Chương 15: Tên nàng
Màn đêm dần buông xuống, khung cảnh ngoài cửa sổ yên tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, ngay cả tiếng gió thổi và tiếng côn trùng cũng không có, chỉ có ánh nến lập lòe ở trước mặt. Ôn Vân giả vờ vô tình lấy cây gậy bên cạnh chọc chọc vào đống lửa.
Uy áp kia càng lúc càng tiến lại gần, tay nàng cũng không theo khống chế mà run lên.
Ánh nến đột nhiên dập tắt, cả phòng đều rơi vào bóng tối.
Một giọng nói hiền lành khẽ vang lên: “Tiểu cô nương đừng sợ, ta là đến độ ngươi phi thăng.”
Là Đông Phương Thái Thượng trưởng lão.
Ông ta cũng không nói nhiều, chỉ mỉm cười nâng thanh kiếm sắc bén sáng chói trong tay lên, dùng một tốc độ cực kỳ chậm chạp đâm tới. Chiêu kiếm này nặng nề như đỉnh núi Thái Sơn, kiếm khí ở bốn phương tám hướng ập đến, làm Ôn Vân gần như không thể tránh thoát.
Nàng cũng không có ý định ngồi chờ chết, mà vội lấy một chồng quyền trục ma pháp dày cộp ở bên người ra, các hệ nguyên tố ma pháp liên tục bay ra, vô số ma pháp cấp thấp và trung cấp trộn lẫn vào nhau rồi bùng nổ.
“Hỏa cầu thuật!”
“Quang tiễn!”
“Lá chắn thủy!”
Đông Phương trưởng lão ồ lên, lập tức buông thanh kiếm trong tay: “Thì ra cái gọi là kiếm ý hóa hình chỉ phù chú. Không đúng, không có linh lực dao động, đây không phải phù chú!”
Những ma pháp trung cấp, sơ cấp kia chỉ như gãi ngứa, ông ta không những không ngăn cản mà còn rất hứng thú nghiên cứu những ma pháp đó. Ông ta vừa quan sát vừa lẩm bẩm, giọng điệu càng lúc càng thể hiện rõ sự tò mò: “Thật kỳ quái, sao ta chưa từng gặp thứ kỳ lạ như vậy chứ. Thế nhưng lại có sản phẩm của một hệ thống tu luyện khác..….”
Ôn Vân không dám phân tâm nói chuyện, ngay lúc đối phương bị bùa chú hấp dẫn chú ý thì ma trượng Tiếp Cốt Mộc trong tay nàng đột nhiên hiện lên một tia sáng âm u.
“Nguyền rủa thuật!”
Lời nguyền lạnh lẽo mang theo uy áp tinh thần mạnh mẽ giáng xuống, làm suy nghĩ của Đông Phương chậm lại một chút, làm lộ ra một khoảng trống ngắn.
Rất ngắn, giống như chỉ một giây lướt qua, nhưng như vậy cũng đủ rồi!
Ôn Vân đang muốn bóp nát quyển trục ma pháp cuối cùng, nhưng nàng chợt nhận ra người đứng ở bên cạnh đã biến mất.
Nàng bỗng cảm thấy bất an, động tác niết quyển trục ma pháp cũng hơi dừng lại.
Thoáng chốc sau, Đông Phương trưởng lão đã tỉnh táo trở lại. Ông ta cũng nhận ra tình hình không đúng nên vội vàng siết chặt cổ của Ôn Vân.
Nhưng ngay sau đó, ông ta bỗng kêu rên đau đớn, năm ngón tay như cành cây không cuộn tròn lại, cuối cùng là vô lực rũ xuống trước mắt Ôn Vân.
Ôn Vân ngạc nhiên ngẩng đầu lên, dựa vào ánh sáng của quyển trục mà nhìn thấy bóng người bạch y nàng vừa tìm kiếm đang đứng ngay trước mặt.
