dọa đến ngây người, không thể tin vào tai mình.
Một hồi lâu sau, hắn bỗng nhiên cho đao vào vỏ trở lại, khom người cung kính nói:
- Tiên sinh đại tài, tiên sinh đại tài, thật sự biết được trong lòng ta đang niệm chữ gì.
Vân Trung Hạc thở phào nhẹ nhõm, không ngờ ta đoán mò vậy mà trúng thật.
Chuyện này 30% là do trí tuệ, 70% là nhờ may mắn.
Nhìn thấy Lý Điền thu lại dáng vẻ ngạo mạn lúc trước, bày ra tư thái một mực cung kính, Vân Trung Hạc cười lạnh nói:
- Lý bách hộ vừa rồi là muốn rút đao ra sao?
- Bản quan có mắt như mù, có mắt như mù, xin tiên sinh thứ lỗi.
Lý Điền nói:
- Vân tiên sinh, hiện giờ ta đang gặp một chuyện phiền phức ngập trời, đứng trước ranh giới sinh tử, du ly bất định, cho nên. . .
- Im ngay. . .
Vân Trung Hạc nói:
- Mọi chuyện đều có ở trên chữ này rồi, ta nhìn chữ là có thể đoán ra.
Nói xong, Vân Trung Hạc liền viết một chữ Lữ trên mặt đất.
- Chữ Lữ này được ghép bởi hai chữ ‘khẩu’, ý tứ vô cùng đơn giản, chính là chỉ một gian phòng. Chữ ‘khẩu’ bên trên là chỉ cửa sổ sát nóc nhà, chữ ‘khẩu’ phía dưới là cửa chính. Mấy ngàn năm qua, gian phòng nào lại có cửa sổ sát nóc nhà? Đó chính là ngục giam, là vì không để cho tù phạm vượt ngục cho nên mới xây cửa sổ sát nóc, đủ cao để phạm nhân với không tới.
Vân Trung Hạc nhìn về phía Lý Điền nói:
- Lý bách hộ, một người vô cùng quan trọng đối với ngươi đang phải đối mặt với tai ương lao ngục.
Lời vừa nói ra, Lý Điền hoàn toàn hoảng sợ đến ngây người, khom người cung kính nói:
- Tiên sinh quả thật là thần nhân, quả thật là thần nhân, Lý Điền bội phục. Người bị bắt giam hạ ngục chính là thúc thúc của ta, là quản gia của phủ thành chủ, cũng là chỗ dựa của ta. Hiện giờ bọn hắn đã tìm tới ta, bức cung ta, bắt ta phải khai ra tội danh của đường thúc, nếu không sẽ phán ta tội tòng phạm. Hiện giờ ta nên làm thế nào mới phải đây, phản bội đường thúc, hay tiếp tục cắn răng chèo chống? Với lại quan trọng là thúc thúc của ta có thể vượt qua cửa ải này hay không?
Ý tứ rất rõ ràng, Lý Điền bách hộ không biết Lý Đường có thể bình an vượt qua hung hiểm lần này hay không, cho nên không biết có nên phản bội hay không.
Ngộ nhỡ bây giờ phản bội mà Lý Đường lại hữu kinh vô hiểm đi ra, lúc đó Lý Điền chẳng phải là chết không có chỗ chôn hay sao.
Thế nhưng nếu như không phản bội, Lý Đường lại xong đời thật thì Lý Điền lại phải bị chôn theo cùng hắn.
Lý Điền bách hộ nói:
- Vân tiên sinh, ngài mở được thiên nhãn, có nhiều thần thông quảng đại như vậy, ngài thử tính giúp ta, xem lần này đường thúc ta có thể an toàn ra ngoài hay không? Ta có nên phản bội không, có nên khai cung tội danh không?
Vân Trung Hạc nhắm mắt lại, bóp một hồi Lan Hoa Chỉ.
Sau đó mở to mắt, thản nhiên nói:
- Thúc thúc này của ngươi họ gốc là Lữ, về sau mới sửa thành họ Lý.
Lý Điền lập tức càng thêm cực kỳ chấn động, Vân tiên sinh này quả đúng là thần nhân, toàn bộ đều chuẩn xác, thật đúng là mở được thiên nhãn.
