Chương 4: Lạc Lôi thành

“Sét tới!”

Hoàng Ngôn cầm ngược chai rượu của hắn lên trời rồi thét lớn như một kẻ dở hơi, hắn nghĩ rằng chai vodka của mình có thể điều khiển sấm sét nhưng chẳng có gì xảy ra, mọi thứ vẫn bình thường.

“Xem ra chai rượu này chỉ có thể thay thế cục gạch chứ không thể phát điện được. Giờ ta thử xem nó có thể giúp ta bay được hay không.”

Hắn lấy một sợi dây thừng cũ buộc chặt lấy phần cổ chai rượu, sau đó tay phải của hắn không ngừng lắc lư xoay tròn. Quả nhiên một luồng gió đã được tạo ra, Hoàng Ngôn hướng chai rượu lên trời và như một chiếc trực thăng hắn thật sự đang bay lên.

“Ta bay được rồi! Xem ra ngoài việc không thể gọi được sấm sét thì chai rượu này vẫn thực hiện tốt các chức năng còn lại.

Và giờ, Lạc Lôi thành thẳng tiến.”

Hoàng Ngôn bay thẳng một đường theo hướng Lạc Lôi thành, cảnh tượng hắn nhìn thấy dần thay đổi nhanh chóng, từ phía trước mặt màu xanh của rừng cây dần được thay thế bởi màu vàng của những cánh đồng bên dưới.

“Haha! Ta sắp trở lại với xã hội loài người rồi! Tạm biệt mày cái khu rừng chết tiệt!”

Hắn đâu biết rằng cả hệ sinh thái của cái khu rừng chết tiệt ấy trong mấy tháng qua đều cầu mong hắn biến đi nhanh nhanh.

“Mà khoan đã, có gì đó không ổn.”

Hoàng Ngôn lần đầu bay nên hắn cũng không biết làm thế nào để có thể điều chỉnh hướng bay cho chính xác, cũng không biết làm thế nào để hạ cánh khi tốc độ bay của hắn hiện tại không khác gì một quả tên lửa liên lục địa.

Nhưng hắn cũng không cần phải nghĩ tới biện pháp hạ cánh làm gì cho đau đầu.

Do sợi dây thừng vốn đã cũ nay còn phải chịu lực xoay khủng khiếp nên nó nhanh chóng bị đứt, chai rượu theo quán tính mà văng ra xa, còn Hoàng Ngôn đang ở độ cao tận hai nghìn mét tiếp tục bay như một quả đạn pháo.

“Aaaa!”

Tiếng thét thảm thiết vang vọng cả một vùng trời, nghe giống như ai đó đang khóc cha khóc mẹ.

Độ cao dần hạ xuống, hắn đã tới nơi hắn muốn tới, Lạc Lôi thành.

Một tòa thành với diện tích là hình vuông mỗi cạnh kéo dài năm trăm cây số, tuy chỉ có diện tích như vậy nhưng bên trong nó lại chứa khoảng một tỉ dân.

Từ phía xa nhìn lại có thể thấy được bóng dáng của những bức tường thành cao đến trăm mét, những tòa tháp canh với mái đình kiến trúc đông á , vô số tòa tháp bút hàng ngàn tầng vượt qua cả mây xanh ở ngay phía sau bức tường.

Phải có những công trình khổng lồ như vậy cả tòa thành mới có thể chứa đựng một tỉ người.

Hoàng Ngôn tiến vào Lạc Lôi thành theo đường hàng không nên hắn không phải chịu cảnh chen chúc như đoàn người còn đông hơn kiến đang làm tắc nghẽn cả cánh cổng khổng lồ phía dưới.

Hắn dễ dàng bay xuyên qua tấm màn chắn năng lượng được tạo ra từ trận pháp bảo hộ của tòa thành, lớp màn chắn này còn có sức phòng thủ mạnh hơn cả bức tường ở Lâm Trung thành nhưng cũng không thể ngăn nổi con sâu rượu bay qua.

“A, ta không muốn chết a!”

Khung cảnh trước mắt Hoàng Ngôn trở nên tối dần, hắn đã chết hay chỉ đơn giản là cắm đầu xuống đất?

Một mùi hương xộc thẳng vào mũi hắn ta, mùi của rơm rạ.

“May mà ta phúc lớn mạng lớn, bay mất lái cắm đầu vào đống rơm nên không chết.”

Hoàng Ngôn dãy dụa, hắn ngẩng đầu lên nhìn một chút, hắn đã rơi trúng một xe chở rơm trong một khu nhà kho nào đó…

Lang thang một lúc trên những con đường lát đá đơn sơ vô số người qua lại, ngôn ngữ của dân bản địa hoàn toàn khác biệt so với Trái Đất, nhưng kì lạ là Hoàng Ngôn có thể hiểu họ đang nói gì.

