Chương 18: Quá Ly Kỳ, Tinh Thần Đồng Dạng Vân Trung Hạc

Vân Trung Hạc đứng yên như bị sét đánh.

Một nơi ngư long hỗn tạp như Liệt Phong thành mà cũng cấm H ư?

Mà nếu muốn cấm H thì trước tiên phải xử lý những nơi như Xuân Miêu Lâu trước chứ, Thiên Long Các đàng hoàng như vậy mà cũng bị cấm sao?

Ta đã chuẩn bị khúc "Bình Sa Lạc Nhạn" rồi mà.

Ta còn chuẩn bị biểu diễn cầm nghệ, kinh diễm toàn tràng nữa.

Ta còn muốn trở thành đệ nhất danh kỹ... À không, đệ nhất danh gia của Liệt Phong thành mà.

Ước mơ trở thành một nghệ thuật gia chưa kịp thể hiện đã bị bóp nát từ trong trứng nước.

Nhìn thấy mỹ nam tử tuấn mỹ vô địch Vân Trung Hạc, các tỷ tỷ bị bắt đều liên tục nháy mắt về phía hắn.

Nhất là tỷ tỷ xinh đẹp kia, đôi mắt tròn to mọng nước, cứ như là biết nói chuyện.

Vân Trung Hạc thấy vậy cũng nháy mắt đưa tình với nàng.

- Đệ đệ, lần đầu tới đây à?

- Đúng vậy, tiểu tỷ tỷ.

- Đến không đúng lúc mất rồi, hôm nay tràng tử lại bị phong tỏa, hai ngày nữa hẵng đến, tỷ tỷ sẽ chăm sóc cho ngươi, không cần tiền.

- Thật ra, không dối gạt tỷ tỷ. Ta tới đây để trở thành đồng sự với tỷ tỷ, ta muốn làm việc ở đây.

- Ô, thế thì càng tốt. Tỷ tỷ sẽ chơi với ngươi mỗi ngày.

Hai người không mở miệng nói chuyện, mà chỉ dùng ánh mắt giao tiếp.

Tình cảnh này thật khiến người ta muốn làm một bài thơ.

Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông.

Ai cũng nói tri âm khó kiếm, nhưng từ khi đến nơi này Vân Trung Hạc đi đến đâu cũng tìm thấy tri âm.

Yêu cầu của hắn với tri âm không cao. Chỉ cần mặt đẹp, dáng người chuẩn là đủ.

Giá trị nhan sắc khi đạt tới một trình độ nhất định, chỉ cần nam nữ đối mặt nhau thì sẽ dễ dàng sinh ra cộng hưởng.

Giá trị nhan sắc có thể dọn dẹp hết thảy mọi chướng ngại, chỉ có người không đủ xinh đẹp mới cần tinh thần cộng hưởng. Thế nên có một câu nói rất đúng, có nhan sắc thì uống nước cũng no bụng.

Cứ như vậy, Vân Trung Hạc trơ mắt nhìn các tiểu tỷ tỷ, nhất là tiểu tỷ tỷ tâm hữu linh tê với hắn bị bắt đi.

Thiên Vũ Các hoàn toàn bị niêm phong.

- Quay về thôi.

Hứa An Đình tỷ tỷ thản nhiên nói.

Lúc nhìn thấy Thiên Vũ Các bị niêm phong nàng cũng không rời đi ngay lập tức, bởi vì nếu làm như vậy sẽ bị hoài nghi ngay. Còn nếu đứng ở đây xem náo nhiệt một lúc thì trông sẽ rất bình thường.

- Thiên Vũ Các bất ngờ bị niêm phong như vậy, chắc hẳn nội tình bên trong không hề đơn giản.

Hứa An Đình nói:

- Nội bộ Thành Vệ quân cũng không phong thanh ra được chuyện gì.

Hứa An Đình tỷ tỷ hỏi :

- Chúng ta còn có nội ứng trong Thành Vệ quân của phủ thành chủ sao?

Hứa An Đình nói :

- Ừ, ta đã âm thầm liên lạc với bọn họ, nhưng tất cả nội ứng đều không biết nguyên nhân. Từ sau biến cố Tam Tam, nội ứng cấp cao của chúng ta ở Liệt Phong thành đã bị hốt gọn một mẻ. Hắc Long Đài ở Liệt Phong thành cứ như kẻ mù, kẻ điếc, không biết một chút tin tức bí mật nào, cho nên chúng ta phải nhanh chóng cải biến thế cục.