Vân Trung Hạc chỉ vào chữ Lữ trên đất nói:
- Vận mệnh thúc thúc của ngươi được viết rất rõ ràng trên chữ Lữ này. Trăm năm trước liền đã được chú định, thoát Lữ là Lý. Có thể giải thích là thoát họ Lữ, cải thành họ Lý. Mà vừa rồi chúng ta cũng đã nói, chữ ‘khẩu’ phía trên của chữ Lữ này là cửa sổ sát mái, chữ ở dưới là cửa chính, giống với ngục giam. Thoát Lữ là Lý, cũng có thể lý giải là người họ Lý nào đó sẽ thoát khỏi lao ngục tai ương.
- Cho nên lần này thúc thúc ngươi hữu kinh vô hiểm, có thể bình an mà thoát thân. Ngươi không cần bán đứng hắn, ngược lại phải kiên định đứng về phía hắn, bảo vệ hắn, coi như tạm thời chịu một chút ủy khuất, nhưng tương lai có thể nhân họa đắc phúc.
Lý bách hộ miệng không ngừng nói:
- Thoát Lữ là Lý, thoát Lữ là Lý, không sai, không sai! Cái này không phải là lão thiên gia đã rõ rõ ràng ràng nói cho ta biết, đường thúc ta lần này hữu kinh vô hiểm hay sao? Đa tạ lão thần tiên chỉ điểm, Lý Điền suốt đời khó quên!
Sau đó, Lý bách hộ hai tay dâng lên một cái hộp, bên trong là một trăm lượng bạc, khoản bạc này hẳn là số tiền Trương Đại Hổ hối lộ cho hắn.
Vân Trung Hạc thản nhiên nói:
- Ta đã nói rồi, ta không cần bạc của ngươi, sau khi chuyện đã thành công ngươi đem cẩm nang này giao cho Tỉnh Vô Biên công tử của phủ thành chủ, coi như là thù lao.
Lý Điền nói:
- Nếu thật như tiên sinh tính toán, Lý mỗ dù phải đối mặt với phong hiểm rơi đầu cũng phải đem cẩm nang của ngài đưa đến trước mặt Tỉnh Vô Biên công tử.
Sau đó, Lý bách hộ thiên ân vạn tạ mà rời đi.
Vân Trung Hạc thở dài một hơi, có thể thuận lợi tiến vào phủ thành chủ đồng thời trong khoảng thời gian ngắn mà đạt được cao vị hay không thì phải nhờ vào cẩm nang này.
. . .
Sau khi về nhà, việc đầu tiên Lý bách hộ làm là đem giấu kỹ cẩm nang của Vân Trung Hạc.
Sau đó nằm trên giường nằm ngáy o o.
Ngày tiếp theo, Lý Điền vừa mới trở lại nha môn của Thành Vệ quân nha để đi làm thì ngay lập tức bị bắt.
Vì để hắn xác nhận Lý Đường đã tham ô, Hắc Huyết Đường trực tiếp bắt đầu tra tấn.
Hắc Huyết Đường này chính là Cẩm Y Vệ của Tỉnh Trung Nguyệt, chẳng những bắt gián điệp nước khác mà còn bắt tội phạm tham nhũng trong lãnh địa.
Nếu như chuyện xảy ra vào lúc trước, Lý bách hộ đã sớm khai cung, hoàn toàn bán đứng Lý Đường.
Nhưng tối hôm qua hắn mới được thần tiên chỉ điểm, sao có thể bán đứng Lý Đường được, phải cắn chặt răng, ngậm chặt miệng, thẳng thắn cương nghị.
- Ha ha ha, muốn ta bán đứng đường thúc sao, đúng là người si nói mộng.
- Đường thúc đối với ta ân trọng như núi, Lý Điền ta tuyệt đối không phải loại người vong ân phụ nghĩa, lang tâm cẩu phế.
- Đừng có nói là tra tấn, kể cả ngươi có giết ta, ta tuyệt đối cũng không bán đứng đường thúc.
Ban đầu Lý Điền muốn nói đường thúc hắn một đời thanh bạch, nhưng lời này quả thực nói không được, Lý Đường tham lam mọi người đều biết, làm gì có nửa phần trong sạch?
Người tra tấn kia đã đánh gãy ba cây roi, Lý Điền quả thực không khai nửa câu, cũng không có bán đứng Lý Đường nửa lời.
. . .
- Lý Điền có khai cung không?
Một nữ tử nói.
Nàng chính là Lãnh Bích đại nhân, chi chủ của Hắc Huyết Đường, là đệ nhất tâm phúc của Tỉnh Trung Nguyệt. Nàng cực kỳ lợi hại, những năm này nàng chưởng quản Hắc Huyết Đường, thực sự để nhiều mật thám các nước nghe tin đã sợ mất mật.
