Chương 16: Ma võ song tu*
Ma võ song tu: đồng thời tu hành cả ma pháp và kiếm thuật.
“Đệ không biết?” Liễu Lạc Nhân kinh ngạc nói.
“Nàng ta tên Ôn Vân.”
Ôn Vân……..
Khóe môi Tạ Mịch An lẩm bẩm lặp đi lặp lại hai từ này, chân mày nhíu lại, phảng phất như đã từng nghe thấy tên gọi này ở đâu nhưng không thể nào nhớ ra nổi.
Liễu Lạc Nhân rũ mắt: “Đệ hẳn từng nghe qua cái tên này. Mấy ngày nay không ít kẻ trong nội môn còn nói nàng hơn ta vạn phần……”
“Không thể nào.” Tạ Mịch An lập tức nhẹ nhàng an ủi: “Chỉ là bọn họ ngày thường ghen ghét tỷ nên hiện tại mới mượn cơ hội để công kích tỷ thôi.”
Tuy ngoài miệng nói ra những lời này nhưng trong đầu hắn lại nhớ tới bóng dáng vừa mới bắt gặp kia.
Vòng eo thon thả mềm mại như liễu bị đai lưng che khuất chỉ cần một tay là có thể ôm trọn. Thực sự vô cùng giống với Tạ Cửu đã mất.
Tạ Cửu là biệt danh của nàng ấy.
Những hài tử được Tạ gia nhận nuôi không có tên, chỉ dựa vào độ tuổi để phân biệt. Nàng nhỏ tuổi nhất, đứng hàng thứ chín.
Đó là đám hài tử có thiên phú siêu quần được lựa chọn cẩn thận từ hàng ngàn hài tử. Bọn họ ngày đêm rèn luyện khổ cực trong phòng tối của Tạ gia, cái gì cũng không biết, chỉ biết rằng Tạ gia là ân nhân cứu mạng chính mình nên toàn tâm toàn ý nghe lệnh chủ.
Hằng tháng, con cháu trong dòng chính Tạ gia đều phải tới đây tu luyện cùng đám hài tử không tên này. Những người khác đều lặng lẽ nhường nhịn đám thiếu gia bọn họ, duy chỉ có Tiểu Cửu là không làm vậy, cho nên nàng bị đánh vô số lần.
Lần đầu tiên Tạ Mịch An đặt chân tới phòng tối là vào một ngày đầu tháng ba.
Đầu xuân, hắn mặc một kiện áo khoác lông chồn thật dày, khuôn mặt tái nhợt tinh xảo như ngọc mang theo vài vệt nắng ấm áp tiến vào gian phòng.
Hắn rõ ràng là tiểu công tử Tạ gia, nhưng ngay cả kiếm cũng nâng không nổi. Thậm chí y tu còn nói hắn sống không quá hai mươi.
Hắn cầm nhuyễn kiếm trong tay, đám hài tử ngày thường như lang sói cô độc đối diện với mũi kiếm của hắn thì lập tức giống như cún nhỏ sợ hãi, khom lưng hạ gối giả vờ không đánh lại để khiến hắn vui vẻ.
Từ nhỏ Tạ Mịch An đã thông minh, sao có thể không nhìn ra dáng vẻ diễn kịch của bọn nó.
Rõ ràng hắn muốn nghiêm túc luyện kiếm nhưng những kẻ này đều coi thường hắn, xem hắn như phế vật ngu ngốc, đối xử cho có lệ.
Khi đó hắn không giấu được cảm xúc, trong cơn tức giận đã hướng thẳng mũi kiếm tới ngực một thiếu niên mang vẻ mặt nịnh bợ.
Trong khoảnh khắc, một thanh kiếm sắc bén phóng tới đánh bay mũi kiếm của hắn, chọc thủng cổ áo lông chồn trắng muốt.
Thiếu nữ mặc một thân y phục đen tuyền đi chân trần tới, nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
“Tiểu thiếu gia, mạng của bọn ta cũng là mạng.”
Về sau, thiếu nữ tên Tiểu Cửu đó bị đánh hai mươi roi, y phục thô ráp bị đánh đến nát tươm, lộ ra eo nhỏ trắng như tuyết.
Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn Tạ Mịch An, ánh mắt lạnh lẽo ngạo nghễ giống như mũi kiếm của nàng.
Sau này, hắn càng lúc càng yếu đi, ngay cả kiếm cũng không nhấc nổi, nhưng lại thường xuyên lén đi xem trộm thiếu nữ kia.
Nàng tấn giai lên Trúc Cơ.
Nàng khống chế được kiếm khí.
Nàng kết đan…….
