Chương 30: Chương thứ ba mươi

Diệp Trùng lắc đầu như đúng rồi: "Không biết! Lần đầu gặp mặt làm sao biết các người là ai!"

Số 2 không thể tin được nói: "Vậy ngươi tại sao tấn công chúng ta?"

Diệp Trùng lãnh đạm nói: "Hình như là ngươi tấn công ta trước mà!"

Sắc mặt Số 2 thoáng hiện nét đỏ, lắp bắp nói: "Ta... ta chỉ muốn lấy trủy thủ của ngươi!"

Diệp Trùng "ừ" một câu, chẳng có ý kiến gì, hắn cho rằng bây giờ thảo luận vấn đề này thực sự không phải là hành động thông minh.

- Được rồi, ta có thể nói cho các người biết, ta đối với các người không hề có hứng thú, nhưng hy vọng các ngươi phối hợp, nếu không, ta sẽ không bận tâm gì mà lấy sinh mạng của các ngươi coi như là trừng phạt các ngươi!" Lời cảnh cáo và hăm dọa lộ liễu thoát ra từ miệng Diệp Trùng, sắc mặt bình tĩnh và lãnh đạm không biết nói thế nào, bình thường giống như ăn cơm, uống nước.

Khí lạnh không thể dằn được từ sau lưng hai người dâng lên, giống như kê sát một thanh kiếm cực kỳ bén nhọn lên cổ, mà khí tức băng lãnh dày đặc trên thân kiếm từ lỗ chân lông toàn thân thấm vào từng tế bào trong người. Mà giọng điệu lạnh nhạt của Diệp Trùng, làm cho sát khí trong câu nói này giống như đổ nước vào thùng đã đầy nước, không thể tránh bị tràn ra ngoài, chảy ra khắp nơi.

- Ngươi muốn chúng ta phối hợp thế nào? Giọng nói khẽ run của Số 2 pha lẫn sự hoảng sợ, thiếu niên càng chịu không nổi, trên trán đã nhễ nhại mồ hôi lạnh.

Nhìn thấy lời cảnh cáo của mình dường như có tác dụng, trong lòng Diệp Trùng vô cùng cao hứng. Nhưng sắc mặt không có chút thay đổi, vẫn thản nhiên như thường. Diệp Trùng không để ý đến lời nói có giọng điệu chất vấn của Số 2, hỏi: "Tàu vũ trụ này có còn ai sống sót không?"

Ánh mắt Diệp Trùng nhìn chằm chằm vào mắt Số 2.

Số 2 không chút do dự lắc đầu: "Không có, trừ hai người chúng ta, những người khác đều chết rồi!" Cái miệng nhỏ nóng bỏng đầy hấp dẫn vừa đóng vừa mở, không nghi ngờ gì trong lúc vô ý lộ ra dáng vẻ mê người.

Nhưng Diệp Trùng hoàn toàn không bị ảnh hưởng, tiếp tục hỏi: "Vị trí mắc kẹt của tàu vũ trụ này hiện nay đại khái là ở chỗ nào?"

Số 2 lại lắc đầu: "Không biết, cái này phải tới phòng điều khiển chính mới biết!"

Diệp Trùng đứng dậy: "Vậy chúng ta đi phòng điều khiển chính!"

Số 2 khẩn cầu nói: "Vây có thể mở dây thừng trên người chúng ta không, như vậy chúng ta mới có thể đi được!" Cặp mắt to ngân ngấn nước như biết nói, vô cùng u oán nhìn Diệp Trùng, gương mặt đỏ bừng, thật sự làm người ta thương tiếc, vô cùng mê người.

Nhưng Diệp Trùng vốn không hiểu phong tình, hắn đang lấy làm kỳ quái, người phụ nữ này tại sao đột nhiên đỏ mặt? Ngược lại, lúc này thiếu niên đang bị kinh ngạc đứng bên cạnh ngây ngốc nhìn Số 2, vẻ mặt mê đắm, mơ hồ quên luôn bản thân đang ở chỗ nào.

