Chương 3: Đến hệ thống cũng phải chạy

Phía bên trên tầng khí quyển của Thiên Huyền giới, một đốm sáng nhỏ bé chỉ bằng đầu ngón tay đang nhanh chóng rơi xuống, tiếp cận mặt đất.

“Hệ thống số hiệu TS006 phát hiện một tín hiệu sóng âm lạ trên bề mặt của Thiên Huyền giới, là của một kẻ xuyên không nào đó tên Hoàng Ngôn.”

Đốm sáng đó tuy nhỏ bé nhưng không hề tầm thường chút nào, đây là một thực thể của giống loài “hệ thống”.

Có rất nhiều loại hệ thống tồn tại trong vũ trụ, có loại là do một phân hồn của một vị đại năng nào đó tạo ra, có loại là hóa thân của thiên đạo,… Nhưng loại chúng ta nói tới ở đây chính là một dạng sống đặc biệt, chúng được tiến hóa từ vô số ý thức ở nơi khởi nguồn của linh khí, dị không gian.

Mỗi cá thể của giống loài này đều sở hữu sức mạnh cực kỳ khủng khiếp như khả năng sáng tạo vật chất bằng ý nghĩ, khả năng kiểm soát thông tin, dự đoán tương lai chính xác, bất tử bất diệt, dễ dàng trao kẻ khác những sức mạnh sánh ngang thần thánh… Chúng thậm chí có thể mạnh hơn cả Thiên Đạo của các tu chân giới.

Tuy bá đạo là vậy nhưng giống loài này luôn có một điểm yếu chính là chúng không thể nào sử dụng được sức mạnh của mình nếu như không ký sinh lên một sinh vật sống có trí tuệ đủ cao để giao tiếp với chúng, và khi tìm được ký chủ thì phải lập giao ước thành công mới có thể khởi động hệ thống.

Trí tuệ cỡ một người bình thường hoàn toàn đủ để cho chúng ký sinh, nhưng ở tu chân giới, đang bình yên mà tự dưng có một giọng nói xuất hiện trong đầu yêu cầu khởi động hệ thống thì không còn nghi ngờ gì nữa, sắp có kẻ muốn đoạt xá. Sự sợ hãi của dân bản địa ở tu chân giới luôn là nguyên nhân chính khiến giao ước khởi động hệ thống không thành công, vô cùng hiếm gặp những tu sĩ bản địa của các tu chân giới sở hữu hệ thống.

Trái lại với dân bản địa, những kẻ xuyên không từ những thế giới có “tiểu thuyết mạng” luôn nhiệt tình, là miếng mồi béo bở đối với giống loài hệ thống.

Mười người xuyên không thì một trăm người muốn sở hữu hệ thống, mười là những người đã đặt chân thành công lên tu chân giới, chín mươi hoặc còn nhiều hơn thế là những người đang ngồi ở bên kia đọc tiểu thuyết.

“Trung tâm quản lý hệ thống đây, TS006, nhiệm vụ của cậu ngày hôm nay là điều tra về một nguồn linh khí nguyên bản cực kỳ hiếm gặp trong dị không gian đã bị kẻ nào đó lấy đi mất. Điều tra xong cậu có thể lập giao ước với ký chủ mới.”

“Rõ thưa sếp.”

TS006 nhanh chóng vượt bầu khí quyển, tiếp cận Hoàng Ngôn, kẻ mà lúc này đang dùng một cái giẻ lau cũ lau đi những vết máu của tên Lâm Thương còn vương trên chai vodka.

Hệ thống từ từ chui vào lỗ tai Hoàng Ngôn.

Về phần Hoàng Ngôn, hắn lại một lần nữa thử nghiệm món vũ khí của mình có sức công phá như thế nào.

Hắn tung chai vodka lên rồi ném thẳng về phía trước.

Sức công phá của chai rượu dễ dàng xuyên qua vô số ngôi nhà đổ nát và để lại những cái lỗ lớn, nó tiếp tục bay rồi va vào bức tường thành của Lâm Trung thành.

Tường thành của Lâm Trung thành cũng không thể chịu nổi, từng mảng tường bị đánh bay xa hàng dặm.

Phải biết rằng tuy tòa Lâm Trung thành này đã bị hung thú quét sạch và bỏ hoang hơn mười năm, nhưng trận pháp gia trì độ cứng của bức tường vẫn còn hoạt động khá hiệu quả. Dưới sự gia trì của trận pháp, bức tường có thể chống chịu cả lực công kích từ Pháp Tướng cảnh, mà một kích toàn lực của Kim Đan tu sĩ có thể sánh ngang với vũ khí hạt nhân chứ đừng nói tới cách tận hai đại cảnh giới như Pháp Tướng cảnh.