Trong tay hắn là cây ma trượng Hỏa Sam Mộc, một đầu khác của ma trượng đã đâm vào lưng lão giả kia. Máu tươi chạy dài theo cây gỗ, chậm rãi chảy xuống, nồng đầm đến gần như chìm vào trong bóng đêm.
“Là ngươi…. Là ngươi….”
Đông Phương trưởng lão mơ hồ gào rống gì đó không rõ ràng, giọng nói run rẩy và hoảng sợ, tựa như người xuất hiện trước mắt này còn đáng sợ hơn vết thương chí mạng nơi đan điền của ông ta.
Giọng nói của Diệp Sơ Bạch lạnh lùng đến cực độ: “Tối hôm nay ngươi không nên đến đây.”
Đông Phương trưởng lão run rẩy nói: “Ta… Nếu ta biết ngươi ở đây thì ta nhất định sẽ không đến một mình….”
Hắn nhất định sẽ dẫn theo những người năm đó đến, hoàn toàn mạt sát Diệp Sơ Bạch khỏi thế giới này!
“Không, ngươi không nên đến giết nàng ấy.”
Ý thức của Đông Phương trưởng lão đã dần hỗn loạn, ông ta lẩm bẩm: “Nàng ấy?”
Diệp Sơ Bạch khẽ nói: “Nàng là người ta muốn bảo vệ.”
Cây gỗ được hắn cầm trên tay không hề giống cây gỗ, mà giống như một thanh kiếm sắc bén, chỉ một kiếm đơn giản thế nhưng đã chém vỡ toàn bộ đan điền của đối phương. Ngay cả Nguyên Anh kia cũng vỡ thành bột mịn, chỉ để lại một mảnh vỡ bé nhỏ trên bàn tay hắn.
Một bàn tay của hắn đã sớm dính đầy máu tươi, nhưng bàn tay khác vẫn sạch sẽ trắng nõn. Hắn vươn bàn tay sạch sẽ kia đến trước mặt Ôn Vân đang ngẩn người.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Ngươi còn nhỏ tuổi, không nên xem những thứ này.”
Nàng vốn định nói là mình cũng không hề nhỏ tuổi, cũng đã thấy nhiều trường hợp máu me rồi. Nhưng bàn tay của hắn đã cưỡng ép che mắt nàng lại, không cho nàng có cơ hội phản kháng.
Lòng bàn tay của nam tủ có chút lạnh lẽo, mùi hương bạch mai thoang thoảng từ tay áo hắn bay vào cánh mũi Ôn Vân. Mùi hương kia rất nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao lại có thể xoa tan mùi máu tanh trong viện.
Giọng nói của Đông Phương trưởng lão đã rách nát đến không thể nói hoàn chỉnh một câu, ông ta giống như đang khóc lóc van xin điều gì đó, nhưng không có ai đáp lời.
Một hồi lâu sau, cả tòa tiểu viện rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Diệp Sơ Bạch nhét mảnh bạch ngọc nhỏ kia vào trong tay Ôn Vân: “Ngươi cầm lấy thứ này, ta đi sẽ quay lại.”
Sau đó hắn nghiêm túc nói: “Đừng mở mắt.”
Ôn Vân: “......”
Cây non này có phải quá mức không biết điều hay không? Hắn thế nhưng dám dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng? Nàng là loại người sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?
Ôn Vân mở mắt ra, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ tình hình bên cạnh mình thì người đang đứng quay lưng về phía nàng đã lạnh lùng nói: “Nhắm mắt lại.”
Ôn Vân: Được rồi, chủ nhân tốt thỉnh thoảng cũng nên đồng ý yêu cầu của kiếm linh.
Diệp Sơ Bạch thật sự trở lại rất nhanh. Hắn đã quay về dáng vẻ bạch y nhẹ nhàng như lúc trước, đôi tay không chút vết máu, thậm chí cây ma trưởng Hỏa Sam Mộc cũng được lau chùi sạch sẽ.
