Chương 31: Chương thứ ba mươi mốt

Ba người đi tới nơi Mục tông vào.

Đương nhiên 3 người đều mặc áo kháng áp, ngay cả người nào đó bị ngộ nhận là đến từ bộ lạc dã thú cũng không ngoại lệ. Thật ra Số 2 và thiếu niên trái lại vô cùng muốn chính mắt nhìn thấy cảnh Diệp Trùng không mặc áo kháng áp mà đi không gian. Một là vì tò mò, hai là nếu như hắn bị vỡ tung mạch máu mà chết, đối với nàng và thiếu gia mà nói, không nghi ngờ gì là một việc làm người ta vui vẻ nhất.

Đáng tiếc, Diệp Trùng không hề để ý tới lời xúi giục của Số 2 mà lại thành thật mặc áo kháng áp, Diệp Trùng không muốn biểu hiện quá đặc biệt, tỏ ra càng giống người thường thì càng có thể ẩn trốn, càng không làm người khác chú ý thì càng sống lâu, đạo lý này hắn cũng biết a.

Số 2 không khỏi thở dài chán nản, gã đàn ông trước mặt không hề có sự kích động và xốc nổi chỉ có ở người trẻ tuổi, thay vào đó là sự lão luyện và trầm ổn, đây mới là chỗ làm cho Số 2 đau đầu và đề phòng nhất.

Do mặc áo kháng áp, dây thừng trên người 2 người đã được cởi ra, đương nhiên trước khi cởi, Diệp Trùng tự nhiên là không thiếu những lời cảnh cáo.

Trong lối đi tuy rằng là chân không, nhưng do hệ thống lực hấp dẫn đã hồi phục, đi không hề giống lúc đầu, trôi nổi không chỗ mượn lực như thế, mà không hề có khác biệt gì lớn với đi bộ bình thường, hơn nữa đèn trong lối đi cũng được mở toàn bộ, từng ly từng tí trong lối đi đều hiện ra, sáng trắng như tuyết.

Khi Số 2 và thiếu niên nhìn thấy Mục, sắc mặt 2 người lại hoàn toàn không giống nhau!

Dưới ánh đèn chiếu sáng, Diệp Trùng mới thấy rõ tình huống trước mắt. Rõ ràng là Mục tông thẳng vào giữa lối đi, tốc độ lớn mang theo năng lượng đáng sợ, vỏ ngoài dày cộm của tàu vũ trụ không hề ngăn cản được Mục chui vào, bị tông mạnh thành một lỗ to, mà sau khi tông thủng vỏ ngoài của tàu vũ trụ, Mục cũng hết đà, một nửa chui vào trong tàu vũ trụ, một nửa kẹt ở bên ngoài. Mục bây giờ như một cây hành cắm nghiêng, cắm lên miếng đất là tàu vũ trụ.

Số 2 tức giận đến hai mắt gần như phun ra lửa, thì ra tên trước mắt này mới là kẻ gây họa, nghĩ tới hậu quả của tai nạn mà hắn mang đến, trên tàu, trừ mình và thiếu gia, toàn bộ đều gặp nạn, hơn nữa vài chỗ trên thân tàu còn bị hư hỏng nghiêm trọng, đã không thể di chuyển bình thường, chỉ có thể chờ đợi sự cứu giúp của tàu đi ngang qua, nhưng trong vũ trụ rộng mênh mông này, muốn gặp được một tàu vũ trụ là một việc không dễ tí nào! Hy vọng mù mịt! Nếu như gặp phải hải tặc vũ trụ, vậy thì mọi người e là không thoát khỏi số phận làm nô lệ rồi, mà với dung mạo của mình, kết cục càng thảm hơn!