Không dừng lại tại đó, chai rượu của Hoàng Ngôn sau khi bay ra khỏi thành, tốc độ càng lúc càng nhanh đến mức gần với tốc độ ánh sáng, mất hơn năm giây để chai rượu bay từ đầu bên này tới chính giữa Vạn Yêu lâm.

Trên đường chai rượu bay, lực xung kích nó tạo ra mạnh kinh khủng, ban đầu là xuyên qua vài cây cổ thụ to bằng tòa cao ốc, rồi sau đó là thổi bay những mảng rừng lớn bằng cả thành phố lên không trung.

Những nơi chai rượu bay qua xuất hiện vô số các vụ nổ hạt nhân cực lớn, những cơn gió tạo ra bởi sóng xung kích mạnh như có thể quét bay cả lục địa.

Từ khoảng giữa Vạn Yêu lâm, tốc độ của nó đã nhanh tới mức vượt qua cả ánh sáng và biến mất vì ánh sáng không đủ nhanh để hiển thị nó. Chỉ trong sáu giây ngắn ngủi nó đã bay từ đầu bên này tới bên kia của Vạn Yêu lâm, một khoảng cách tận tám triệu dặm!

Quy mô hủy diệt tăng theo cấp số nhân, vô số hung thú bị quét sạch trong nháy mắt, kể cả đám Động Hư cảnh hung thú cũng thành tro tàn trên con đường mà chai rượu bay qua.

Ở phía tây của Vạn Yêu lâm còn có một hoang mạc lớn không kém, nơi đó được gọi là hoang mạc Vô Biên, một nơi mà không một tu sĩ nào muốn sống ở đó vì hoang mạc này tồn tại một loại cát gọi là Nhiễu Linh Sa ,thứ cát có thể làm gián đoạn thu nạp linh khí.

Biên giới giữa Vạn Yêu lâm và hoang mạc Vô Biên là một dãy núi lớn gấp khoảng một ngàn lần dãy Himalaya, dãy Tuyết Thần sơn.

Dãy núi có vẻ lớn đấy nhưng nó không tồn tại được bao lâu nữa, vì chai vodka bay nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng kia trong chớp mắt đã bay tới.

Phía bên kia dãy núi, nơi mà những hoang mạc trải dài tưởng chừng vô hạn. Đáng lẽ ra nơi này phải rất hoang vắng vì Nhiễu Linh Sa ở khắp mọi nơi nhưng lượng tu sĩ của yêu tộc lại kéo tới đây cao bất thường, chúng tụ tập ở những mỏ quặng lớn.

“Hahaha. Đám nhân loại đúng là ngu ngốc, cả sa mạc Vô Biên rộng lớn như thế này chính là cả một mỏ Cực Phẩm linh thạch ngay trước mũi của chúng, thế mà chúng nỡ bỏ hoang nơi đây để yêu tộc chúng ta đến khai thác hộ.”

Linh thạch được chia làm Hạ Phẩm, Trung Phẩm, Thượng Phẩm và hiếm thấy nhất chính là Cực Phẩm.

Một viên Hạ Phẩm linh thạch không chỉ chứa bên trong nó linh khí thuần khiết mà còn chứa các loại tạp linh khí như hỏa hệ linh khí, thủy hệ linh khí ,… Vô số các loại linh khí chồng chéo vào nhau như một mớ hỗn độn. Người tu hành khi hấp thu Hạ Phẩm linh thạch nếu không tập trung sẽ hấp thu không chỉ linh khí thuần khiết mà còn cả mớ hỗn độn kia, nhẹ thì kinh mạch tắc nghẽn, nặng thì tẩu hỏa nhập ma tu vi mất hết, xấu nhất là bỏ mạng do các tạp linh khí không thể hấp thu đầu độc cơ thể.

Một tên yêu tộc gầy gò đầu chuột, trên người mặc một bộ áo choàng rách nát. Hắn nhìn viên Cực Phẩm linh thạch sáng ngời trên tay và mỉa mai nhân loại đã lãng quên vùng đất này.

Cả đám yêu tộc đang vui vẻ ăn mừng khi những xe chở quặng đầu tiên được đưa ra khỏi khu mỏ, tên đầu chuột vừa rồi còn đắc ý bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt đầy sợ hãi, trong vô thức hắn đã đánh rơi luôn viên Cực Phẩm linh thạch.

“Cảm giác này, có thứ gì đó rất khủng khiếp đang tiến tới đây!”

Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, tên đầu chuột này tuy vẻ ngoài hèn mọn nhưng thực chất hắn lại là một Độ Kiếp cảnh đại yêu, ở trong yêu tộc cũng là một kẻ có số má.

Thần thức và cả bản năng sinh tồn của tên đầu chuột đều cảm nhận được một sự hiện diện kinh khủng tới từ phía bên kia của dãy Tuyết Thần sơn.

Hắn quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy một luồng sáng kinh khủng như muốn đốt cháy con mắt, chưa hết bàng hoàng thì một đợt sóng xung kích kéo tới và thổi bay hắn.

Nhưng đó mới chỉ là màn dạo đầu.

Tên mặt chuột hiện tại cực kỳ thê thảm, kinh mạch trong cơ thể của Độ Kiếp cảnh đại yêu có thể so độ cứng và bền ngang với những đường ống bê tông rắn chắc nay dễ dàng vỡ nát như thủy tinh. Kinh mạch bị phá hủy, máu tươi chảy từ hốc mắt và lỗ tai phủ kín gương mặt thất thần của con chuột cỡ bự này.

Mắt nó nhìn thấy những khung cảnh hủy diệt tưởng chừng chỉ có khi thế giới được sinh ra hoặc hủy diệt mới có thể nhìn thấy.

Một đám mây hình nấm khổng lồ thế chỗ cho dãy Tuyết Thần sơn, bầu trời bị nhuộm đen bởi bụi và vô số những mảnh vỡ lớn khủng khiếp. Những phần còn lại của dãy Tuyết Thần sơn to lớn như những lục địa, bị vụ nổ thổi bay lên không trung nay lại rơi xuống và oanh tạc mặt đất tạo ra những trận siêu động đất chia cắt mặt đất bằng những vết nứt kéo dài hàng trăm ngàn dặm.

Lượng Nhiễu Linh Sa khổng lồ tại sa mạc Vô Biên bị áp lực vụ va chạm thổi bay tạo thành những cơn siêu bão cát của siêu bão cát, càn quét tới tận ranh giới của sa mạc là vùng biển Thần Long hải, làm cho một phần ba diện tích vùng biển này bị san lấp bởi Nhiễu Linh Sa.

Oanh động lớn tới như vậy ngay trong lãnh thổ của mình, những cường giả đứng đầu nhân loại cũng không thể ngồi yên mà phải đích thân đi điều tra.

Trên bầu trời ngập trong khói bụi của Vạn Yêu lâm, có ba bóng người xuất hiện.

Một vị đại lão râu tóc bạc phơ, trên mình là một bộ y phục trắng có thêu vài hoa văn bằng vàng, đầu đội bạch ngọc quan, tư thế hiên ngang đứng giữa hư không. Là một vị đã sống không biết bao nhiêu năm tháng, một Đại Thừa đỉnh phong nhưng chưa tìm được cơ duyên phi thăng, một hóa thạch sống của Chính Đạo liên minh, Hành Vân chân nhân.

“Oanh động lớn như vậy cho dù là Đại Thừa kỳ đỉnh phong cũng không thể làm nổi, ngươi nghĩ sao Kim Hà đạo hữu.”

“Haha, hơn mười vạn năm không gặp nhưng thần thức của lão quái vật vẫn không suy giảm a.”

Người đến bao bọc bản thân mình trong một màn sương mù màu đen, khí tức kinh khủng đến dọa người. Hắc khí tán đi để lộ ra người đứng bên trong nó, một người đàn ông trung niên đầu bù tóc rối, mái tóc đã điểm hoa râm, mặc một bộ y phục màu xám có thêu hình hắc long phía sau lưng, Ma Giáo giáo chủ tiền nhiệm, Kim Hà ma chủ.

Hai người này vốn là địch thủ, một chính một tà gặp nhau chắc chắn sẽ có một cuộc đại chiến.

“Trước khi hai vị làm loạn cả chỗ này thì bổn cung liệu có thể có đôi lời được không.”

Một giọng nói đầy quyến rũ can ngăn hai bên đang chuẩn bị đánh nhau.

Bóng hình nhẹ nhàng lả lướt nhảy từ đám mây này sang đám mây khác vô cùng duyên dáng, Liễu Hoa tiên tử xuất hiện với một bộ y phục hồng phấn, mái tóc đen mượt tung bay trong gió, gương mặt xinh đẹp ngây thơ như một thiếu nữ tuổi trăng tròn, những dải lụa mềm mại phía sau nàng như tạo ra một ảo cảnh mê hoặc mọi ánh nhìn.

