Chương 26: Chương thứ hai mươi sáu

- Mục... Mục... ngươi vẫn tốt chứ? Ngươi trả lời đi! Mục..." Trong buồng lái đã trở thành chân không, dự cảm không may trong lòng Diệp Trùng càng lúc càng mãnh liệt, trong mũ hoàn toàn là một mảng tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy! Trong lòng Diệp Trùng ra sức kêu gọi Mục, nhưng Mục không hề có tí phản ứng nào!

Diệp Trùng hoảng hốt, mình và Mục liên hệ qua sóng não, bây giờ tại sao lại xuất hiện tình huống liên hệ không được? Chẳng lẽ Mục xảy ra chuyện gì?

Diệp Trùng liền gỡ mũ trên đầu xuống.

Thông qua lồng bảo hộ trong suốt, cảnh tượng trước mắt làm Diệp Trùng sợ ngây người.

Trong buồng lái vô cùng lộn xộn, các tấm năng lượng trôi nổi lung tung trên không, vảy Thiết mãng tích dán trên cái lỗ lớn đã không cánh mà bay, mà cái lỗ vốn chỉ to bằng bàn tay giờ biến thành có thể dễ dàng cho một người chui qua. Không khí trong buồng lái sớm bị thoát sạch ra ngoài, tường buồng lái bị xé rách nhìn mà phát sợ. Ánh đèn nhấp nháy, trong buồng lái yên tĩnh không có chút âm thanh nào.

Đây... Đây cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Trùng đè nén sự hoảng sợ trong lòng, khàn giọng gọi: "Mục... Mục... Ngươi sao rồi? Ngươi trả lời ta đi! Đừng đùa nữa, ngươi mau ra đây... ra đây... ra đây... ta biết ngươi sẽ không có gì đâu... Ngươi nhất định sẽ không có gì... Ngươi mạnh như vậy... Ai có thể đánh bại ngươi chứ... Mục... đừng trốn nữa... Ra đây đi... Ra đây đi..." Diệp Trùng cuồng loạn kêu gào.

Âm thanh khàn khàn vang vọng trong lồng bảo hộ, nhưng không có chút hồi âm nào, Diệp Trùng khàn giọng, hết hơi từ từ giống như một con sói bị lâm vào đường cùng gào rú.

Diệp Trùng cuối cùng mệt lả, mê man ngủ thiếp đi trong lồng bảo hộ.

Tích tích tích, một loạt tiếng cảnh bảo dồn dập đánh thức Diệp Trùng, Diệp Trùng nhanh chóng ngồi dậy, một cái nút dưới chỗ ngồi nhấp nháy không ngừng.

Tới gần xem, Diệp Trùng như bị sét đánh, thật xui xẻo, nhà dột còn gặp mưa rào, họa vô đơn chí, không khí trong lồng bảo hộ sắp hết rồi, tới lúc đó hệ thống bảo hộ vì đề phòng sư sĩ ngạt thở mà chết, sẽ tự động mở lồng bảo hộ.

Tích... Tiếng cảnh báo đột nhiên dừng lại, xoạt, lồng bảo hộ lập tức mở ra, Diệp Trùng không có đề phòng bị khí lưu tỏa ra xung quanh đẩy bay vọt lên, không chỗ mượn lực, lưng Diệp Trùng mạnh mẽ đập vào tường. Diệp Trùng nhanh tay lẹ mắt, tóm lấy một cái bản lề trên tường buồng lái, ổn định thân hình. Một loạt động tác này làm Diệp Trùng vẫn luôn nín thở như có lửa cháy trong lồng ngực, rất khó chịu, Diệp Trùng nuốt nước miếng, thò tay trái, mò mẫm thắt lưng một hồi, rút ra một cái ống mềm có vòi khí, Diệp Trùng lập tức bỏ vòi khí vào trong miệng, cuối cùng có thể thở phào, sắc mặt Diệp Trùng có chút huyết sắc.

Đây là hộp cứu sinh vẫn luôn được Diệp Trùng cất giữ như bảo bối, không ngờ hôm nay phải dùng tới. Đây là một hộp cứu sinh lỗi thời, Diệp Trùng chỉ thấy hoa văn khắc trên thân hộp vô cùng xinh đẹp mới lụm về, vốn định làm vật trang trí trong nhà, không ngờ tới bị cha vừa nhìn đã nhận ra, đây là hộp cứu sinh do công ty Ôn Đức Ni nổi tiếng 50 năm trước sản xuất, nhưng Diệp Trùng không biết nó, mặc kể đưa cho cha. Không ngờ một lần cha bị bệnh cũ tái phát, bệnh rất nặng. Trước giờ hành tinh rác đều không có trị bệnh, khi bị bệnh chỉ có thể cố chịu đựng, chịu được thì sống, chịu không được thì chỉ có con đường chết. Càng làm Diệp Trùng không ngờ là cái hộp nhỏ bé này vậy mà làm cho bệnh của cha thuyên giảm, cuối cùng qua khỏi. Đây mới làm cho Diệp Trùng thật sự biết được giá trị chân chính của cái hộp nhỏ bé này.

Cha nói, bên trong là ô-xy tinh khiết, có thể cung cấp cho người trưởng thành dùng trong 2 tiếng.

Từ đó, cái hộp cứu sinh nhỏ bé này được Diệp Trùng vô cùng trân trọng giữ lại. Không ngờ, lần này lại có chỗ dùng.