“……..Kiếm thuật của Ôn Vân quả thực lợi hại. Ta thấy trong đám đệ tử lần này không ai mạnh hơn nàng.” Liễu Lạc Nhân nhớ tới Ôn Vân, cảm khái nói.
Đáy mắt Tạ Mịch An vụt qua một tia hoảng hốt, buột miệng nói: “Ôn Vân không thể so với nàng ấy!”
“Sư đệ?” Liễu Lạc Nhân kinh ngạc. Phải biết rằng từ trước đến nay Tạ sư đệ vẫn luôn ôn hòa, khiêm tốn, chưa bao giờ dùng ngữ điệu này nói chuyện với nàng ta.
Tạ Mịch An mím môi, dần khôi phục lại lý trí, nhưng cũng không thể giải thích được vì sao bản thân lại muốn bảo vệ thiếu nữ kia.
Hắn giống như chặt đinh chém sắt nói: “Nếu Tạ Cửu nhà ta còn sống thì không ai có thể đánh bại được kiếm thuật của nàng ấy!”
“Phải.” Liễu Lạc Nhân bị phản ứng này của Tạ Mịch An làm cho không thoải mái, chậm rãi nói: “Đáng tiếc nàng đã chết.”
Đáng tiếc nàng đã chết…..
Khóe môi của Tạ Mịch An lập tức trầm xuống, thống khổ nhắm chặt hai mắt, run rẩy nói: “Sức khỏe của Mịch An không tốt, không thể đón tiếp khách nhân chu đáo, cho nên không thể ở lại lâu hơn cùng sư tỷ được.”
Sắc mặt Liễu Lạc Nhân lập tức trắng bệch, vừa giận vừa thẹn bực bội đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.
Rốt cuộc thì Tạ Cửu kia có quan hệ gì với Tạ Mịch An mà lại khiến hắn tức giận với nàng ta chứ!
---
Không khí trên vân thuyền Tạ gia âm trầm là thế, nhưng không khí trên một vân thuyền khác phía sau bọn họ lại đặc biệt hòa thuận vui vẻ.
Hành trình dài đằng đẵng này đặc biệt không thú vị. Đám kiếm tu trẻ tuổi sao có thể chịu nổi, rất nhanh đã tìm được chuyện vui vẻ để làm.
Bọn họ thách đố với nhau xem ai có thể ngự kiếm trên mây nhanh hơn. Chỉ có Ôn Vân là lười biếng nằm trên thuyền ngáp một cái, mơ màng sắp ngủ.
Đúng lúc này, một cây ma trượng Hỏa Sam Mộc xuất hiện trước mắt nàng.
Ôn Vân thoáng rùng mình, lập tức tỉnh táo lại, theo bản năng muốn chạy về phòng.
Nhưng Diệp Sơ Bạch vẫn nhanh hơn nàng, nháy mắt đã bắt được cổ tay Ôn Vân: “Hôm qua ngươi còn chưa luyện kiếm. Hôm nay phải học bù.”
Ôn Vân: “Đột nhiên ta cảm thấy say sóng.”
Diệp Sơ Bạch: “Hôm qua ngươi theo chân bọn họ ăn uống rượu thịt no nê, hoàn toàn không giống dáng vẻ của người say sóng.”
Giọng điệu vô cùng bình tĩnh, nhưng không hiểu sao Ôn Vân lại cảm thấy không thích hợp. Sao lại giống như nàng dâu nhỏ đang tức giận thế nhỉ?
Phải rồi, hôm qua nàng bận nói chuyện phiếm với mấy sư huynh, sư tỷ nên chưa vào phòng tưới nước cho hắn….Cho nên hiện tại hắn đang ghen tị đúng không?
Aida, hiện tại mới có mình hắn đã ghen thế này rồi, nếu sau này nàng có một trăm cây ma trượng cao cấp, hơn trăm linh cái kiếm linh thì hắn sẽ ghen tị đến chết à?
Có điều như trước kia từng nói, Ôn Vân vô cùng sủng nịnh người nhà mình.
Nàng nghiêm mặt nói: “Đừng hiểu lầm, ta với bọn họ chỉ là bạn nhậu thôi, ta với ngươi mới là lâu dài.”
Lúc này sắc mặt Diệp Sơ Bạch mới bình thường trở lại, đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc: “Không hiểu lầm, ngươi nên đứng dậy luyện kiếm.”
Ôn Vân mềm oặt nằm trên góc thuyền đành phải đứng dậy, thành thật làm một kiếm tu.
Nàng quả thực chưa bao giờ nghĩ tới chuyện bản thân sẽ trở thành ma pháp sư cận chiến chứ đừng nói là ma pháp sư kiêm kiếm sĩ.
Cho dù sử dụng ma trượng để biểu diễn một bộ kiếm pháp hay dùng bảo kiếm phóng ra hỏa cầu thuật thì đều là chuyện vượt quá nhận thức của người bình thường.
