Chương 25: Chương thứ hai mươi lăm

- Ngươi xác định cái này được hả? Mục không tin hỏi.

Diệp Trùng không biết làm sao nhún nhún vai: "Ta cũng không biết, thứ này vốn là do cha ta phối chế, ta cũng chỉ là xài vài lần, nhưng lần đó dùng máu sâu đất, lần này đi đâu tìm sâu đất chứ? Ta chỉ thử xem máu của con to đùng này có tác dụng hay không! Nếu có thể thay thế được thì tốt, nếu không, chúng ta chỉ có đi đào bùn thôi!"

Diệp Trùng lấy ra máu Thiết mãng tích đổ vào một đồ đựng, sau đó lại cho vào mấy thứ không biết tên, ở dưới là một lò lửa đốt nóng, chẳng bao lâu sau, chất lỏng sau khi trộn lẫn ùng ục bọt khí, Diệp Trùng lấy ra một cây gậy, không ngừng khuấy. Chất lỏng từ từ chuyển từ màu đỏ thành màu lam, chiếu lên làm mặt Diệp Trùng xanh lét một màu, mơ hồ giống như Vu sư tà phái trong tiểu thuyết chế tạo nước thuốc nguyền rủa. Tuy Mục gan lớn nhưng con mắt điện tử cũng nhấp nháy liên tục.

Vảy Thiết mãng tích cũng lấy về rồi, đích xác phù hợp yêu cầu sửa chữa, nhưng làm thế nào để gắn miếng vảy này lên thân giáp bằng kim loại lại là một vấn đề lớn! Công cụ nào cũng không có, tuy rằng nói khéo léo có thể nấu ăn không cần gạo, nhưng nếu như không có gạo, cái gì khác cũng không có, muốn làm thành cơm cũng không phải dễ như vậy.

May mắn đầu óc Diệp Trùng thông minh, nghĩ ra ý kiến để bù đắp sự thiếu hụt này. Lúc đầu vì để gắn gai nhọn lên thân Ôn Ni, cha nghĩ ra không ít phương pháp, cuối cùng cũng không biết làm thế nào mà ông nghĩ ra công thức hy kỳ cổ quái này, phát minh ra loại keo dán siêu dính này. Nhưng hiệu quả cũng vô cùng tốt, ít nhất gai nhọn trên thân Ôn Ni trải qua nhiều lần va chạm như vậy mà vẫn không có việc bị rớt ra, đây mới là nguyên nhân chân chính làm Diệp Trùng tin tưởng.

Nhưng máu sâu đất bên trong đổi thành máu của Thiết mãng tích, hiệu quả như thế nào, trong lòng Diệp Trùng cũng rất lo lắng.

Diệp Trùng cẩn thận khuấy đều chất lỏng trong đồ đựng, cho đến khi đồ đựng bay ra một mùi hương thơm ngọt, Diệp Trùng mới ngừng khuấy. Ngửi thấy mùi thơm ngọt hấp dẫn này, trong lòng Diệp Trùng đột nhiên nảy sinh suy nghĩ hoang đường rằng cái thứ này có lẽ mùi vị cũng không tệ, suy nghĩ vừa nảy sinh, Diệp Trùng vội vàng kiềm nén cái suy nghĩ giống như ma quỷ này. Kích động là ma quỷ... kích động là ma quỷ, trong lòng Diệp Trùng không ngừng cảnh cáo bản thân, nhưng ánh mắt lướt qua một chút màu lam dính trên cây gậy khuấy, Diệp Trùng vẫn không khỏi cật lực nuốt nước miếng.

Lấy ra hai miếng kim loại, phết lên một lớp, rồi mau chóng dán lại với nhau, sau đó lập tức bỏ nó vào trong hồ nước bên cạnh, chất lỏng màu lam bị ép chảy ra từ giữa hai miếng kim loại vừa gặp nước liền lập tức biến thành không màu.

Diệp Trùng lấy hai miếng kim loại ra khỏi hồ nước, lau khô vết nước trên mặt, sau đó đưa nó cho Mục Thương ở bên cạnh.

- Vậy là xong rồi? Mục Thương hỏi.

Diệp Trùng không chịu trách nhiệm nói: "Không biết, cho nên mới cần ngươi thử xem sao!"

Mục nhận lấy tấm kim loại do 2 miếng dán lại, thử thử: "Dường như không tồi, nhưng chúng ta bây giờ là nguyên liệu từ sinh vật và nguyên liệu kim loại!"

Diệp Trùng cười nói: "Ta đã sớm nghĩ tới điều này rồi! Nói rồi móc ra một miếng vảy Thiết mãng tích nhỏ nhất.

Thí nghiệm rất thành công, ít nhất là trong điều kiện như vậy thì xem như là thành công!

Diệp Trùng lấy ra một miếng vảy Thiết mãng tích lớn nhất, phết lên một lớp chất lỏng màu lam thật dày, mạnh mẽ dán lên cái lỗ đó, cái lỗ lập tức bị che kín mít, Diệp Trùng vẫn không yên tâm, lại dán thêm một miếng lên trên.

Mục Thương thật lòng nói: "Tay nghề của ngươi thật là tệ hết biết!"

Nhìn cái tường trong buồng lái như một miếng vá, Diệp Trùng dửng dưng nói: "Có lẽ vậy, nhưng tuy ta không hiểu, có lẽ đây cũng là một loại hành vi nghệ thuật có ý nghĩa sâu sắc! Bên ngoài có cần dán thêm một lớp không?"