Diệp Trùng nghèo rớt mồng tơi, trong lúc cấp bách phải nghĩ cách đối phó, hộp cứu sinh chỉ có thể cung cấp ô-xy tinh khiết trong 2 tiếng, cha đã dùng qua một lần, nếu dùng tiết kiệm, ước chừng tối đa có thể kiên trì 3 tiếng.

Cũng chính là nói, trong vòng 3 tiếng, mình tìm không được cách đối phó, vậy thì thứ chờ đợi mình chính là ngạt thở mà chết.

Diệp Trùng nhìn qua xung quanh, tất cả tình huống trong buồng lái đều lọt vào mắt, giữa lúc sống và chết, Diệp Trùng ngược lại trở nên bình tĩnh. Mục có thể đã xảy ra chuyện rồi, bây giờ mình không giúp gì được, ừm, hệ thống chế tạo không khí trong buồng lái đã bị hư rồi, không khí lưu trữ cũng bị thoát hết rồi.

Chẳng lẽ hôm nay thật sự phải chôn thây ở đây? Diệp Trùng cười khổ không thôi.

Cái lỗ lớn như vậy, là do bị va chạm ư?

Diệp Trùng nhè nhẹ đạp lên tường, cả người liền từ từ bay tới cái thùng công cụ trong góc, cảm giác mất trọng lực thật là chẳng hay ho gì, trước giờ vẫn yêu cầu bản thân rất nghiêm khắc, Diệp Trùng cảm thấy sức lực toàn thân không cách nào khống chế tự do như trên mặt đất, điều này làm cho hắn cực kỳ không thoải mái.

Thôi đi, giờ còn nghĩ vậy làm gì, Diệp Trùng tự cười mình.

Mở thùng công cụ, Diệp Trùng lấy ra một bó dây thừng vững chắc, một đầu buộc vào cái bệ của ghế điều khiển, còn lại đều khoác trên người. Trong vũ trụ, do không có trọng lực, nếu như ngươi không cẩn thận trôi nổi trong không gian, không có chỗ mượn lực, vậy thì, có thể nói luôn là người chết chắc rồi.

Ài, nếu thật sự phải chết, chết trong lòng Mục, kể ra cũng là một lựa chọn không tồi, Diệp Trùng nhếch miệng, ra sức làm cho tâm trạng mình lạc quan một tí, nhiều niềm tin sống sót một tí, tỉ lệ sống sót của bản thân cũng lớn hơn một tí, Diệp Trùng tự cổ vũ cho mình.

Diệp Trùng theo tiềm thức muốn xua đi sự hoảng sợ trong lòng đối với hoàn cảnh chưa biết, có lẽ đây cũng là ý chí cầu sinh mãnh liệt xuất phát từ tận đáy lòng Diệp Trùng.

Diệp Trùng cẩn thận bay về phía lỗ thủng.

Bên ngoài tối đen thăm thẳm một màu, giống cái miệng to lớn của một con cự thú hồng hoang (hồng hoang: thuở khai sơ), có thể nuốt chửng tất cả.

Diệp Trùng mở đèn laser đeo trên cổ tay, hít sâu một hơi ô-xy tinh khiết trong hộp cứu sinh, hạ quyết tâm, hai tay ấn vào mép lỗ thủng, bay ra ngoài.

Thần kinh căng thẳng làm cơ mặt Diệp Trùng đều tê liệt, không chút cảm giác, Diệp Trùng dám khẳng định, trong cả đời mình, chưa hề có lần nào khẩn trương thế này.

Bên ngoài sẽ có cái gì? Thiên thạch? Sinh vật biến dị? Hoặc là thứ gì đó kỳ quái? Đối với con người mà nói, những thứ chưa biết thường làm người ta hoảng sợ.

Đèn laser trên cổ tay Diệp Trùng 'xoẹt' một cái chiếu sáng mọi thứ xung quanh.

Diệp Trùng sững sờ, nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn thật không biết nên nói thế nào mới tốt.

Trong đầu Diệp Trùng có thể phác họa được tình cảnh thế này, Mục di chuyển với tốc độ cao, không biết vì lý do gì, đâm thẳng vào một tàu vũ trụ đang đi vuông góc, cũng không biết vì sao nó cũng không có né tránh. Kết quả, Mục mạnh mẽ chui thẳng vào phần bụng của tàu vũ trụ này. Cú va chạm kịch liệt có thể là nguyên nhân làm cho Mục bị tổn thương, Diệp Trùng ngầm suy đoán.

Thân của Mục có một nửa cắm trong thân của tàu vũ trụ.

Từ trong buồng lái của Mục chui ra, là một lối đi hẹp mà dài, trong lối đi trôi nổi khắp nơi những mảnh vỡ, xung quanh lối đi có rất nhiều vết nứt dọa người, còn có không ít nơi bị ám đen, xem ra nơi này xảy ra cháy nổ dữ dội.

Hệ thống chiếu sáng của tàu vũ trụ xem ra bị hư hỏng hoàn toàn, cả cái lối đi tối đen giơ tay không thấy năm ngón, tối đen khó nói nên lời. Diệp Trùng biết được chuyện gì xảy ra, trong lòng cũng trấn tĩnh lại, hơn nữa như thế này xem ra, nói không chừng bản thân vẫn còn một cơ hội sống sót! Diệp Trùng tinh thần phấn chấn.

Ánh sáng từ đèn laser quét qua mỗi một góc kẹt của lối đi, Diệp Trùng cẩn thận bay sâu vào trong lối đi.