Chương 19:: Nhất lưu thủ đoạn! Hỏng thấu
- Những năm qua có bao nhiêu người tận lực vắt óc tìm cách tiếp cận Tỉnh Trung Nguyệt?
Vân Trung Hạc biết rõ còn cố hỏi.
- Nhiều vô số kể.
Hứa An Đình nói.
Vân Trung Hạc lại hỏi:
- Những người này đều là gián điệp của đế quốc Nam Chu và đế quốc Đại Doanh sao?
- Không hoàn toàn.
Hứa An Đình nói:
- Đa số còn là những kẻ nhòm ngó quyền thế của Tỉnh Trung Nguyệt, muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, một bước lên tiên.
Đây là lẽ bình thường, Tỉnh Trung Nguyệt là nữ chư hầu duy nhất ở Vô Chủ chi địa, hơn nữa lại không có định ước kết hôn. Mấy chục vạn con dân, hơn vạn quân lính, hào phú vô song, muốn nghênh cưới nàng, chỉ sợ phải phấn đấu vài đời.
Vân Trung Hạc nói:
- Nói cách khác, bất kỳ người nào tiếp cận nàng, đều sẽ bị xem là có ý đồ bất chính?
Hứa An Đình nói:
- Đúng vậy, những năm nay trên con đường tiếp cận nàng, thi hài đã sớm chất đống khắp nơi trên mặt đất rồi.
Vân Trung Hạc nói:
- Vậy có nghĩa là, con đường này bình thường đã gập ghềnh, trắc trở, muốn tiếp cận nàng, nhất định phải mở ra lối riêng. Ngươi có biết muốn để một nữ nhân khắc cốt ghi tâm ngươi, cách nhanh nhất là gì không?
Hứa An Đình nói:
- Xin dựa cột lắng nghe.
Vân Trung Hạc nói:
- Trở thành kẻ thù của nàng.
Hắn nói lời này tuyệt đối là dựa vào kinh nghiệm, càng là nữ nhân cường thế, ngươi càng thuận theo nàng, nàng càng xem thường ngươi. Ngươi nếu như đối đầu với nàng, nàng ngược lại lại có thể nhớ kỹ ngươi.
Bản tính con người vốn là như vậy, mặc dù lời này có chút phật ý, nhưng xét từ góc độ nào đó thì là sự thật, bất kể là nam hay nữ cũng đều như vậy.
Đương nhiên, bản thân ngươi phải có tài năng xuất chúng, tới lúc đối đầu với nàng mới có thể khiến nàng lưu tâm. Chứ nếu là một tên rác rưởi ngu xuẩn lại đi đối đầu với nàng, sẽ chỉ bị xem như một tên đại ngốc đi tìm đường chết.
Năm đó tại bệnh viện tâm thần X, Lê thượng tá, thủ lĩnh của binh đoàn lính đánh thuê là cỡ nào lãnh đạm cao ngạo, hơn nữa lại còn đã thành hôn, giữ mình trong sạch cao cao tại thượng không khác nào thiên nga cao quý. Lúc đó Vân Trung Hạc không ngừng đối đầu, công kích nàng, đem nàng chơi đùa quá sức, khiến cho nàng căm hận thấu xương, khắc cốt ghi tâm.
Sau đó, Vân Trung Hạc hai lần tự mình dựng lên tai nạn ngẫu nhiên, đem đến cho Lê thượng tá rất nhiều phiền toái, rồi sau đó hắn đóng màn kịch anh hùng cứu mĩ nhân, đứng ra giải quyết phiền phức cho nàng.
Từ sau khi ra tay cứu giúp Lê thượng tá, Vân Trung Hạc lại bỗng dưng trở nên ôn nhu, ngọt ngào, sau đó quan hệ của hai người trong nháy mắt liền thay đổi, Lê thượng tá ngay lập tức chuyển hận thành yêu.
Lúc tước căm hận mãnh liệt bao nhiêu, yêu thương về sau lại nồng đạm bấy nhiêu.
Trong mắt một vài nữ nhân, cường giả ôn nhu mới là ôn nhu, kẻ yếu ôn nhu lại chẳng khác nào ẻo lả, yếu đuối.
Cuối cùng chỉ vẻn vẹn có hơn một tháng, bông hoa hồng có gai Lê Ly vô cùng cao lãnh đã bị Vân Trung Hạc lừa lên giường thành công.
Dĩ nhiên Vân Trung Hạc chỉ là chơi qua đường mà thôi, không ngờ Lê mỹ nhân lại trực tiếp ngả bài ly hôn với trượng phu, muốn cùng Vân Trung Hạc song túc song phi.