Vô số ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn vào hắn.

“Khí tức này là phàm nhân sao?”

“Đám thành quản làm ăn kiểu gì vậy? Tại sao một tên đã phàm nhân lại còn ăn mày chui được vào trong thành này?”

Lạc Lôi thành là một tòa thành chỉ có tu sĩ mới được phép vào chứ đừng nói tới có phàm nhân sinh sống trong đây, trừ trẻ con dưới mười sáu tuổi, tất cả người trưởng thành đều phải là tu sĩ nếu không sẽ trực tiếp bị đá khỏi thành. Nên Hoàng Ngôn tồn tại ở đây chính là sự tồn tại của một sinh vật lạ.

Không thân không thích tại Lạc Lôi thành, Hoàng Ngôn chỉ có thể tìm một con hẻm để nghỉ ngơi qua đêm, không có tiền hắn lại đành uống rượu trừ bữa như bao ngày sống trong rừng.

Sáng hôm sau.

“Cái gì? Một tên phàm nhân như ngươi mà cũng đòi xin chân rửa bát ở quán của ta sao? Cút! Ông đây không rảnh.”

Hoàng Ngôn mới sáng dậy đã quyết định phải tìm việc làm, không thể cứ uống rượu trừ bữa mãi được, nên hắn quyết định đánh liều vào một quán ăn nhỏ xin chân rửa bát để sống qua ngày. Kết quả lập tức bị vị chủ quán to béo đuổi ra ngoài.

Những người xung quanh thấy vậy cũng không ai đứng ra can ngăn, việc phàm nhân có thể bước chân vào Lạc Lôi thành vốn đã là cấm kỵ chứ đừng nói đến muốn sinh sống.

“Tên ăn mày kia nói hắn mới hơn hai mươi tuổi sao? Nói hắn bốn mươi tuổi ta mới tin.”

“Nhìn hắn ngây ngô không hiểu chuyện thế kia chắc là con em gia đình nào đó, vì thấy hắn thiên phú quá phế vật mà nhốt xuống tầng hầm mấy chục năm không cho ra ngoài để đỡ xấu hổ, giờ hắn lớn quá rồi thoát được ra ngoài xã hội nên nhìn gì cũng không hiểu,có chút tội nghiệp a.”

Những khách tới ăn sáng nhìn và bàn tán với nhau về “sinh vật lạ này”, một phàm nhân giữa tòa thành chỉ toàn tu sĩ.

Hoàng Ngôn không được nhận, hắn đành lủi thủi bước ra ngoài trong những lời đàm tếu của mọi người.

“Tên phàm nhân đứng lại đó.”

Từ phía những khách tới ăn sáng, một giọng nam vang tới.

Hoàng Ngôn quay đầu lại, một người đàn ông trung niên mặc y phục màu vàng đang ngồi ăn mì với đám đệ tử. Người này là Phương Nguyên, Kim Đan kì dẫn đội trưởng lão của Cực Quang tông, một tông môn cỡ nhỏ đến để tham dự đại hội tông môn thi đấu.

“Đúng rồi là ngươi đấy, chỉ có mình ngươi là phàm nhân ở đây.”

Nói rồi Phương Nguyên lấy một viên thủy tinh lớn bằng một quả trứng đà điểu ra từ nhẫn trữ vật.

“Kiểm Trắc thạch? Sư thúc ,người muốn kiểm tra linh căn tên phàm nhân này sao?”

“Sư thúc tại sao lại muốn kiểm tra hắn chứ? Nhìn kiểu gì tên này cũng chỉ là một tên phàm nhân không hơn không kém, nhìn hắn đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn chưa bước vào tu hành thì chắc chắn chín phần chỉ là một tên phế vật.”

“Đúng đấy sư thúc, không nên phí thời gian với hắn làm gì, chúng ta còn sắp phải tham gia tông môn thi đấu nữa.”

Đám đệ tử Cực Quang tông phía sau nhao nhao phản đối.

“Haha, đám tiểu tử các người thử nghĩ xem Lạc Lôi thành chẳng phải là nơi cấm chỉ phàm nhân bước chân vào sao? Nay lại xuất hiện một tên phàm nhân ở nơi này, lão phu muốn thử vận khí của mình một chút, biết đâu Cực Quang tông chúng ta lại có một thiên tài nữa.”

Thấy sư thúc của mình kiên quyết như vậy, đám đệ tử cũng không phản bác, chúng biết vị sư thúc này vốn có máu cờ bạc, gặp một sự tình bất ngờ nào đó thường sẽ ngay lập tức đi thử vận may.

“Nào phàm nhân, đây là cơ hội ngàn năm có một của ngươi đấy, đừng bỏ lỡ. Giờ mau đặt tay lên đây.”

