Chương 2: Cho Người Ta Đội Nón Xanh

Trong bệnh viện tâm thần X có 29 bệnh nhân tâm thần, ai cũng khác thường, ai cũng thiên tài.

Mà những bệnh nhân khác thường một cách đáng sợ nhất hẳn là những bệnh nhân số 01, 02 và 03.

Vậy ba người này có thiên phú gì đặc biết?

Không biết!

Theo Vân Trung Hạc thì ba người bọn họ là những bệnh nhân tâm thần bình thường nhất trong cái bệnh viện tâm thần này.

Chứng bệnh của bệnh nhân số 3 chính là mỗi giây mỗi phút đều nói: "Ta là người ngoài hành tinh", trừ cái đó ra thì không có biểu hiện gì đặc biệt.

Dần dà, bệnh nhân số 3 có biệt danh là Ngoại Tinh Nhân.

Về phần bệnh nhân số 1 và số 2, thậm chí ngay cả biệt danh cũng không có, vô cùng bí ẩn, quanh năm bị giam ở phòng giam dưới đất, đến cả viện trưởng là Vân Trung Hạc cũng chưa từng gặp bọn họ.

Ba năm làm viện trưởng, Vân Trung Hạc cũng không biết ba người này rốt cuộc có thiên phú đặc biệt gì, cả bệnh viện tâm thần này cũng không có một ai biết.

Có lẽ cố viện trưởng sẽ biết, nhưng ông ta. . . đã chết rồi.

Nhưng có thể khẳng định, bệnh nhân số 1 này là người đáng sợ nhất, là bệnh nhân tâm thần đặc biệt nhất, nếu không sẽ không thể được gọi là số 1.

Còn số 2 và số 3 khẳng định sở hữu thiên phú phi thường nghịch thiên, chỉ là bọn họ không biểu hiện thiên phú ra ngoài mà thôi.

Hoặc là với năng lực của Vân Trung Hạc không cách nào biết được thiên phú của những người này.

. . .

Lúc này, viện trưởng Vân Trung Hạc đang đi kiểm tra từng phòng.

- Không thể ngừng thuốc được đâu!

- Số 23, Da Vinci, anh đang làm cái gì vậy? Anh đang làm cái gì vậy hả?

Nghe được tiếng nói kinh hãi của cô y tá, Vân Trung Hạc nhanh chóng chạy tới.

Bệnh nhân tâm thần số 23 bình tĩnh nói:

- Tôi đang nghiên cứu sinh mệnh, rồi sau đó tôi muốn thử chế tạo ra sinh mệnh.

- Anh nghiên cứu sinh mệnh cũng đâu cần phải tự biến mình thành "thái giám" thế này?

- Đầu nguồn sinh mệnh là ở tinh tử, tôi muốn tiến hành giải phẫu nó, như vậy mới giải khai được bí mật của sinh mệnh.

- Vậy anh hoàn toàn có thể dùng một biện pháp khác mà, có thể xem trên TV, đâu cần phải tự tuyệt tôn mình như vậy?

- Nếu như cô muốn thấu hiểu một ai đấy, có phải trước tiên cô phải tìm hiểu về hoàn cảnh gia đình của người đó không? Cho nên bây giờ tôi cần phải đích thân giải phẫu tinh hoàn của một người, hơn nữa phải là một người còn sống. Tôi từng hỏi số 24 rằng em có nguyện ý để anh giải phẫu em không? Cô ấy nói cô ấy đồng ý nhưng tiếc rằng cô ấy là nữ cho nên tôi chỉ có thể tự xử.

Dù đã trải qua ba năm trải nghiệm nơi này, nhưng Vân Trung Hạc vẫn tê hết da đầu khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.

- Anh, anh không đau sao?

- Đau!

- Vậy vì sao anh không kêu lên?

- Tại sao lại phải kêu chứ? Lúc viện trưởng và Lê thượng tá ngủ cùng nhau, cô ta cũng đâu có kêu lên. . .

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến sắc.

Lê thượng tá là quan chỉ huy tối cao của đội quân canh gác bệnh viện tâm thần này, là trưởng đoàn lính đánh thuê, hơn nữa cô ta còn là người. . .đã có chồng. Vả lại chồng của cô ta là nhà khoa học của một sở nghiên cứu bí mật, hiện tại còn đang làm thí nghiệm ở đây.

Giờ Vân Trung Hạc lại ngủ với vợ của người ta, thế này. . .thế này chính là muốn gây sóng gió đây mà!

Rồi đúng lúc này, bỗng nhiên trong bệnh viện vang lên một tiếng kêu thảm thiết quỷ dị, sau tiếng kêu quỷ dị đó là một khúc nhạc vô cùng mỹ diệu, tất cả mọi người lập tức trầm mê trong đó, thần hồn điên đảo.