Diệp Trùng không định chấp nhận đề nghị này: "Ừm, không cần phiền phức như vậy!" Nói xong một tay liền nhấc một người, hai người trong tay hắn nhẹ nhàng như không, chỉ là làm thiếu niên không biết đang mơ mộng gì tỉnh lại, may là thiếu niên sau khi tỉnh mộng, hiểu rõ khốn cảnh của mình, cố gắng nuốt mấy lời mắng chửi đã lên tới miệng xuống. Số 2 cảm nhận sâu sắc thất bại, mỹ nhân kế mình chưa từng dùng qua vậy mà lại thất bại ngay trong lần đầu tiên. Người kia ý chí thật kiên định! Diệp Trùng trong lòng nàng càng trở nên sâu không thể đo lường, sự hoảng sợ trong lòng đối với hắn càng mạnh thêm.

Cảm giác bị người khác xách lên cực kỳ khó chịu, Số 2 vẫn còn tốt, dù sao từ nhỏ đã trải qua huấn luyện gian khổ, đối với nàng mà nói, những lúc khó chịu hơn như vậy không biết đã trải qua bao nhiêu lần, đây chỉ là việc nhỏ thôi. Nhưng, như vậy lại làm khổ thiếu niên, hắn từ nhỏ đã được nuông chìu, da mỏng thịt mềm, thêm nữa Diệp Trùng lại trói rất chặt, toàn thân bị trói đau đớn, vô cùng không thoải mái, Diệp Trùng bây giờ xách hắn lên, toàn bộ trọng lượng toàn thân hắn đều ép lên sợ dây thừng, càng đau đớn hơn, chịu không nổi mà rên rỉ.

Diệp Trùng cũng chẳng quan tâm, hỏi: "Phòng điều khiển chính đi thế nào?"

Số 2 liếc nhìn thiếu niên, ra dấu hắn cố gắng kiềm chế, rồi nói: "Từ phòng này, đi qua cái cửa màu lục, sau đó quẹo phải, xuyên qua một cái hành lang dài 20 mét, qua cái cửa màu vàng, đi vào chính là phòng điều khiển chính." Số 2 xác định bản thân không thể làm được gì, liền thành thật nói ra vị trí của phòng điều khiển chính.

Diệp Trùng vừa bước một bước, đột nhiên nhớ tới Mục, lỡ như bây giờ Mục hồi phục bình thường, nhìn không thấy mình nhất định rất lo lắng. Hay là đi tìm Mục trước. Ý nghĩ này nảy sinh trong lòng Diệp Trùng, liền không thể kiềm chế, tăng trưởng chiếm hết suy nghĩ của Diệp Trùng, đi tìm Mục trước rồi tính! Diệp Trùng quyết định xong, liếc hai người trên tay, thả bọn họ ra mình tuyệt đối không thể yên tâm, hay là mang bọn họ theo bên mình cho an toàn, hơn nữa hai người cũng không nặng lắm.

Diệp Trùng xách theo 2 người đi về phía cầu thang mạn.

Số 2 vội vàng nói: "Phòng điều khiển chính không phải ở đó, ngươi đi sai hướng rồi!"

Diệp Trùng chẳng để tâm nhún nhún vai: "Ta biết!" Cái nhún vai này của Diệp Trùng đối với hắn mà nói rất nhẹ nhàng, nhưng khổ cho Số 2 và thiếu niên, thân thể hai người theo động tác nhún vai của Diệp Trùng mà vận động lên xuống, huyết khí hai người nhộn nhạo, hai mắt hoa cả lên.

Do trên đường có dây thừng chỉ đường, Diệp Trùng đị cực nhanh. Chẳng mấy chốc, 3 người đã đi tới cửa an toàn của lối đi.

Cửa an toàn đã bị đóng, Diệp Trùng rõ ràng nhớ vừa nãy cửa vẫn còn mở, không khỏi hỏi Số 2: "Cửa này tại sao đóng vậy?"