Mục Thương nói: "Không cần, chúng ta không có thiết bị hút khí, nếu như trong ngoài đều dán, áp lực do không khí bên trong sinh ra khi chúng ta thực hiện bước nhảy không gian rất có thể sẽ lấy đi tính mạng của chúng ta!"

Diệp Trùng bừng tỉnh ngộ: "Ừ, hiểu rồi! Nhưng vảy Thiết mãng tích dư thừa thì sao?" Diệp Trùng chỉ đống vảy Thiết mãng tích trên đất, toàn bộ vảy trên người Thiết mãng tích đều bị hai người lột hết về, nhưng không ngờ chỉ dùng có vài miếng, vẫn còn dư một đống lớn, vứt đi thì vô cùng đáng tiếc, để lại thì không biết để đâu!

Mục nói: "Không gian thứ nguyên của ta vẫn còn chỗ, để trong đó đi!"

Diệp Trùng cường tráng trước mặt Mục Thương cao lớn, rõ ràng vô cùng nhỏ bé, hai người ngồi sóng đôi ở đỉnh một ngọn núi rác gần nhất với cổng nhà Diệp Trùng, sau lưng là trạm trung chuyển tín hiệu xung mạch cao ngất ngưỡng. Trời lúc này đã chạng vạng, mặt trời tỏa ra ánh sáng màu cam làm cho hành tinh hoang vắng này có thêm vài phần sự sống, có thêm vài phần ấm áp!

Hai người cứ ngồi yên lặng như thế, ai cũng không muốn phá tan sự bình lặng khó có được này!

Tia sáng cuối cùng của mặt trời biến mất sau đường chân trời, Mục mở miệng: "Các tấm năng lượng đã bổ sung xong! Chúng ta cũng phải động tay rồi!"

Diệp Trùng gật gật đầu, tuy rằng việc quan trọng nhất đã hoàn thành, nhưng vẫn còn rất nhiều việc cần hai người đi làm.

Diệp Trùng ngồi trong buồng lái, bên trong không gian buồng lái vốn vẫn rộng rãi chất đầy các tấm năng lượng lớn nhỏ khác nhau, Diệp Trùng bây giờ ngay cả trở mình cũng làm không được. Đội mũ lên, cảnh vật bên ngoài liền hiện ra rõ ràng.

Đột nhiên, Diệp Trùng có chút luyến tiếc không nỡ rời. Ở đây, mình và cha cùng sống hơn 10 năm, mỗi một nơi ở đây mình đều rõ như lòng bàn tay, mỗi một ngọn núi rác đều có dấu chân của mình đi qua.

Diệp Trùng thở ra một hơi trọc khí thật dài trong lồng ngực.

Vô luận đi tới nơi nào, bản thân chẳng qua cũng là vì sinh tồn thôi.

Chăm chú nhìn nơi mình sống từ nhỏ tới lớn này, Diệp Trùng khàn giọng nói: "Mục, chúng ta đi!"

Mục Thương từ từ bay lên tầng khí quyển, sau đó mạnh mẽ bay thẳng lên trời.

Diệp Trùng nhìn trạm trung chuyển tín hiệu xung mạch dưới chân càng lúc càng nhỏ trong mắt mình, tới khi nhỏ tới mức không thể phân biệt được nữa, Diệp Trùng không khỏi có chút si ngốc!

Tốc độ của Mục vô cùng nhanh, tầng ngoài cùng của quang giáp lay động một lớp plasma cực mỏng, do ma sát với không khí ở tốc độ cao, không ngừng có hoa lửa bắn ra. Với tốc độ của Mục, rất nhanh đã thoát ra khỏi lực hấp dẫn của hành tinh này, đi vào vũ trụ mênh mông.

Diệp Trùng nhìn vũ trụ tối đen sâu xa, tinh vân màu sắc rực rỡ, như lụa màu đỏ nhạt, như khói màu lam nhạt, ẩn hiện giữa các vì sao, đẹp đến làm mọi người mê say.

Tuy rằng là lần đầu tiên vào vũ trụ, Diệp Trùng đối với cảnh vật trước mắt không hề có chút hứng thú nào.

Mục nói: "Diệp tử, mở hệ thống bảo hộ sư sĩ, nút màu lục ở hàng thứ 3 dưới tay vịn bên phải ngươi!"

Diệp Trùng "Ừ" một tiếng rồi làm theo, một tấm chắn trong suốt dâng lên từ chỗ ngồi, sau đó bao lấy Diệp Trùng. Diệp Trùng tò mò dùng tay sờ nhẹ cái lồng bảo vệ hình oval giống như quả trứng, mềm mại nhưng đàn hồi, giống như một loại keo nào đó, đây chính là cảm giác đầu tiên của Diệp Trùng.

Giọng nói của Mục vang lên: "Diệp tử, đừng làm bậy, chúng ta phải tăng tốc rồi!"

Diệp Trùng: "Tăng tốc?"

Giọng nói của Mục Thương dù sóng to cũng không sợ: "Đúng vậy, chỉ có đạt tới tốc độ nhất định mới có thể thực hiện bước nhảy không gian, ta chỉ có 41% khả năng đạt tới tốc độ đó, hơn nữa đó còn là trên lý luận!"

Diệp Trùng hết cách nói: "Nghe theo ngươi vậy, dù gì ta cũng không có lựa chọn phải không?"

Động cơ của Mục Thương gầm rú mở ra, tiến về phía trước đen kịt, lao đi.

Phía trước, chờ đợi bọn họ, cuối cùng là cái gì?