Phương Nguyên gương mặt tươi cười tràn đầy hy vọng, còn Hoàng Ngôn cũng vui mừng khôn xiết nhanh tay đặt lên viên Kiểm Trắc thạch.

“Màu vàng, màu vàng, màu vàng, làm ơn là màu vàng a.”

Phương Nguyên chờ đợi, hắn lẩm bẩm cầu nguyện như thể một con nghiện game ga cha trước mỗi lần quay.

Tại Thiên Nguyên giới, mỗi người khi đặt tay lên trên Kiểm Trắc thạch sẽ được hiển thị phẩm chất linh căn của mình. Không màu là phàm nhân, màu trắng Phế Phẩm linh căn, màu lục Hạ Phẩm linh căn, màu lam Trung Phẩm linh căn, màu tím Thượng Phẩm linh căn, và cao cấp nhất là màu vàng Cực Phẩm linh căn.

Cực Phẩm linh căn chính là giới hạn cao nhất của linh căn mà nhân loại có thể đạt tới, nếu như trên đời có người sinh ra mang linh căn vượt trên cấp độ này thì sẽ lập tức trải qua lôi khiếp dù đã bắt đầu con đường tu luyện hay chưa.

Vượt trên Cực Phẩm là trong truyền thuyết màu đỏ, Siêu Phẩm linh căn, nhưng có vẻ đó cũng chỉ là những thứ tồn tại trong truyền thuyết.

Đã hơn năm phút trôi qua từ lúc Hoàng Ngôn chạm tay vào cục đá, không có bất cứ điều gì xảy ra, gương mặt của Phương Nguyên từ hớn hở chuyển sang thất vọng.

“Xem ra lần này cũng không kiếm được gì ,có vẻ do ta nghĩ nhiều rồi.”

Hoàng Ngôn mặt mũi buồn rầu cũng chẳng kém Phương Nguyên là bao, Kiểm Trắc thạch không sáng lên có nghĩa là trong cơ thể hắn không tồn tại linh căn.

“Cũng phải thôi, ta là người xuyên không đem theo cả thân xác ở Trái Đất tới đây, đám nhân vật chính trong truyện khác là nhập hồn vào dân bàn địa, ta không có linh căn cũng chẳng có gì là lạ.”

Hắn lững thững bước ra khỏi quán cơm.

Phương Nguyên, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên Hạ Phẩm linh thạch, nhìn nó giống như một viên đá thông thường được đính thêm vài mảnh thủy tinh nhỏ. Ông ném về phía Hoàng Ngôn.

“Cầm lấy đi phàm nhân, gặp mặt cũng coi như có chút duyên, một viên Hạ Phẩm linh thạch như này đủ để ngươi mua một mảnh ruộng mà sống không lo nghĩ.

Giờ ta còn phải dắt đám trẻ đi tông môn thi đấu.”

Nói xong, đám người Phương Nguyên biến mất nhanh như gió.

Hoàng Ngôn buồn chán bước đi trên những con phố đông nghịt người đi lại, cứ mỗi bước đi hắn lại uống một ngụm rượu lớn, dốc thẳng cái chai lên như thể muốn uống cho cạn, nhưng khổ nỗi là chai rượu của hắn đâu thể cạn.

“Tên phàm nhân kia! Đứng lại cho ta!”

Một đám người mặc chiến giáp xuất hiện, những kẻ này thuộc đội thành quản của Lạc Lôi thành, mỗi người được tuyển chọn vào lực lượng này tu vi đều phải từ Trúc Cơ trở lên. Chúng tới vì nghe được thông báo về có phàm nhân không biết bằng cách nào đã lọt được vào thành.

Những tiếng quát đanh thép đầy mùi hăm dọa kia khiến cho Hoàng Ngôn nhớ lại những kí ức đau thương khi bị chủ nợ đuổi đánh, hắn không nói không rằng mà chạy thẳng một mạch.

Một đám Trúc Cơ kì thành quản chỉ biết há hốc mồm khi nhìn Hoàng Ngôn đào tẩu.

Hoàng Ngôn thân hình nhanh nhẹn như quỷ mị, chạy lách qua một đám đông hàng ngàn người chỉ trong một giây ngắn ngủi nhưng không hề động chạm vào bất cứ ai.

“Tên phàm nhân này có thật là phàm nhân hay không? Sao hắn có thể chạy nhanh tới vậy?”

Một đám tu sĩ bó tay trước tốc độ của một tên “phàm nhân”.

Con sâu rượu kia lúc này có ý thức được tốc độ của bản thân không?

Hắn không thể, hắn đã uống quá nhiều để biết mình đang làm gì, trong đầu hắn lúc này chỉ đang mơ rằng mình là một tay đua thuộc giải đua “bát hương vàng” đang phóng xe với tốc độ tối ta và dễ dàng lách qua vô số chướng ngại vật.