Nàng đột nhiên nhớ tới con long linh hung hăng ngu ngốc ở đời trước. Chí ít nó cũng không bắt nàng phải ma võ song tu.
Trên thực tế, kiếm thuật của nguyên chủ có thể nói là vượt bậc so với đám đệ tử cùng thế hệ với nàng. Đáng tiếc trong mắt lão tổ tông kiếm đạo như Diệp Sơ Bạch, nó chính là rác rưởi.
Hắn chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái là đã nhận ra trăm ngàn sai sót của nàng. Quả nhiên không hổ danh là bậc thầy kiếm thuật.
Ôn Vân bị kiếm linh nhà mình bắt thành thật luyện kiếm trên vân thuyền. Thời điểm các sư huynh ngự kiếm trở về thì bắt gặp cảnh tượng này, trong lòng mọi người đột nhiên sinh ra cảm giác sùng bái.
“Quả nhiên ông trời đãi kẻ cần cù. Không hổ là Ôn sư muội!”
“Cảnh giới của kiếm đạo không phải nằm ở tu vi mà là nằm trong lòng nhiệt huyết và khả năng lĩnh ngộ! Ta tự thấy bản thân thua kém Ôn sư muội!”
Tất nhiên Ôn Vân không hề biết nàng ở đây luyện kiếm đã khơi dậy lên sự hổ thẹn và lòng nhiệt huyết phấn đấu của vô số thiên tài kiếm đạo.
Luyện kiếm xong nàng chỉ muốn giả chết trên giường.
“Ngươi có biết trước kia ta chỉ ở yên trong tháp Vu sư nghiên cứu ma pháp không? Cả ngày đi được một trăm bước đã là nhiều!”
Ôn Vân oán giận sâu sắc: “Đặc trưng của bọn ta là tinh thần lực mạnh mẽ, thân thể gầy yếu. Bây giờ thì hay rồi, ngươi còn muốn thân thể ta mạnh mẽ lên!”
“Ừ.” Diệp Sơ Bạch thản nhiên gật đầu, nghiêm mặt nói: “Cho dù tu hành theo con đường gì thì đều không nên có khuyết điểm.”
Ôn Vân xoay người đáp: “Là một kiếm linh ưu tú thì ngươi cũng không nên có khuyết điểm.”
Ép nàng ma võ song tu phải không? Được thôi, nếu vậy thì kiếm linh của nàng cũng không được phép học lệch!
Ôn Vân nghiêm mặt nói: “Hủy buổi luyện võ sáng mai đi. Đêm nay chúng ta kiểm tra năng lực cảm nhận ma pháp của ngươi. Ta cũng muốn có một kiếm linh tinh thông ma pháp toàn hệ!”
Lừa gạt! Rõ ràng con rồng kia chỉ biết phun lửa!
Tất nhiên điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện Ôn Vân lừa gạt linh kiếm mới sinh nào đó: “Năng lực của linh hồn sẽ quyết định cấp bậc vũ khí. Ngươi phải học tập tiền bối của mình.”
Lời này thực ra là sự thật. Nguyên tố hệ hỏa trong mồi lửa của con rồng kia cực kỳ mạnh mẽ, cho nên mỗi lần nàng dùng ma trượng Long Cốt thì sẽ thi triển ma pháp hệ hỏa vô cùng cường đại.
Diệp Sơ Bạch yên lặng liếc nàng một cái, bình tĩnh đồng ý.
“Được.”
Quả nhiên là một kiếm linh có chí tiến lên, quyết tâm trải nghiệm ma võ song tu!
Đêm đó, Ôn Vân bày ra một trận đồ kiểm tra năng lực ma pháp.
Tuy rằng không có đá ma pháp nhưng cũng ảnh hưởng, ai bảo năng lực của Ôn Vân quá ưu tú làm gì. ( :>>)
Ôn Vân thu thập được không ít linh thạch do mấy sư huynh bỏ đi, hiện tại nàng đang rót ma pháp hệ quang vào bên trong đá linh thạch để tạo ra mấy khối ngọc ma pháp.
Nàng bắt lấy bàn tay Diệp Sơ Bạch, ấn lên một khối ngọc ma pháp: “Ngươi thử tập trung cảm nhận các nguyên tố bên trong xem. Nếu có thể cảm nhận được thì chứng tỏ ngươi có thiên phú tu luyện ma pháp……”
Trên tay nàng có vài vết chai do luyện kiếm mà thành, chạm lên mu bàn tay hắn lại mang đến một trận ngứa ngáy khiến trái tim vốn yên lặng như nước của hắn bất giác nhấc lên vài tia gợn sóng.