Kết quả khiến cho trượng phu người ta nổi cơn thịnh nộ, trực tiếp cài bom nổ, đem tên cặn bã Vân Trung Hạc triệt để tan thành mây khói.
- Hứa An Đình, ở Liệt Phong cốc này, Tỉnh Trung Nguyệt có kẻ thù không?
Vân Trung Hạc hỏi:
- Hơn nữa tên kẻ thù này phải là người mà nàng không thể đụng tới, bởi ta muốn tìm hiểu những tiêu chuẩn một chút, ta muốn trở thành kẻ thù của nàng, khiến nàng khắc sâu ấn tượng, nhưng không thể để cho nàng một đao chém chết ta được.
Hứa An Đình nói:
- Có, đệ đệ của nàng, Tỉnh Vô Biên.
Tỉnh Vô Biên, Vân Trung Hạc có nhìn qua người này trong tư liệu.
Thành chủ đời trước của Liệt Phong thành tên là Tỉnh Ách, cũng chính là phụ thân của Tỉnh Trung Nguyệt, cả một đời kiêu hùng, bốn mươi năm trước chủ nhân của gia tộc Tỉnh thị bất tài vô dụng, nên đã để mất gia nghiệp mấy trăm năm, khiến cho Liệt Phong cốc rơi vào tay gia tộc An thị.
Hơn nữa gia tộc An thị lại là gia tộc dưới trướng của Tỉnh thị suốt mấy trăm năm, kết quả lại diễn ra một màn bi kịch nô dịch đại diệt gia chủ.
Sau khi chiếm đoạt vị trí thành chủ Liệt Phong thành, An thị tàn sát toàn bộ người trong gia tộc Tỉnh thị, chỉ có Tỉnh Ách cùng muội muội chạy thoát được.
30 năm trước, Tỉnh Ách 20 tuổi, cải trang rồi sau đó trở về Liệt Phong thành, vào phủ thành chủ làm một tên gia đinh.
Trên cương vị gia đinh, Tỉnh Ách nhanh chóng quật khởi, quang mang vạn trượng, hơn nữa nhờ có nhiều thủ đoạn cùng mưu trí nên dần trở thành nghĩa tử, thành tâm phúc của An Đạo Thiên thành chủ.
Sau đó Tỉnh Ách ngày càng lập nhiều công trạng, trở thành tướng lĩnh xuất sắc nhất dưới trướng An Đạo Thiên, cuối cùng cưới được nữ nhi của kẻ địch.
Theo kịch bản thông thường, sau khi Tỉnh Ách cưới được nữ nhi của thành chủ An Đạo Thiên thì sẽ không ngừng đoạt quyền, chờ đến sau khi An Đạo Thiên chết đi, hắn lại đoạt lại chức thành chủ.
Nhưng không, Tỉnh Ách lại chọn đêm đại hôn mà phát động binh biến, tàn sát toàn bộ gia tộc An thị, ngay cả tân nương của hắn. Sau đó công khai thân phận, đoạt lại vị trị thành chủ Liệt Phong thành.
Chỉ trong vẻn vẹn mấy năm, hắn không ngừng mở rộng lãnh địa Liệt Phong cốc, dần dần khuếch trương lên gấp đôi, từ 7000 cây số vuông lên thành 13,000 cây số vuông.
Cũng chính những năm này hắn tiêu diệt toàn bộ đối thủ cạnh tranh, lũng đoạn muối ăn của Vô Chủ chi địa, đồng thời đem Liệt Phong thành trở thành trung tâm mậu dịch.
Thế nhưng ông trời rất công bằng, Tỉnh Ách giết chết vợ mình ngay tại hôn lễ nên hắn nhất định phải nhận một lời nguyền rủa để chịu nghiệp chướng theo luật nhân quả, hắn đã cưới ba vợ, nhưng tất cả đều chết bất minh bất bạch.
Chuyện này lúc ấy gây huyên náo xôn xao một trận, khiến cho các chư hầu ở Vô Chủ chi địa không còn dám gả nữ nhi cho Tỉnh Ách, chỉ có một động chủ Man tộc không coi trọng những chuyện này, đem nữ nhi gả cho Tỉnh Ách, cũng chính là mẫu thân của Tỉnh Trung Nguyệt, trực tiếp trở thành Liệt Phong phu nhân.
Có lẽ phúc mệnh của nữ nhân rất lớn, sau khi gả đến, nàng vô bệnh vô tai, chỉ có điều liên tiếp sinh ra ba nữ nhi.