Diệp Trùng đi cực nhanh, làm 2 người lắc lư đến đầu choáng mắt hoa, không dễ dàng gì hồi phục khí huyết đang nhộn nhạo, Số 2 giải thích nói: "Lối đi nơi này đã bị hư hỏng, để đề phòng trong khoang bị mất áp lực, cho nên cánh cửa này bị đóng."

- Vậy làm sao để mở ra? Diệp Trùng hỏi.

Số 2 thất thanh nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta đều chết ở đây, bên ngoài là chân không đó!"

Diệp Trùng hỏi một câu rất ngu ngốc: "Chân không? Chân không thì thế nào?"

Số 2 gần như có cảm giác muốn xỉu, trời ạ, là thời đại nào rồi, vậy mà còn hỏi một vấn đề thường thức mà một đứa trẻ 3 tuổi cũng biết thế này? Lại nghĩ tới, đường đường là Số 2 trong gia tộc vậy mà lại bại trên tay người như vậy, Số 2 ngay cả ý nghĩ muốn cắt cổ cũng có luôn! Thiếu niên bị môt tay Diệp Trùng xách nghe vậy cũng sững sờ, lập tức khe khẽ cười lén liên hồi.

Diệp Trùng lấy làm lạ với phản ứng này của bọn họ: "Thế nào? Có gì không đúng sao?" Bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới Diệp Trùng lớn lên trong hoàn cảnh nào, Diệp Trùng sau khi Mục tới mới bắt đầu giao lưu với thế giới bên ngoài, mà cho dù là ở trong mạng mô phỏng, hắn nếu không ở căn cứ huấn luyện ý thức sư sĩ thì là cũng ở cùng với đám lão già "Cực quang" trong khu Guti Star. Cho nên, rất nhiều thứ trong mắt người khác mà nói vô cùng đơn giản, vốn là kiến thức thường thức, hắn lại không biết tí gì.

Mạng sống vẫn nằm trong tay người khác, Số 2 cũng không dám quá đáng, giải thích nói: "Trong chân không không có không khí, không có bất cứ bảo hộ gì mà đi vào, không thể thở được, mặt khác, máu trong người cũng không có áp lực, sau khi khí áp bên ngoài mất đi, huyết áp trong người ngươi sẽ phá vỡ huyết quản, ngươi trong vòng vài giây sẽ bị xuất huyết mà chết, cho nên đi vào chân không nhất định phải mặc áo kháng áp."

Diệp Trùng không cho là đúng nói: "Không có ô-xy không được thì ta biết, nhưng áo kháng áp thì không cần, ta vừa rồi từ đây đi vào, vốn không mặc áo kháng áp, không phải vẫn tốt sao?"

Không mặc áo kháng áp? Sao có thể được, lối đi này ít nhất cũng hơn 50 mét, hệ thống lực hấp dẫn và ô-xy là do mình và thiếu gia khôi phục lại, mà tên này trước đó đã vào căn phòng vừa rồi, chẳng lẽ... chẳng lẽ... thế giới này vẫn có người có thể không dùng áo kháng áp, ở trong chân không không bị vỡ huyết mà chết sao?

Tên này còn là con người sao? Sự mạnh mẽ của thân thể e rằng ngay cả sinh vật biến dị cũng không bằng! Số 2 và thiếu niên liếc nhìn nhau, từ mắt của nhau thấy được sắc mặt không còn chút máu của mình, còn có sự hoảng sợ dù thế nào cũng không thể che dấu trong đáy mắt nhau.

Hắn không phải xuất thân từ bộ lạc dã thú nào đó chứ? Nghe nói có một số bộ lạc dã thú tới tận bây giờ vẫn giữ thói quen ăn thịt người. Huyết sắc trên mặt Số 2 và thiếu niên trong khoảnh khắc biến mất sạch.

Chúa ơi, xin Người nghe thấy lời cầu nguyện của chúng con!