Mật thám Hắc Long Đài của đế quốc Đại Doanh, cũng không biết có bao nhiêu người đã chết trong tay nàng.
- Không hề khai một lời nào, Lý Điền thẳng thắn cương nghị, nói rằng kể cả có đánh chết hắn, cũng tuyệt đối sẽ không bán đứng đường thúc.
- Ồ? Nhìn không ra, người này trông vậy mà lại trung trinh như thế?
Lãnh Bích kinh ngạc.
- Đại nhân, có muốn sử dụng đại hình hay không? Hoặc là đem Lý Điền này ném tới ngục giam, bãi quan xử tử?
Nữ tử nói:
- Không, thứ Liệt Phong thành thiếu chính là những chi sĩ trung trinh như thế này, không cần khảo vấn hắn.
- Vậy tội danh cảu Lý Đường kia phải làm sao bây giờ?
Nữ tử nói:
- Lão phu nhân đã ra mặt rồi, Lý Đường là tâm phúc của lão phu nhân, ngay cả thành chủ đại nhân cũng không thể thẳng tay giết hắn.
- Vây, vậy định như vậy luôn sao? Cứ như vậy mà buông tha cho con sâu mọt Lý Đường này ư? Hắn làm quản gia phủ thành chủ, những năm này đã tham ô biết bao nhiêu bạc?
Nữ tử nói:
- Thành chủ đại nhân đã có quyết định rồi.
Nửa ngày sau!
Lý Đường quản gia phủ thành chủ được phóng thích, tự mình giao nộp số bạc đã tham ô, lên tới ba vạn lượng, bị tước đoạt chức quản gia, hồi hương dưỡng lão.
Lý Điền, bách hộ Thành Vệ quân vô tội phóng thích, đồng thời được thành chủ đại nhân triệu kiến.
Dĩ nhiên, Lý Điền cũng không chân chính đạt được triệu kiến của thành chủ, mà là Lãnh Bích đại nhân thay thành chủ triệu kiến hắn.
Không chỉ có như vậy, nàng còn hung hăng quở trách Lý Đường, mắng hắn ròng rã mười phút đồng hồ.
Sau khi đi ra từ phủ thành chủ, Lý Điền chỉ cảm thấy bản thân mình muốn vui mừng đến phát điên.
Mặc dù hắn ngay cả ngẩng đầu nhìn một chút Lãnh Bích đại nhân cũng không dám, nhưng hắn không phải người ngu, mặc dù quở trách hắn như vậy nhưng kỳ thật là tán thưởng sự cương trực, trung trinh của hắn, nguyện bị đánh chết cũng không phản bội ân chủ.
Hôm nay không phản bội Lý Đường, ngày mai cũng tuyệt đối sẽ không phản bội Tỉnh thị.
Cho nên Tỉnh Trung Nguyệt mới để cho Lãnh Bích thay nàng triệu kiến bách hộ Lý Điền, dùng quở trách coi như động viên.
Lý Điền chỉ là một bách hộ nho nhỏ, mà Tỉnh Trung Nguyệt lại là nữ vương của mảnh đất này, tùy tiện động một đầu ngón tay là có thể cho Lý Điền lên thiên đường, cũng có thể để hắn xuống địa ngục.
Trước đó Lý Điền chưa bao giờ được thành chủ đại nhân để ý, vậy mà lần này còn được triệu kiến, Lý Điền hắn quả thực muốn mừng rỡ muốn hét lên.
Lúc này trong nội tâm Lý Điền chỉ có một câu, thần phục Vân tiên sinh!
Hắn phán quá chuẩn.
Lý Đường hữu kinh vô hiểm, có thể ra khỏi ngục giam, giữ được tính mạng.
Lý Điền hắn có thể nhân họa đắc phúc, 100% chuẩn xác.
Quá thần diệu, quá ngưu bức.
Bây giờ hắn phải nhanh chóng đi làm chuyện mà Vân tiên sinh giao phó, tuyệt đối không thể trễ nải.
Vậy là Lý Điền không để ý toàn thân chồng chất vết thương mà chạy xộc vào nhà, cẩn thận từng li từng tí lấy cẩm nang được giấu kỹ trước đó.
