Tên hắn là Vân Trung Hạc, chỉ cần nghe tên thôi là đã biết không phải người tốt lành gì rồi, trong mấy bộ tiểu thuyết thì đều là nhân vật siêu cấp phản diện hoặc là một tên dâm tặc trời đánh.
Nhưng sự thực thì khác, từ nhỏ hắn đã là con nhà người ta, siêu cấp học bá, từ tiểu học cho đến đại học đều được các bạn học hâm mộ, đố kỵ không thôi.
Năm 24 tuổi, hắn tốt nghiệp tiến sĩ ở trường đại học Princeton, 28 tuổi trở thành trưởng khoa của một bệnh viện nổi tiếng, 31 tuổi đã trở thành phó viện trưởng, cho dù là ở bất cứ nơi đâu hắn cũng đều là người tài giỏi nhất.
Vậy nhưng mọi thứ đều bị thay đổi từ khi hắn nhận được một cuộc điện thoại bí mật một năm về trước.
Sau cuộc điện thoại đó, hắn trở thành viện trưởng của một bệnh viện xa lạ, hơn nữa lại còn là bị cưỡng ép trói đi.
Bệnh viện này có hơn một trăm bác sĩ, hơn 200 y tá cùng điều dưỡng, nhưng bệnh nhân lại chỉ có 29 người. Tính trung bình thì cứ mười nhân viên y tế sẽ chăm sóc một bệnh nhân.
Tên bệnh viện này chỉ có một chữ : X.
Đây là một bệnh viện tâm thần cực độ đặc thù, nằm ở một nơi hẻo lánh xa xôi, hoàn toàn bị ngăn cách với cuộc sống bên ngoài, dù tìm trên bản đồ hay internet cũng không biết được sự tồn tại của nó, thậm chí cũng không biết nó thuộc về quốc gia nào.
Trong bán kính hơn mười sáu kilomet xung quanh được bố trí một đoàn binh lực, toàn bộ đều là lính đánh thuê. Còn có các loại rađa, các loại trang bị tinh vi, thậm chí ngay cả kính thiên văn vô tuyến cỡ lớn cũng có. Nhìn qua thì có vẻ nơi đây không giống như một bệnh viện tâm thần mà giống một căn cứ bí mật hơn.
Nhưng thật ra nó lại đúng là một bệnh viện tâm thần, 29 bệnh nhân thì không thể giả được.
Chỉ là 29 bệnh nhân tâm thần này còn có một thân phận khác, đó chính là những đỉnh cấp thiên tài.
Có một câu nói rất đúng trong trường hợp này, rằng khoảng cách giữa thiên tài với kẻ điên chỉ cách nhau đúng một gang tay. 29 bệnh nhân này là những kẻ điên cuồng nhất, nhưng cũng chính là những thiên tài kinh khủng nhất.
Một người là học bá từ nhỏ đến lớn như Vân Trung Hạc vậy mà sau khi vào bệnh viện tâm thần này làm viện trưởng, trong lòng hắn chỉ có một cảm giác, ếch ngồi đáy giếng.
Bởi vì trước mặt 29 bệnh nhân tâm thần này, Vân Trung Hạc cảm giác bản thân mình chẳng khác nào một tên thiểu năng trí tuệ.
Bệnh nhân số 19, biệt danh là π. Lý do anh ta vào bệnh viện tâm thần này là do anh ta biết tính toán số Pi, phải nhắc lại, là tính toán chứ không phải đọc thuộc lòng. Lúc nào anh ta cũng nhẩm tính số Pi trong đầu, mỗi ngày đọc một số, hoàn toàn không hề lặp lại.
π nhập viện mười lăm năm, mỗi giây đồng hồ lại tính thêm hai chữ số, cho nên hiện giờ số chữ số sau dấu phẩy của số Pi mà anh ta tính được đã lên đến con số hơn 94 nghìn vạn chữ số, mảy may không sai một số, hoàn toàn dựa vào đầu óc mà không hề nhờ bất cứ một công cụ nào, não bộ có thể sánh ngang với siêu máy tính.
Anh ta nhẩm tính lúc ăn cơm, lúc đi ngủ, thậm chí là lúc đi nhà vệ sinh, mỗi giây tính thêm hai chữ số, một giờ 7200 chữ số, một ngày 172800 chữ số.