Vân Trung Hạc lập tức hạ lệnh:

- Ngăn cản anh ta lại, mau ngăn anh ta lại nhanh lên! Phát máy quấy nhiễu sóng âm, nhốt anh ta vào tầng mười ba dưới lòng đất, cấm đoán nửa năm, cấm đoán nửa năm.

Một lát sau, một người bệnh tâm thần bị buộc chặt toàn thân, đưa xuống tầng mười ba.

Nửa giờ sau, Vân Trung Hạc xuất hiện ở trước mặt của anh ta, đây là bệnh nhân số 8, biệt danh là Beethoven. Anh ta là một nhà thiên tài âm nhạc, tinh thông tất cả các loại nhạc cụ, trình độ diễn tấu đẳng cấp nhân gian, tài năng phổ nhạc cũng vô cùng hiếm có.

Anh ta là một kẻ điếc, cũng là một kẻ mù lòa.

Anh ta tự chọc mù mắt mình, anh ta nói thị giác sẽ làm quấy nhiễu sự mẫn cảm của anh ta với âm phù, chỉ khi bị mù lòa thì sự cảm nhận đó mới càng thêm mẫn cảm.

Qua mấy năm sau, anh ta cảm thấy thính giác cũng làm trở ngại đến việc nghiên cứu âm nhạc của anh ta, thế là anh ta lập tức chọc điếc lỗ tai của mình, quyết định dùng tâm hồn để hòa nhập vào âm nhạc.

Mấy năm trước anh ta đã sáng tác ra một bản nhạc sử thi, không thua gì những bản nhạc của các đại sư danh dương thiên cổ. Rất nhiều người đều cảm thấy, các đại sư truyền kỳ như Beethoven, hay Mozart chưa chắc đã bằng anh ta.

Anh ta đích xác là một đại sư âm nhạc, hoàn toàn có thể nổi danh thiên cổ.

Nhưng thời gian dần trôi, âm nhạc của anh ta càng ngày càng quỷ dị, càng ngày càng đáng sợ.

Âm nhạc của anh ta có thể câu hồn đoạt phách, loạn lạc thần trí.

Có một bản nhạc, rõ ràng không ai nghe được, nhưng lại có thể khiến người ta đang say giấc nồng thì gặp phải ác mộng, rồi sau đó tự sát ngay trong giấc mơ.

Vì vậy mà bệnh nhân tâm thần số 8 này đã trở thành một trong những bệnh nhân nguy hiểm nhất.

Lúc này, Vân Trung Hạc đã an vị trước mặt bệnh nhân số 8.

- Anh nghiên cứu âm nhạc thì cứ nghiên cứu âm nhạc đi, sao lại muốn giết người đến thế? Vừa rồi cô y tá kia xinh đẹp kia nghe thấy nhạc của anh đã trực tiếp đụng đầu vào tường, xương đầu đều bị vỡ nát.

Bệnh nhân số 8 là kẻ điếc, nhưng anh ta đã mẫn cảm đến mức có thể trực tiếp cảm thụ sóng âm từ giọng nói của người khác, hoàn toàn biết được đối phương đang nói gì.

Bệnh nhân số 8:

- Đã lâu rồi tôi chưa từng có sáng tác xúc động nào, nhưng buổi tối hôm qua từ sâu trong vũ trụ truyền đến một loại sóng âm vô cùng đặc biệt khiến cho tôi phấn khích không thôi, cho nên mới có tác phẩm mới.

- Mẹ nó, tác phẩm mới này của anh khiến một y tá với một điều dưỡng đập đầu vào tường, một chết một bị thương đấy.

- Viện trưởng, tử vong mới là vĩnh hằng, tôi luôn muốn truy cầu một loại âm phù vĩnh hằng. Tôi hi vọng loại âm phù này có thể điều khiển tinh thần người khác, có thể làm cho người khác hạnh phúc như trên thiên đường cũng có thể thống khổ như dưới địa ngục, có thể làm cho người ta mộng đẹp như rượu, ác mộng như quỷ, có thể làm cho người ta điên cuồng, có thể làm cho người ta tử vong. . .

Vân Trung Hạc nghe một hồi lâu, cuối cùng chỉ phun ra bốn chữ:

- Mẹ kiếp, ác độc!

. . .

Bên trong phòng thí nghiệm bí mật.

Nhà khoa học cùng các trợ lý của sở nghiên cứu đang ở trong phòng làm thí nghiệm.

Trợ lý do dự nói:

- Thầy Võ, tôi có một người bạn rất thảm thương, vợ anh ta cho anh ta đội nón xanh, có không ít người biết chuyện này, duy chỉ có mình anh ta là không biết.