Đối với cái chết của người trong đội, nàng tuy rằng có chút khó chịu nhưng không hề làm nàng oán hận Diệp Trùng. Điều làm nàng quan tâm nhất là an nguy của thiếu gia! An nguy của thiếu gia trong lòng nàng cao hơn tất cả! Từ nhỏ đã chịu sự huấn luyện tàn khốc, nàng đối với việc đời rất lạnh nhạt, biểu hiện của nàng trong tổ chức rất xuất sắc, luôn đứng vị trí số 2, nàng đã từ rất sớm được chỉ định là hộ vệ bên mình của thiếu gia, luôn được truyền cho niềm tin rằng thiếu gia trong lòng nàng cao hơn tất cả. Nhiều năm như vậy, niềm tin này đã sớm bám rễ sâu trong lòng nàng. Giống như mã số Số 2 này, từ ngày nàng gia nhập tổ chức, chưa từng thay đổi.

Nhưng gã trước mặt này lại có hại cho sự an nguy của thiếu gia, nàng thế nào lại không tức giận?

Đối với sự tức giận của Số 2, Diệp Trùng không phải là không thấy, nhưng trong lòng hắn chẳng có chút hổ thẹn gì. Người gây họa thật sự có phải mình hay không, lý do này đối với hắn thì có cũng được, không có cũng chằng sao. Đối với hắn, mỗi người đều phải có trách nhiệm với bản thân, không bảo vệ tốt mình hoàn toàn là vấn đề của cá nhân ngươi, giống như thú săn và người đi săn vậy, chẳng lẽ người mong mỏi kẻ đi săn ra tay nương tình? Mà đối với sinh vật sắm vai ăn thịt trong chuỗi sinh vật, Diệp Trùng không có chút tâm lý bài xích nào, ngược lại còn vừa ý vô cùng, hắn cũng không muốn giống sinh vật ăn cỏ để mặc người xâu xé. Điều Diệp Trùng tôn sùng là quan niệm bản chất nhất của giới tự nhiên mà sinh vật biến dị trên hành tinh rác thể hiện ra, mà không phải là pháp luật, đạo đức gì đó của con người! Trong đầu hắn vốn không có khái niệm gì về pháp luật và đạo đức.

Thiếu niên nhìn thấy quang giáp kỳ dị này, sắc mặt không khỏi vô cùng kích động, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Diệp Trùng, "Trời ơi! thật là đẹp! thật vĩ đại! Người sáng tạo ra nó quả là một thiên tài!" Thiếu niên bổ nhào về phía trước, sắc mặt nhợt nhạt do kích động mà biến thành đỏ rực. Miệng không ngừng lẩm bẩm, giống như bị điên.

Diệp Trùng chẳng quan tâm đến tên điên này, trong lòng không ngừng gọi Mục, nhưng Mục như ngủ say không có chút phản ứng nào. Diệp Trùng không khỏi có chút cảm giác suy sụp, ở chung hơn 1 năm, cảm tình giữa hắn và Mục đã vô cùng thắm thiết, Mục trong mắt hắn không hề là một quang giáp, mà là thầy, là bạn, Mục làm cho hắn lần đầu nhìn thấy thế giới bên ngoài, dưới sự chỉ dẫn của Mục, thực lực của hắn không biết cao hơn trước bao nhiêu. Lần "tinh diệu" này, đối với Mục mà nói, không hề có chút uy hiếp nào, cho dù Mục không nói, nhưng Diệp Trùng cũng biết Mục vì mình nên mới thực hiện hành động có thể nói là vô cùng mạo hiểm lần này, Mục hoàn toàn là vì mình mới bị tổn hại.

Diệp Trùng ngây ngốc nhìn vỏ ngoài của Mục ngày thường vẫn tỏa ra ánh sáng đặc biệt giờ u ám mù mịt, mà vỏ ngoài e là kiên cố nhất trên đời trong đầu Diệp Trùng bây giờ bị vô vàn vết thương, lòng Diệp Trùng không khỏi quặn đau. Diệp Trùng lấy cái bùa vẫn luôn đeo trên cổ xuống, cái bùa này trừ lần đó cắt đứt ngón tay hắn thì không hề sử dụng qua lần nào, Mục không thích ở trong không gian thứ nguyên, Diệp Trùng cũng thích Mục luôn ở bên mình, không ngờ tới, lần đầu tiên dùng nó để thu hồi Mục lại là hoàn cảnh như thế này.