Đáng sợ nhất là đầu óc của anh ta vừa có thể nhẩm tính số Pi từng giây từng phút đồng thời còn có thể nhất tâm lưỡng dụng, tam dụng tính toán các thuật toán khác.
Kinh hãi hơn nữa là anh ta có vẻ còn chưa từng học qua đại số tuyến tính, chưa từng học qua toán cao cấp, nhưng đặt đề toán khó đến mấy ở trước mặt anh ta, anh ta chỉ cần nhìn một chút là biết được đáp án cuối cùng, chưa đến một giây đồng hồ.
Mười lăm năm qua, không biết anh ta đã giải được bao nhiêu đề học hóc búa đẳng cấp trên thế giới, đáng tiếc là lại không được công khai, nếu không thì giải Gauss* đã được dành cho một bệnh nhân tâm thần.
(*: Tương tự giải Nobel nhưng về lĩnh vực toán học )
. . .
Bệnh nhân số 23, biệt danh Da Vinci, là một hoạ sĩ thiên tài trên thế giới.
Anh ta giỏi đến mức nào? Giỏi đến mức chỉ cần có người mang giấy cùng mực in thích hợp đến cho anh ta, anh ta dùng bút vẽ tiền giả là có thể trực tiếp mang ra dùng được luôn.
Anh ta vẽ lại các danh họa kinh điển thế giới, sau khi hoàn thành liền được cho là bút tích thực, còn bút tích thực lại bị cho là đồ dỏm.
Từ cổ đại đến hiện đại, từ phương đông đến phương tây, bất kỳ một kiệt tác hội họa danh gia truyền thế nào anh ta đều có thể vẽ phỏng theo dễ như bỡn, thậm chí so với bút tích thực còn xuất sắc hơn.
Từ Vô Đạo Tử đến Monet, từ Trương Đại Thiên đến Van Gogh, anh ta đều có thể thanh xuất vu lam.
Mà những thứ trên chỉ là thành tích hồi còn trẻ của anh ta mà thôi, sở dĩ biệt danh của anh ta là Da Vinci, không đơn thuần bởi vì tài vẽ tranh của anh ta rất lợi hại, mà trên cả lợi hại chính là giải phẫu thi thể, sau đó dùng bút vẽ ra giải phẫu đồ, không sai lệch một chút nào.
Anh ta đã từng bị bắt vào tù vì tội trộm xác, về sau được phát hiện ra tài năng đặc biệt nên mới được chuyển đến bệnh viện tâm thần này.
Nhập viện 17 năm, anh ta đã giải phẫu mấy trăm thi thể, đủ loại thi thể khác nhau, sau đó vẽ ra mấy vạn tấm giải phẫu đồ.
Thời đại công nghệ tiên tiến như bây giờ còn cần phải dùng tranh vẽ tay hay sao?
Vô cùng vô cùng cần, mặc dù nhìn qua thì ngành sinh vật học hiện đại hay y học hiện đại đều đã vô cùng phát triển, nhưng việc nhận biết các khí quan trong cơ thể vẫn còn rất nhiều thiếu thốn. Ví dụ như chuyện con mắt thứ ba, hay thậm chí là tiền đình ốc tai đều chứa nhiều bí ẩn chưa có lời giải đáp.
Vậy nhưng bệnh nhân số 23 này có thể phóng đại con mắt thứ ba, tiền đình ốc tai hơn ngàn lần ở trong đầu, sau đó hoàn chỉnh vẽ ra, cấu tạo không sai chút nào.
Những thu thập của loài người về việc khai thác và tận dụng con mắt thứ ba còn thấp đến cực hạn, nếu như triệt để khai thác được nó, loài người có thể sẽ bắt được tín hiệu từ các hành tinh khác cách xa vài trăm triệu năm ánh sáng.
Nếu như phát triển được con mắt thứ ba, loài người thậm chí có thể hấp thu linh khí thiên địa, hoàn thành thuế biến thăng hoa.
Có dọa người hay không khi mà một người lại có thể phóng đại con mắt thứ ba đến mấy ngàn lần, sau đó vẽ cấu tạo hoàn chỉnh của nó ra?
. . .
Bệnh nhân tâm thần số 9, biệt danh là Lượng Tử.