Ôn Vân không quá quan tâm lý do tại sao Đông Phương trưởng lão muốn giết nàng. Dù sao nàng đã sống mấy trăm năm rồi, có chuyện kỳ lạ nào là chưa từng thấy. Thậm chí đời trước nàng còn vì một lý do hết sức đơn giản là có tóc đen mắt đen mà bị đuổi giết hơn một trăm năm.
Hai thế giới này đều có điểm giống nhau, là sẽ không nói pháp luật và đạo đức.
Nàng chỉ quan tâm hướng đi của người nọ: “Hắn đã chết chưa?”
Hiển nhiên là hắn không muốn nói kỹ về chuyện này, hắn chỉ gật đầu rồi nhận lấy mảnh bạch ngọc nhỏ trong tay Ôn Vân. Rõ ràng là một mảnh vỡ rất nhỏ, nhưng linh khí chứa đựng trong đó lại bàng bạc như biển rộng. Thậm chí Ôn Vân còn cảm nhận ra là trong mảnh ngọc đó có chứa đựng một loại năng lượng rất quen thuộc.
Ôn Vân khó hiểu: “Đây là cái gì?”
Diệp Sơ Bạch thản nhiên đáp: “Là thứ hắn trộm của ta.”
“Lúc trước ngươi bị hắn chặt à?”
Hắn im lặng một hồi, cũng không sửa đúng lời nói của nàng: “Xem như là vậy.”
Mảnh nhỏ nằm trong tay Diệp Sơ Bạch rồi dần lóe lên một tia sáng mờ nhạt. Sau đó nó hóa thành một làn khói rồi hoàn toàn nhập vào cơ thể của hắn. Cho dù Ôn Vân không có linh lực nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự biến hóa lúc này của hắn.
Ôn Vân không quá để ý đến mảnh vỡ kia, nàng nhíu mày nói: “Chúng ta phải mau chóng rời khỏi Thanh Lưu Kiếm Tông, nếu không để người ta phát hiện thì không chạy được đâu.”
Diệp Sơ Bạch nói với Ôn Vân một câu có thể miễn cưỡng xem như an ủi: “Khi hắn đến đã ngăn cách nơi này, lúc ta đưa hắn đi cũng không ai hay biết. Cho nên chuyện tối hôm nay ngươi cứ xem như chưa từng có là được, đừng lo lắng.”
Ôn Vân: “Ta không lo lắng.”
Nàng thật sự không lo lắng. Tuy hiện tại nàng đánh không lại người có cảnh giới Độ Kiếp kỳ, nhưng chạy trốn là không vấn đề gì. Chỉ là nàng không ngờ hắn thế nhưng lại có thể bắt lấy chút khoảng trống kia rồi quyết đoán giải quyết Đông Phương trưởng lão như vậy. Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó hắn có chút vô ý thì nhất định là vạn kiếp bất phục.
Nàng chỉ cảm thấy thật ly kỳ, dù sao ông ta cũng là người đứng trên đỉnh của thế giới Tu Chân, rốt cuộc là hắn làm sao có thế một kiếm…..Không đúng, là một trượng giết chết đối phương? Đây hiển nhiên là việc mà không phải kiếm linh bình thường có thể làm được.
Lần này Diệp Sơ Bạch chủ động tránh né không muốn nói đến thân phận của mình: “Nếu ngươi muốn học kiếm thuật, ta có thể dạy ngươi.”
Ôn Vân: “Không cần, trên danh nghĩa, ta đang học kiếm thuật của Diệp lão tiền bối. Nghe sư huynh nói thì ngài ấy chính là thiên hạ đệ nhất kiếm tu….”
“Một kiếm của ta là có thể chém chết người ở Độ Kiếp kỳ.”
Ôn Vân vẫn do dự: “Ta không có linh lực, tu kiếm thuật sợ là không có thành tựu….”
“Một kiếm của ta là có thể chém chết người ở Độ Kiếp kỳ.”
Ôn Vân đành nói thật: “Ta không muốn dậy sớm.”