“Liễu Hoa tiên tử, à không, phải gọi là Huyễn Thần mới đúng, cũng đã vạn năm không gặp.”

Liễu Hoa là cung chủ của Huyễn Thần cung, một thế lực truyền thừa từ thời thượng cổ, cả chính tà hai phái cũng không dám tùy tiện đắc tội.

“Ta phát hiện bên phía sa mạc Vô Biên có một luồng linh khí cực kì thuần kiết, chi bằng hai vị cùng ta do thám một phen.”

Hai ông già nhìn nhau rồi gật đầu, dù sao cả hai thọ mệnh đều sắp cạn mà không thể phi thăng, khí huyết dần suy kiệt không còn như trước, mà vị cung chủ kia tuổi trẻ hơn hai người rất nhiều nhưng cũng đã là Đại Thừa đỉnh phong, cả hai cũng khó lòng địch nổi.

“Được thôi, để tại hạ mở đường vậy.”

Cựu giáo chủ của Ma Giáo phất tay một cái, cách đó hàng triệu dặm những đám mây bụi tưởng chừng phải che lấp bầu trời thêm cả vạn năm nữa cũng bắt đầu tản ra, để lộ phần sa mạc Vô Biên bị oanh tạc.

“Cái gì đây! Không thể nào!”

“Bên dưới sa mạc Vô Biên lại có một mỏ cực phẩm linh thạch lớn tới như vậy sao?”

“Lượng cực phẩm linh thạch này có thể so sánh với tất cả linh thạch được khai thác trong lịch sử cộng lại, nó nằm ngay trong lãnh thổ nhân tộc chúng ta bao nhiêu năm nay mà không hề hay biết!”

Sa mạc Vô Biên nổi tiếng với Nhiễu Linh Sa, một lượng cát lớn như vậy khiến cho cả Đại Thừa kì cũng không có cách nào dò xét, nhưng nay cả sa mạc đã bị thổi bay để lại một cánh đồng những ngọn núi Cực Phẩm linh thạch kéo dài gần như toàn bộ sa mạc.

“Chính đạo liên minh tuyên bố vùng sa mạc Vô Biên chính thức được chúng ta nhận thầu!”

“Ta! Kim Hà ma chủ tuyên bố sa mạc Vô Biên từ giờ chính là lãnh địa của Ma Giáo! Kẻ nào không phục! Giết!”

Giọng nói của hai vị Đại Thừa cảnh vang vọng khắp đại lục, không ai không nghe thấy.

“Ngươi!”

Hai lão già cứ như vậy mà quyết đấu, còn Liễu Hoa tiên tử đứng một bên xem kịch, dưới Huyễn Thần cung của nàng, những thứ này không thiếu.

Về phần Hoàng Ngôn, chai vodka sau khi hủy diệt Tuyết Thần sơn đã quay trở lại với hắn đúng bằng lộ trình cũ.

“Haha, chai rượu của ta sau khi xuyên không quả nhiên đã trở thành phiên bản khác của búa Thor.”

Hoàng Ngôn không biết rằng, chỉ với một cú ném, hắn đã diệt chủng một nửa hệ sinh thái của Vạn Yêu lâm, hủy diệt Tuyết Thần sơn, thổi bay sa mạc Vô Biên, phá hủy âm mưu của yêu tộc, kích động chiến tranh giữa hai thế lực chính tà. Mỏ Cực Phẩm linh thạch mở ra khiến linh khí ngày càng nồng đậm tạo ra một thời kỳ nhân tài nổi lên lớp lớp, vô số bảo vật xuất thế, đại thế chi tranh.

Và còn xa hơn nữa là nhân loại dần trở thành mục tiêu công kích của vô số chủng tộc…

Tất nhiên Hoàng Ngôn không biết về điều đó, hắn chỉ thấy được cú ném của mình có thể làm sập bức tường thành phía xa kia, nhưng hệ thống lại khác, nó thấy được tất cả.

“Con mẹ nó. Tên Hoàng Ngôn này bá quá rồi thì còn ký sinh vào hắn làm gì nữa?

Cái loại như hắn thì chỉ có đi buff cho người khác chứ ai buff nổi hắn?

Coi như hôm nay bản hệ thống xui xẻo! Ta dỗi! Ta đi tìm ký chủ khác vậy!”

Hệ thống chui ra khỏi tai Hoàng Ngôn, đi tìm một đối tượng khác, đồng thời nó không quên báo về trung tâm.

Hoàng Ngôn chính là kẻ đã hấp thụ linh khí nguyên bản!