Hắn không phải chưa từng có ý nghĩ muốn mở ra xem, nhưng hắn không có ngu như vậy. Cẩm nang này liên quan đến Tỉnh Vô Biên công tử, Lý Điền hắn tốt nhất là đừng nên có bất kỳ liên quan nào.
Đem cẩm nang nhét vào trong ngực, Lý Điền hướng về phía phủ thành chủ mà chạy như điên.
. . .
- Khởi bẩm Tỉnh Vô Biên công tử, tiểu nhân Lý Điền cầu kiến.
Lý bách hộ ở nha môn Thành Vệ quân có thể coi là một nhân vật tầm cỡ nhưng ở phủ thành chủ, ngay cả nô tài của Tỉnh Vô Biên cũng không đem hắn để vào mắt, nhất là khi Lý Đường đã thất thế.
- Không tiếp.
Tâm phúc nô tài của Tỉnh Vô Biên lạnh nhạt nói.
Chỉ là một bách hộ mà muốn gặp Tỉnh Vô Biên công tử, ngươi cho rằng ngươi là ai?
Lý Điền nói:
- Ở chỗ ta đang có một cẩm nang, liên quan đến tính mệnh của Tỉnh Vô Biên, nhất định phải tự tay ta giao nộp cho ngài.
Nô tài kia ngay lập tức bị hù dọa, vội chạy vào Tây viện của phủ thành chủ, đem chuyện này bẩm báo.
Một lát sau, nô tài kia đi ra, ánh mắt tràn đầy khắc cốt phẫn nộ cùng hận ý, trên mặt rõ ràng có dấu bàn tay, trên thân còn có mấy đạo roi ấn.
Rất hiển nhiên, hắn bị đánh.
- Công tử để cho ngươi vào.
Nô tài kia nói.
Lý Điền đi vào trong nỗi lo sợ bất am, giống như thể đang tiến vào hầm rồng hang hổ.
Hắn chỉ có chút điểm tựa, đó là núp bóng sau lưng Vân thần tiên.
Sau khi vào tới Tây viện, Lý Điền cảm thấy hoàn toàn choáng ngợp, nơi này quả thực quá tráng lệ.
Nhưng mà hắn lại không dám nhìn lâu, hai mắt rủ xuống, nhìn chằm chặp xuống dưới chân.
Vào đến một lầu các, bên trong lập tức tràn đầy hương thơm đến mê người, đây chính là nơi ở của Tỉnh Vô Biên công tử, cực kỳ xa hoa.
- Quỳ xuống.
Một tên nô bộc tiến tới quát.
Lý Điền liền quỳ xuống bình phong trước mặt.
Một lát sau, từ bên trong truyền đến một giọng nói lười biếng:
- Ngươi nói có một cẩm nang bắt buộc phải tự tay đưa cho ta, liên quan đến tính mạng của ta?
Lý Điền nói:
- Vâng, một người là Vân tiên sinh vô cùng thần thông quảng đại bảo ta phải tự mình giao cho công tử.
Tỉnh Vô Biên nói:
- Vậy lấy ra đây luôn đi.
Lý Điền lấy cẩm nang từ trong ngực, hai tay dâng lên.
Một đôi tay nhận lấy cẩm nang, sau đó tiến vào trong phòng, đưa cho Tỉnh Vô Biên.
Tỉnh Vô Biên mở cẩm nang ra, bên trong là một phong thư, dùng sáp đóng kín.
Hắn tùy tiện bóc lớp sáp ra, bên trong có một trang giấy.
Trong cẩm nang này chỉ viết đúng hai câu.
Thế nhưng. . . Tỉnh Vô Biên mới chỉ nhìn một chút mà cả người đã muốn nổ tung.
Bởi vì hai câu nói trên cẩm nang viết như vậy.
Câu đầu tiên, ta chính là kỳ tài ngàn năm không gặp, trong vòng một năm, ta có thể giúp ngươi tiêu diệt Tỉnh Trung Nguyệt, để ngươi leo lên được chức thành chủ.
Câu nói này không tính là cái gì, dù sao hàng năm đều có rất nhiều người hồ xuy đại khí như thế này trước mặt Tỉnh Vô Biên.
Quan trọng là câu thứ hai, quả thực là để cho hốc mắt người ta trợn tròn đến vỡ nứt.
Câu thứ hai viết: Vân mỗ ta bấm ngón tay nhẩm tính, Tỉnh Vô Biên công tử, ngươi bất dựng bất dục.
(Bất dựng bất dục: Yếu sinh lý, không thể có con)
. . .