Sau đó hắn nhìn Vân Trung Hạc, nói :

- Vân tiên sinh, chuyện này bọn ta phải dựa vào ngươi rồi. Một mặt, bọn ta muốn ngài đánh vào cao tầng của Liệt Phong thành, đó là chinh phục Tỉnh Trung Nguyệt, mặt khác cũng rất quan trọng, đó là nắm giữ động thái của cao tầng Liệt Phong thành. Tuyệt đối đừng để đến lúc Liệt Phong thành hoàn toàn đầu hàng đế quốc Nam Chu mà chúng ta còn không biết.

Đế quốc Đại Doanh, đế quốc Nam Chu và vương quốc Đại Lương đều đang liều mạng tranh giành các chư hầu ở Vô Chủ chi địa.

Liệt Phong thành là một nơi vô cùng quan trọng, nếu nó đầu hàng đế quốc Nam Chu thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến chiến lược của đế quốc Đại Doanh.

Nếu muốn đền bù tổn thất này trong tương lai thì dù có hi sinh một trăm nghìn, hay hai trăm nghìn mạng người cũng không đủ.

Vân Trung Hạc nói :

- Trong Liệt Phong thành này cũng đâu phải chỉ có một mình Thiên Vũ Các là thanh lâu cao cấp, ta hoàn toàn có thể đến Thiên Phong Các hay Thiên Mao Các mà.

Hứa An Đình tỷ tỷ nói :

- Vân Trung Hạc, ngươi muốn đi đến những nơi như thế đến vậy sao?

Vân Trung Hạc nghiêm túc nói :

- Tiểu tỷ tỷ, cái này thì ta lại phải phê bình ngươi rồi. Ngươi phải biết, đã làm việc thì không phân sang hèn. Tại sao ngươi cứ dùng mắt thường để nhìn nhận sự việc như thế chứ, ngươi phải hiểu ta làm chuyện này hoàn toàn là vì quốc gia đại nghiệp.

Hứa An Đình nói :

- Không thể đến các thanh lâu khác được. Bởi vì chúng không nằm trong sự khống chế của ta, lỡ đâu nó là sản nghiệp bí mật của đế quốc Nam Chu thì chẳng phải ngươi đang tự dâng mình vào miệng cọp hay sao?

Vân Trung Hạc nói :

- Vậy ý của ngươi là, con đường thứ nhất này bị gãy kích mất rồi sao?.

Hứa An Đình nói :

- Đúng, gãy mất rồi.

Ngay sau đó, có một người nhanh chóng chạy vào, đưa cho Hứa An Đình một tờ giấy, sau đó lại nhanh chóng rời đi.

Hứa An Đình mở ra xem, nói :

- Con đường thứ nhất này coi như không đi được nữa rồi, có tin tức truyền đến. Xạ Hương phu nhân đã rời khỏi Liệt Phong thành, đại diện cho thành chủ Tỉnh Trung Nguyệt tới tham dự thọ yến 50 tuổi của Thiên Phong thành chủ.

Sâu trong nội tâm Vân Trung Hạc tràn đầy tiếc nuối.

Thật ra hắn cũng không có quan hệ gì với Xạ Hương phu nhân. Hiện tại hắn tiếc nuối như thế cũng là vì có chút chấp niệm.

Bởi vì không thể cùng bà ta phát sinh thứ gì nên cứ cảm thấy thiếu thiếu.

Hứa An Đình nói :

- Thời gian vẫn cứ trôi, mỗi ngày trôi qua càng khiến cục diện của Liệt Phong thành tuột khỏi tầm kiểm soát của chúng ta, thậm chí còn đang trượt dần về phía đế quốc Nam Chu. Chúng ta nhất định phải nhanh chóng đánh vào phủ thành chủ, thiết lập vận hành tại cao tầng Liệt Phong thành, khôi phục tai mắt.

Vân Trung Hạc nói :

- Đế quốc Đại Doanh đã bắt đầu chiến tranh tập kết rồi sao?

Hứa An Đình nói:

- Cấp bậc của ta quá thấp nên không có đủ quyền lực để biết được những chuyện tuyệt mật này. Nhưng ta có thể khẳng định, đế quốc đang từng ngày chuẩn bị cho cuộc chiến tranh sắp tới. Chúng ta càng sớm hoàn thành nhiệm vụ, thì tương lai, số người chết trên chiến trường cũng sẽ ít hơn mấy vạn.

- Vân Trung Hạc tiên sinh, ngươi chuẩn bị một chút, tiếp theo ngươi sẽ đi theo con đường thứ hai, con đường gia đinh.

Hứa An Đình nói:

- Ngày mai ta sẽ mang ngươi đi gặp Lý Đường, quản gia phủ thành chủ, trước kia hắn là tâm phúc của phu nhân thành chủ, quan sát thành chủ Tỉnh Trung Nguyệt lớn lên. Cho nên ở trong phủ, hắn có quyền lực khá cao, hợp tác với hắn sẽ giúp con đường của chúng ta ổn định hơn. Vả lại tương lai khi ngài vào được phủ thành chủ thì cũng cần hắn chiếu cố.