Ở Vô Chủ chi địa không có nhi tử không được, nữ tử không thể kế thừa gia nghiệp. Nếu như không có người thừa kế, tất cả cơ nghiệp sẽ trở thành sản nghiệp của người ngoài.
Tỉnh Ách liên tiếp nạp tiểu thiếp, sinh ra ba nhi tử, nhưng tất cả đều bị chết yểu.
Về sau có một tên phương sĩ tới bài kiến Tỉnh Ách, nói rằng hắn giết quá nhiều người, sát khí quá nặng cho nên mới phải nhận báo ứng này.
Thế là Tỉnh Ách liền dừng lại việc khuếch trương lãnh thổ, chấm dứt chiến tranh, cuối cùng thê tử Liệt Phong phu nhân quả thật đã sinh ra một đứa con trai, hơn nữa lại phi thường khỏe mạnh.
Tỉnh Ách ba mươi mấy tuổi mới có một đứa con trai, lập tức cuồng hỉ, tổ chức đại yến kéo dài nửa tháng, đồng thời ban phát vô số vàng bạc cho tất cả con dân, để mấy chục vạn người cùng hưởng sự khoái đạt này.
Đứa con trai này chính là Tỉnh Vô Biên.
Trong con mắt của tất cả mọi người, đây đích xác là một quý nhân sinh ra đã ngậm thìa vàng. Nhất định sẽ kế thừa Liệt Phong thành, kế thừa cơ nghiệp 13,000 cây số vuông này.
Nhưng Tỉnh Ách cũng không vui vẻ được bao lâu, bởi vì đứa con trai này của hắn là một kẻ. . . Cặn bã, hỗn đản, phế vật, một tên phá gia chi tử, ngoài ra không còn gì khác.
Tỉnh Ách dốc hết tâm huyết để bồi dưỡng đứa con trai này, vậy mà thứ hắn học được chỉ có ăn uống cá cược, chơi gái, làm xằng làm bậy.
Cưỡng hiếp dân nữ, chà đạp quả phụ, đào tuyệt hộ môn, ăn nguyệt tử nãi, chỉ cần là chuyện xấu, không có gì là hắn không làm.
Dần dà về sau, hắn chẳng những trở thành tai họa của Liệt Phong thành mà còn trở thành tai họa của toàn bộ Vô Chủ chi địa, chỉ cần hắn xuất hiện trên đường phố, cam đoan rằng từng nhà sẽ đóng cửa.
Biện pháp gì Tỉnh Ách cũng đã đều dùng qua, giam lại, đánh gãy hai chân, đều vô dụng, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng ông trời đóng một cánh cửa này của ngươi thì sẽ mở ra cho ngươi một cánh cửa khác.
Đứa con trai này không nên thân, nhưng nữ nhi Tỉnh Trung Nguyệt lại xuất sắc không gì sánh được, cho dù là võ công hay trí tuệ, mọi thứ đều tuyệt đỉnh.
Vậy là thành chủ Tỉnh Ách lại một lần nữa coi trời bằng vung, đem nữ nhi Tỉnh Trung Nguyệt lập người thừa kế vị trí thành chủ.
Mùa xuân năm ngoái, Tỉnh Ách thành chủ trúng gió nên phát bệnh, nằm trên giường bất tỉnh nhân sự, Tỉnh Trung Nguyệt vì thể mà trở thành tân thành chủ của Liệt Phong thành.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Liệt Phong thành sẽ xuống dốc thảm hại, bởi vì cho tới bây giờ chưa từng có chuyện một nữ tử làm thành chủ.
Sau khi Tỉnh Trung Nguyệt thừa kế vị trí thành chủ, Liệt Phong thành đúng thật là đại loạn một trận, nhưng chỉ chưa tới nửa năm liền lắng lại, tất cả đều trở nên ngay ngắn rõ ràng. Không chỉ có như vậy, dưới sự dẫn dắt của Tỉnh Trung Nguyệt, Liệt Phong thành lại bắt đầu con đường khuếch trương lãnh thổ, hơn nữa mỗi trận đều tất chiến tất thắng.
Mặc dù là nữ tử nhưng Tỉnh Trung Nguyệt lại xuất sắc hơn nhiều so với những thành chủ khác. Phải sống phụ thuộc dưới sự chu cấp của nàng, Tỉnh Vô Biên lại càng thêm phế vật cặn bã.
Từ khi phụ thân Tỉnh Ách bị trúng gió, Tỉnh Vô Biên giống như con ngựa hoang mất cương, càng ngày càng ngông cuồng làm những chuyện suy đồi, bại hoại.
Tỉnh Trung Nguyệt đối với bất kỳ người nào đều tâm ngoan thủ lạt, duy chỉ có đệ đệ này là không thể làm gì.