Phần lớn ma pháp sư các nàng đều là nửa đêm tu hành, giờ làm việc và nghỉ ngơi theo giờ âm phủ, thật sự không thể thức sớm luyện kiếm theo giờ dương gian như kiếm tu. Nếu buổi tối tu ma pháp, ban ngày tu kiếm thì chắc nàng chưa phi thăng đã đột quỵ mà chết rồi.
Diệp Sơ Bạch vờ như không nghe thấy, hắn sắp xếp thay nàng: “Đã muốn học thì sáng mai, trước khi mặt trời mọc dậy luyện kiếm.”
Ôn Vân rất bất mãn với thái độ của hắn: “Mời ngươi tôn trọng chủ nhân một chút.”
Diệp Sơ Bạch giấu người đi, chỉ nhàn nhạt để lại một câu: “Nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai ta sẽ gọi ngươi dậy.”
Ma pháp sư không muốn ma võ song tu thì không phải một kiếm tu tốt.
Ôn Vân bị kiếm linh nhà mình cưỡng ép sắp xếp nửa tháng dậy sớm luyện kiếm. Trong lúc này, nàng rất cảnh giác, đi đâu cũng mang theo quyển trục ma pháp cuối cùng kia. Nhưng vẫn không nghe tin Đông Phương trưởng lão mất, mà nghe tin ông ta đã bế quan.
“Cao thủ Độ Kiếp kỳ là át chủ bài của một tông môn.” Diệp Sơ Bạch đứng thẳng bên người Ôn Vân, giải thích cho nàng: “Dù có ngã xuống cũng không thông báo thiên hạ. Nếu không để hai đại môn phái khác biết được thì rất có khả năng sẽ nhân cơ hội này xâm chiếm tài nguyên.”
Sau khi nói xong, hắn cầm cây ma trương Hỏa Sam Mộ gỗ vào mu bàn tay Ôn Vân: “Chưa đủ nhanh, làm lại.”
Ôn Vân vừa sáng sớm đã bị kêu dậy không nhịn được nữa bèn nói: “Ngươi từng nghe ai nói đến ma pháp chưa?”
Diệp Sơ Bạch: “Chưa, là dị thuật ngươi đang sử dụng sao ?”
Ôn Vân: “Ta dạy ngươi.”
Diệp Sơ Bạch mơ hồ cảm thấy lời nàng nói có gì đó không đúng.
Ôn Vân: “Làm trượng linh dự phòng của ta, ngươi không được phép không biết ma pháp. Ta sẽ đưa ngươi một cuốn chú ngữ bách khoa toàn thư để xem trước, ngươi học thuộc lòng đi.”
Diệp Sơ Bạch: “Được.”
Ôn Vân chỉ chờ chờ những lời này, nàng lập tức ném một cuốn chú ngữ bách khoa toàn thư thật dày qua. Chữ biên soạn trên đón đều là chữ long ngữ hình thù kỳ quái, tối nghĩa và khó hiểu. Nàng muốn xem xem tên này phải tốn mấy trăm năm mới có thể nhớ hết.
Nhưng hôm sau, trời chưa sáng Diệp Sơ Bạch đã ôm sách đến tìm nàng.
“Ngươi đi luyện kiếm đi, ta ở đây đọc sách.”
“.....”
Má!
Ba ngày sau, tông môn truyền ra tin Đông Phương trưởng lão bế quan. Đồng thời còn truyền tin là chưởng môn cũng bế quan chuẩn bị đột phá vào Độ Kiếp kỳ. Mọi chuyện trong tông môn đều do Âu Dương trưởng lão xử lý.
Có người nói là đêm hôm qua thấy Âu Dương trưởng lão và chưởng môn rút kiếm tranh đấu ở sau núi, dường như có tranh chấp gì đó rất lớn.
Nhưng mấy chuyện này đã không liên quan gì đến Ôn Vân. Diệp Sơ Bạch luôn làm việc rất ổn thỏa và sạch sẽ, đến nay vẫn chưa ai điều tra đến chỗ nàng.