Vân Trung Hạc nói:

- Không vấn đề gì, ta đã chuẩn bị xong cả rồi.

Hứa An Đình nói:

- Vậy ngày mai ngài biết phải thể hiện ra sao trước mặt Lý Đường chưa?

- Nhìn nhiều, nói ít, nhưng mỗi câu nói ra đều phải ra vẻ nịnh nọt, mà phương pháp nịnh nọt cũng phải vô cùng cao minh.

Vân Trung Hạc nói:

- Trước tiên, thể hiện muốn đầu nhập vào đó, đến lúc tiến được vào phủ thành chủ rồi thì Lý quản gia sai ta đánh ai, ta sẽ đánh người đó. Ánh mắt của Lý quản gia cũng chính là phương hướng của ta.

- Thứ hai, phải thể hiện năng lực, văn có thể thao túng con người, võ có thể đánh động người chết, tuyệt đối phải giỏi, tuyệt đối phải trở thành một thanh lợi kiếm trong tay Lý quản gia, trợ giúp hắn diệt trừ phe đối lập.

Hứa An Đình nói:

- Tốt, quá chuẩn. Có điều mặt mũi ngươi ưa nhìn như vậy, có ai làm gia đinh mà đẹp trai như ngươi đâu, phải che giấu một chút.

Vân Trung Hạc lấy ra một tấm gương, thở dài nói:

- Mỹ nam tử, về sau ta và ngươi có lẽ phải tạm xa cách nhau một khoảng thời gian. Nhưng ngươi đừng buồn, hôm nay ly biệt chính vì một ngày khác đoàn tụ. Đến lúc đó, ta sẽ để nhan sắc tuyệt thế của ngươi quang minh chính đại xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.

Huynh muội Hứa An Đình lập tức tê dại da đầu.

Vân Trung Hạc không phải tự luyến mà hoàn toàn điên rồi.

Hứa An Đình nói:

- Nội ứng của chúng ta trong phủ thành chủ đã được chuẩn bị xong, ngươi chỉ cần tiến vào phủ thành chủ thì bọn họ sẽ toàn diện phối hợp với ngươi, trong thời gian ngắn nhất sẽ giúp ngươi quật khởi trở thành một gia đinh nhân tài kiệt xuất, tiến vào tầm mắt của Tỉnh Trung Nguyệt.

. . .

Ngày kế tiếp, Vân Trung Hạc cải trang cách ăn mặc, từ một mỹ nam tử 120 điểm biến thành một soái ca 70 điểm.

Hắn đã cố tình làm dung nhan giảm xuống 40% rồi mà vẫn đẹp trai như thế, có thể thấy, nhan sắc ban đầu của hắn tuyệt vời đến nhường nào.

Hứa An Đình dẫn hắn đi đến một tòa tửu lâu bên cạnh phủ thành chủ để gặp mặt quản gia Lý Đường.

Hắc Long Đài đã tỉ mỉ chuẩn bị xong lễ vật, dù không phải thứ quá đắt tiền, nhưng tuyệt đối là vật hiếm có, hơn nữa còn là đồ mà Lý Đường thích nhất.

Vân Trung Hạc cũng đã chuẩn bị xong xuôi, hắn cam đoan sẽ khiến quản gia Lý Đường yêu quý hắn, coi hắn như tri kỷ.

Hắn biết Lý Đường tham tiền, nhưng lại ham học đòi văn vẻ, ưa thích vẽ tranh và thư pháp.

Hắn đã nghiên cứu qua thư pháp của Lý Đường một lần, đảm bảo sẽ ba hoa chích chòe khiến mỗi một lỗ chân lông của Lý Đường đều được tắm mình trong hoan lạc.

Đừng tưởng rằng nịnh nọt đơn giản thực ra lại cực kì khó cần phải có sự hiểu biết cao thâm đối với thư pháp cùng hội họa thì mới có thể xâm nhập lòng người, mới có thể khiến cho người ta tin phục.

Vân Trung Hạc có lòng tin tuyệt đối, không quá mười ngày, hắn sẽ trở thành tâm phúc của quản gia Lý Đường.

Mà quá đáng hơn là, hắn còn biết vẽ phỏng theo tranh của Lý Đường, vẽ phỏng đến mức giống nhau như đúc, nhưng lại càng thêm sinh động.

Đồng thời bái hắn làm thầy, rồi tạo ra một tình cảnh trò giỏi hơn thầy.

Như vậy Lý Đường sẽ cảm thấy rằng phải hao phí rất nhiều tâm huyết trên người Vân Trung Hạc.

Chỉ có bỏ ra tâm huyết với một người thì mới có thể chân chính để ý hắn.