Mà Tỉnh Vô Biên vì muốn thể hiện sự tồn tại của bản thân, vì muốn lấy lại sĩ diện của mình, cho nên đi tới bất cứ nơi nào đều danh xưng muốn đoạt lại vị trí thành chủ Liệt Phong thành vốn dĩ thuộc về mình, muốn hạ bệ tỷ tỷ Tỉnh Trung Nguyệt.
Thế nhưng chẳng có ai coi lời của hắn là thật, chỉ coi như tiếng chó hoang sủa dưới ánh mặt trời mà thôi.
Một người là phượng hoàng quang mang vạn trượng, một ngươi là chó hoang điên dại, trong mắt mọi người, cho dù người trên thế gian này có chết hết cũng không tới phiên loại cặn bã như Tỉnh Vô Biên này thượng vị.
Nhưng ở góc độ nào đó, kẻ thù duy nhất của Tỉnh Trung Nguyệt đúng là tên đệ đệ cặn bã Tỉnh Vô Biên này.
Hơn nữa lại còn là kẻ thù mà nàng không thể làm gì.
Vân Trung Hạc nói:
- Cho nên kế hoạch của ta rất đơn giản, ta muốn đầu quân cho tên rác rưỡi Tỉnh Vô Biên kia, như vậy cũng có thể tiến vào phủ thành chủ an toàn. Sau đó ở trong phủ thành chủ, cáo mượn oai hùm, ta sẽ mượn danh Tỉnh Vô Biên mà không ngừng đối đầu với Tỉnh Trung Nguyệt, đem nàng chơi đùa dục sinh dục tử, để nàng nhận lấy tổn tương khắc cốt ghi tâm, sau đó dần dần sẽ chuyển hận thành yêu, chinh phục cả thể xác lẫn tinh thần của nàng, cuối cùng nhất cử thao túng.
Hứa An Đình kinh ngạc, còn có loại thao tác này sao?
- Kế hoạch này là ngươi vừa mới nghĩ, hay đã sớm nghĩ kỹ rồi?
Hứa An Đình hỏi.
Vân Trung Hạc nói:
- Đã sớm nghĩ kỹ rồi.
Hứa An Đình nói:
- Vậy sao trước đó ngươi không nói ra.
Vân Trung Hạc nói:
- Bởi vì ta cảm thấy kế hoạch của ngươi cũng rất tốt, nhất là kế hoạch đi quyến rũ Xạ Hương phu nhân, ta cảm thấy rất kích thích, rất thử thách. Mỗi sự kiện xảy ra trong cuộc sống này đều giống như một thứ toàn thân đen ngòm vậy, ngươi không nếm thử thì sao biết được nó là chocolate, hay là đồ liệng?
(liệng: thứ bỏ đi)
Hứa An Đình hoàn toàn không biết chocolate là cái gì, cũng không biết liệng là cái gì. Nhưng vốn dĩ hắn cũng không hiểu rõ Vân Trung Hạc, cho nên hắn cảm thấy những thứ này mình không biết cũng là lẽ đương nhiên.
- Vân Trung Hạc tiên sinh, ta nhất định phải nói cho ngươi, Tỉnh Vô Biên này hỉ nộ thất thường, có chút bệnh thần kinh, ngài đi đầu quân cho hắn, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị nguy hiểm tính mạng. Mặc dù bây giờ hắn không còn là thành chủ tương lai, nhưng không vì thế mà bình dị gần gũi, hắn ngông cuồng vô độ, không hề nể mặt ai. Cho dù là thiên hộ quan của Thành Vệ quân, hắn cũng đối xử như heo chó.
Vân Trung Hạc cười nói:
- Hắn có chút bệnh thần kinh? Thế thì không thể tốt hơn, nghề của ta là chuyên môn thuần dưỡng bệnh tâm thần.
- Vậy ngươi nói cho ta biết, bước đầu của kế hoạch là gì?
Hứa An Đình nói.
Vân Trung Hạc nói:
- Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ đi nịnh bợ cái này nịnh bợ cái kia, lại còn phải có người hỗ trợ mới có thể tiến vào phủ thành chủ, nội trong ba ngày, Tỉnh Vô Biên sẽ phải mang đại kiệu tám người khiêng tới rước ta vào trong phủ thành chủ, nịnh bợ ta, đối với ta kính trọng như người trời. Cho nên bước đầu kế hoạch của ta chính là, Khương Thái Công câu cá chờ thời*.
(*: Điển tích “Câu cá chờ thời” của Khương Thái Công, ý chỉ kiên trì, nhẫn nại để làm việc lớn)
. . .