Đầu óc của anh ta không khác gì một cái máy tính lượng tử, có thể từ hiện tại mà biết được quá khứ, còn có thể dự đoán những việc sắp xảy ra trong tương lai. Anh ta kiên quyết nói mình không phải thầy bói, mà là căn cứ vào nhân quả để tính toán.
Ngày đầu tiên anh ta nhập viện đã hiển lộ tài năng, vô số lần dự đoán thành công được những chuyện sắp xảy ra, trở thành Thần Nhân.
Nhưng thế giới luôn tràn ngập biến số, mỗi khi biến số xuất hiện, dự đoán của anh ta sẽ sai lầm một lần, đồng thời trong đầu anh ta sẽ thôi diễn ra một thế giới song song không giống với hiện thực.
Số lần sai lầm tích lũy càng ngày càng nhiều, thế giới song song xuất hiện trong đầu anh ta cũng càng ngày càng tăng lên. Cho nên vào một ngày, trong đầu của anh ta xảy ra một vụ nổ lớn, hoàn toàn đứng máy.
Hiện giờ bệnh nhân số 9 chỉ giống như một thây ma biết đi, vẫn ăn uống ngủ nghỉ như thường nhưng hoàn toàn không có chút phản ứng gì với thế giới bên ngoài. Bởi vì đầu óc anh ta phải suy diễn ra N thế giới song song nên đã hoàn toàn tiêu hao hết tất cả tinh lực.
Anh ta đã nhập viện được 17 năm, năm đầu tiên thì lập được vô số kỳ tích. Về sau kỳ tích càng ngày càng ít. Cuối cùng mười sáu năm sau hoàn toàn trở thành một xác chết biết đi, lúc nào cũng nhắm mắt, ăn cơm nhắm mắt, đi ngủ nhắm mắt, đi nhà vệ sinh cũng nhắm mắt, vài chục năm cũng như một ngày, cuối cùng phai mờ trong đám đông.
. . .
Bệnh nhân tâm thần số 07, biệt danh Tắc Kè Hoa.
Tên điên này nói rằng anh ta có thể trở thành một người khác. Nghe qua thì cũng không có gì, nhưng trên thực tế lại vô cùng đáng sợ. Mỗi người đều là một cá thể riêng biệt, là độc nhất vô nhị. Thậm chí cái gọi là thế giới cũng chỉ là cảm giác của một người mà thôi.
Thị giác, thính giác, xúc giác, tình cảm, ký ức, tạo nên nhận biết của con người đối với thế giới.
Ở một góc độ nào đó, khi mà một người nhắm mắt lại, người đó sẽ là toàn bộ thế giới. Cho nên một người không có khả năng trở thành một người khác.
Nhưng bệnh nhân tâm thần số 07 nói mình có thể trở thành một người khác!
Anh ta sẽ xác định một mục tiêu, rồi sau đó đi tìm hiểu tất cả chuyện cũ của người đó, cảm nhận hỉ nộ ái ố của người đó, dùng phương thức suy nghĩ của người đó để suy nghĩ.
Ban đầu thì giọng điệu hai người giống nhau, sau đó động tác cũng sẽ giống nhau như đúc, càng về sau càng nhiều chuyện đáng sợ xảy ra. Diện mạo bệnh tâm thần số 7 sẽ phát sinh cải biến, dần dần giống với mục tiêu.
Rồi đến một ngày, cả anh ta và mục tiêu sẽ giống như phân thân, từ gương mặt đến hình thể đều hoàn toàn như nhau.
Hai người vốn là hai cá thể riêng biệt vậy mà bây giờ lời nói, cử chỉ rồi ngay cả suy nghĩ cũng giống như cùng một khuôn.
Không phải quá kinh dị, quá đáng sợ hay sao? !
Chuyện như vậy đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù hiện thực rồi.
. . .
Bệnh nhân số 16, biệt danh là Quỷ.
Không phải bởi vì anh ta trông giống quỷ, mà là bởi vì hắn có Độc Tâm Thuật.
Chỉ cần anh ta nhìn vào con mắt của bạn, nghe được hơi thở của bạn, nhìn thấy biểu cảm của bạn, là anh ta có thể biết được bạn đang suy nghĩ gì. Ở trước mặt của anh ta, ý nghĩ của một người chỉ như một tấm kính trong suốt, quá kinh khủng.