Số 2 đứng sau lưng Mục, sắc mặt biến ảo bất định, Diệp Trùng dường như mất hồn, không có chút cảnh giác nào, nếu như lúc này đánh lén, nói không chừng có thể một phát chí mạng! Nhưng, nếu một chiêu không giết được hắn, vậy hôm nay mình và thiếu gia sẽ phải đối mặt công kích điên cuồng nhất của đối phương, nghĩ tới công kích như cuồng phong bạo vũ của Diệp Trùng, Số 2 lại cảm thấy hoảng sợ! Đánh lén? Không đánh lén? Số 2 lưỡng lự không quyết, vừa nghĩ tới tốc độ như ma quỷ của Diệp Trùng, lại có thân thể mạnh mẽ siêu cấp, tim Số 2 lại co rút lại, không khỏi cảm thấy chợt dạ.

Diệp Trùng không hề chú ý đến sự khác thường của Số 2, trong lòng thở dài một cái, liền thu Mục vào không gian thứ nguyên.

Thiếu niên đang leo lên thân Mục, hai mắt phát sáng, hai tay giống như sờ mó người tình, không ngừng vuốt ve bề mặt vỏ giáp của Mục, không ngớt phát ra âm thanh trầm trồ. Mục đột nhiên bị thu lại, thiếu niên không ngờ quang giáp phía dưới sẽ biến mất, chỉ cảm thấy dưới chân trống rỗng, bất ngờ không kịp phòng bị, không khỏi la lên hoảng hốt.

Tiếng la hoảng này cũng làm cho Số 2 trù trừ không quyết tỉnh lại, vừa nhìn thấy thiếu gia từ trên không rơi xuống, không khỏi kinh hoảng, vặn eo một cái, hai chân đột nhiên phát lực, xông về phía thiếu gia. Nhưng có người còn nhanh hơn nàng, Số 2 chỉ cảm thấy một đạo hư ảnh xẹt qua mắt, thiếu gia đã được hắn, Diệp Trùng vác lên vai, mà hai tay thiếu gia đang quơ quào loạn xạ trên không, sắc mặt kinh hoảng. Diệp Trùng nhìn Số 2 một cái, liền tiện tay mang thiếu gia trên tay quăng sang Số 2 đang lo lắng cho chủ.

Số 2 vội vàng tiếp lấy thiếu gia, nhìn Diệp Trùng cảm kích, không ngừng nhẹ giọng an ủi thiếu gia bị hoảng sợ trong lòng.

Diệp Trùng không quay đầu lại nói: "Được rồi, bây giờ chúng ta tới phòng điều khiển chính!" Ngữ điệu không thể nghi ngờ trong giọng nói làm Số 2 không dám có chút do dự nào, nàng không muốn lại mạo phạm đến gã đàn ông sâu không thể lường trước mắt này, ít nhất, cảm giác bị dây thừng trói thật là vô cùng tệ hại.

Số 2 bế thiếu gia vội vàng theo sau Diệp Trùng, thiếu gia trong lòng vẫn chưa bình tình lại từ trong hoảng sợ vừa rồi, sắc mặt xám xịt.

Gã này rốt cuộc là ai? Cho dù là trình độ nửa mùa của Số 2 cũng biết sự không tầm thường của quang giáp hắn vừa thu hồi, người có quang giáp như vậy tuyệt đối không phải là người thường. Thân thể mạnh mẽ, tốc độ làm người khác sợ hãi, có một cái quang giáp tuyệt không tầm thường, vậy, hắn rốt cuộc là ai đây?

Số 2 mang theo đầy bụng nghi vấn, đi theo sau Diệp Trùng.