Hắn rũ mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh. Bởi vì trời tối nên nàng tùy ý thả tóc đen xuống chạm tới eo, môi mỏng mấp máy, biểu tình chuyên chú. Ngay cả thân thể gần như sắp dán vào lồng ngực hắn cũng không phát hiện.
Tóc đen của nàng vương vãi trên tay áo trắng muốt của hắn, đan xen vào nhau, khó lòng phân biệt.
Hắn có chút thất thần.
Ở bên kia, Ôn Vân rốt cuộc cũng hướng dẫn Diệp Sơ Bạch kiểm tra bảy khối ngọc ma pháp xong.
Khác với ngũ hành trong giới Tu chân, thế giới ma pháp có tất cả bảy loại ma pháp: phong, thủy, hỏa, thổ, lôi, quang, ám.
Đáng tiếc Diệp Sơ Bạch không khiến bất kỳ một nguyên tố ma pháp nào phản ứng với hắn.
Trong lòng Ôn Vân có chút tiếc nuối nhưng nàng vẫn ôn tồn trấn an: “Dù sao ngươi cũng là kiếm linh. Chúng ta không nhất thiết phải tu luyện cả ma pháp lẫn kiếm thuật, không sao đâu.”
Diệp Sơ Bạch “Ừ” một tiếng, không biểu lộ bất luận một tia mất mát nào, sau đó tùy ý cầm một khối ngọc lên.
Khối ngọc này có linh lực thuần khiết quen thuộc giống trên người Ôn Vân khiến hắn cảm thấy đặc biệt thân thiết.
Hắn nắm lấy khối ngọc, nhắm mắt lại.
Một tia sáng mỏng manh mang theo hơi thở thuần khiết ấm áp từ từ thoát ra từ khe hở giữa những ngón tay hắn.
Ôn Vân đang chuẩn bị nói thêm mấy lời an ủi thì chợt sửng sốt ngẩng đầu: “Ma pháp hệ quang!”
Đây là loại ma pháp cực kỳ hiếm gặp. Những người sở hữu ma pháp hệ quang gần như toàn bộ đều là giáo chủ ở giáo hội Quang Minh.
Đương nhiên ngoại trừ Ôn Vân. Bọn họ nói nàng tóc đen mắt đen, lo sợ nàng sẽ trở thành ma pháp sư sa đọa.
Đúng là mấy kẻ nông cạn chỉ biết nhìn mặt mà bắt hình dong!
Ôn Vân thân là người trải qua nhiều sóng gió, rất nhanh đã bình tĩnh lại. Ngẫm lại thì hai, ba ngày trước, nàng đều truyền ma pháp hệ quang cho Phượng Hoàng Mộc, hắn hiển nhiên có thể cảm nhận được nguyên tố hệ quang.
Ôn Vân vô cùng hài lòng với chuyện này. Nghĩ đến sau nay khi Phượng Hoàng Mộc trưởng thành rồi, kiếm linh lại có thiên phú sử dụng ma pháp hệ quang, cộng tất cả lại mà nói, không chừng tương lai nàng có thể tạo ra một cái cấm chú hệ quang!
Nàng bừng bừng hứng thú viết ra mấy ma chú hệ quang sơ cấp, tất nhiên vẫn là mấy ký tự rồng bay phượng múa lung tung rối loạn không có quy luật như cũ.
“Ngươi cẩn thận học hết mấy ma chú này cho ta. Sau này lúc ta phóng ra ma pháp, ngươi phải hỗ trợ cho tốt.”
Diệp Sơ Bạch muốn mở miệng nói gì đó với nàng.
Có điều động tác của Ôn Vân vẫn nhanh hơn hắn. Nàng trực tiếp nhét một xấp ma chú dày cộp vào tay hắn, lạnh lẽo nói: “Trong ba ngày tới mà không viết ra được thì không tưới nước cho ngươi.”
Có mấy thứ này phân tán lực chú ý của hắn, rốt cuộc nàng cũng có thể thoải mái nghỉ ngơi một hai tháng tới rồi!
Ôn Vân ngáp một cái, nhìn sắc trời hơi sáng lên, đột nhiên cảm thấy mỹ mãn.
Cuối cùng cũng có thể làm việc, nghỉ ngơi điều độ theo phong cách của ma pháp sư rồi. Hiện tại nàng nên đi ngủ thôi……
“Phanh phanh phanh!” Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng đập cửa dồn dập xen lẫn giọng nói đầy khí thế của mấy kiếm tu nào đó.
“Ôn sư muội, hôm nay bọn ta dậy sớm luyện kiếm với muội!”
“Là Ôn sư muội cho ta động lực, ta muốn đi theo bước chân muội!”
Ôn Vân: “.........”