- Vậy cậu tranh thủ thời gian nói cho anh ta biết đi.

Trợ lý:

- Cái này, tôi không mở miệng được, loại chuyện này quá tế nhị.

Nhà khoa học Võ:

- Vậy cậu nghĩ ra cách nào để ám chỉ cho anh ta thử xem?

Trợ lý nghĩ một hồi, cầm một ống nghiệm màu xanh lá lên nói:

- Thầy Võ, anh nhìn đi, màu sắc của ống nghiệm này thật đẹp. Hoàn toàn là hương sắc mùa xuân, có đúng không?

Nhà khoa học không khỏi ngẩn người một lúc, sau đó lập tức gào khóc.

- Aaaa. . . Là ai, là tên khốn nạn nào? Có phải là tên Vân Trung Hạc chết tiệt kia không, có phải là hắn không?

Trợ lý kinh ngạc:

- Thầy Võ, sao anh biết? Anh có giác quan thứ sáu à?

- Cả cái bệnh viện tâm thần này chỉ có hắn là đẹp trai nhất, không phải hắn thì là ai chứ. A. . . A. . . A. . .

- Vậy thầy Võ, anh định làm thế nào?

Thủ tịch nhà khoa học nghẹn ngào:

- Còn có thể làm gì nữa? Chỉ cần A Ly không ly hôn, tôi. . . Tôi sẽ giả bộ như không biết gì cả, hu hu hu!

Haizz! Người thành thật trên đời này nếu muốn sống cuộc sống bình yên không trở ngại, trên đầu phải có vài chiếc sừng.

. . .

Bệnh viện tâm thần đặc thù này vừa xảy ra một chuyện vô cùng lạ kỳ, bệnh nhân tâm thần số 9 Lượng Tử đã tỉnh lại!

Đây là bệnh nhân có thể biết trước tương lai, có thể diễn toán.

Người này vô cùng thần bí, khó hiểu. Thế nhưng không phải đầu óc của anh ta đã đứng máy mười năm, giống như xác chết biết đi rồi sao?

Đã ngủ mê mười năm, hôm nay lại bỗng nhiên tỉnh lại, thật sự là kỳ quái.

Viện trưởng Vân Trung Hạc vội vàng đi gặp Thần Nhân:

- Có chuyện gì vậy, anh đã tỉnh lại rồi sao?

- Viện trưởng, việc anh ngoại tình với Lê thượng tá đã bị chồng của cô ấy phát giác rồi.

Vân Trung Hạc kinh ngạc:

- Ể? !

Bệnh nhân tâm thần số 9 Lượng Tử, nói:

- Nhà khoa học Võ và Lê thượng tá đã đối chất với nhau vào một giờ trước. Lê thượng tá kiên quyết muốn ly hôn với chồng để đến với anh.

Viện trưởng Vân Trung Hạc kinh ngạc:

- Như, như thế làm sao được? Tôi đã sớm khám phá hồng trần rồi, đã tuyên thệ sẽ trở thành một bần tăng khổ hạnh, tôi cùng cô ấy chỉ là tận hưởng chút hoan lạc trước mắt, cũng có phải là thật đâu. Tôi hoàn toàn không muốn phá hoại tình cảm của bọn họ. Hai vợ chồng bọn họ là một đôi trời sinh, tương xứng biết bao nhiêu.

Bệnh tâm thần số 9 Lượng Tử:

- Mẹ kiếp, vô sỉ!

Vân Trung Hạc:

- Lượng Tử, việc này anh. . . Làm sao anh biết được? Chẳng lẽ anh đã tính ra sao?

Lượng Tử:

- Dù cho tôi không nhìn thấy, tôi cũng có thể căn cứ vào không khí ở hiện trường mà suy đoán được sự tình đã xảy ra, có thể căn cứ vào nhân quả để suy đoán việc sẽ phát sinh trong tương lai.

Vân Trung Hạc nói:

- Vậy anh thử tính toán xem tương lai sẽ xảy ra chuyện gì?

Lượng Tử nói:

- Lê đoàn trưởng kiên quyết muốn ly hôn, nhà khoa học Võ lửa giận công tâm muốn trả thù anh. Cho nên bí mật nghiên cứu thuốc nổ X, muốn nổ tung cả cái bệnh viện tâm thần này, muốn mọi thứ tan thành mây khói để cho đôi cẩu nam nữ hai người thịt nát xương tan.

Vân Trung Hạc kinh hãi, run giọng nói:

- Khi nào thì phát nổ? Khi nào? Tôi phải ngăn cản anh ta lại.

Lượng Tử nhắm mắt lại nói:

- 5, 4, 3, 2, 1. . .