Mà nàng cũng đang ngồi trên vân thuyền, chuẩn bị rời Thanh Lưu Kiếm Tông đi luận kiếm.
Năm nay luận kiếm được tổ chức ở đảo Xuy Tuyết, cách Thanh Lưu Kiếm Tông một khoảng đường dài khoảng nửa tháng đi đường. Cho nên tất cả đệ tử đều tham gia luận kiếm đều ngồi vân thuyền sử dụng linh thạch trận đi trước.
Trong đám người đồng hành, nàng chỉ quen một người là Thẩm Tinh Hải. Những người khác nàng đều không biết.
Nhưng mà những đệ tử nội môn của mấy phong khác cũng không phải không quen nàng. Khi thấy Ôn Vân, ai nấy đều sôi nổi chào hỏi: “Ôn sư muội.”
“Ôn sư muội, ta là Chu Nhĩ Sùng, là đệ tử thân truyền của Nhị Phong.”
“Ôn sư muội, ta là Bao Tích Long, là đệ tử Ngũ Phong.”
………..
Nhất Phong ở nội môn có quyền lực rất lớn, ngày thường nếu đệ tử các phong có tranh cãi gì với họ thì đều là ngậm ngùi tự nhận xui xẻo. Năm nay bọn họ vậy mà lại được chứng kiến Nhất Phong thất bại trong cuộc tranh tài, quả thực vô cùng sảng khoái!
Đương nhiên không tính Thẩm Tinh Hải. Hắn là đệ tử ngoại môn vừa tiến vào Nhất Phong, vốn là nhân vật ngoài lề. Lần luận kiếm này, Nhất Phong thậm chí còn lười cử một vị trưởng lão ra đi cùng nữa.
Đệ tử các phòng đều chính mắt nhìn thấy Ôn Vân đường đường chính chính đánh bại Liễu Lạc Nhân. Cho nên họ rất phục nàng, ngay cả đệ tử Cửu Phong thường xuyên bị tam sư huynh bắt đi tạp dịch cũng có thái độ rất thân thiện với nàng.
Thời điểm Mộng Nhiên, vị sư tỷ xinh đẹp ở Lục Phong lấy ra rượu trái cây tặng mọi người, ai nấy đều cùng nhau uống đến vui vẻ thì không khí trên vân thuyền càng lúc càng hài hòa thêm. Mọi người cùng lấy thức ăn rồi chia sẻ với nhau. Ôn Vân cũng lấy gà nướng hôm qua nhị sư huynh cố ý chuẩn bị cho nàng….
Được rồi, thật ra là hạc nướng.
Ôn Vân gặm chân hạc nướng mềm mại thơm ngon, lại uống một một ngụm rượu trái cây, nhìn đám mây bay ngay qua vân thuyền. Thời điểm nàng muốn ăn thêm một cánh hạc nữa thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng hạc từ nơi xa truyền đến…..
“Đó là vân thuyền của Tạ gia.” Mộng Nhiên sư tỷ giải thích: “Nghe nói Tạ sư đệ dẫn theo Liễu sư tỷ đi tham gia luận kiếm, dùng chính là phần danh sách của Tạ gia.”
Có người mỉa mai: “Đúng là xuất thân tạo ra khác biệt. Dù thua cuộc trong tranh tài nhưng vẫn có đường tắt để đi.”
“Này, Ôn sư muội, con hạc nướng này của muội ngon thật đấy, ở đâu ra vậy?”
Ôn Vân đáp bừa: “Sư huynh đưa, ta không rõ.”
Lúc hai vân thuyền chạy song song với nhau, Tạ Mịch An cười hiền hòa chắp tay chào hỏi các vị đồng môn, ánh mắt hắn cũng tự nhiên bay đến bóng người đang đưa lưng về hắn kia.
Hắn chợt dừng động tác, còn chưa kịp nghĩ gì thì Kim Đan chỗ đan điền đột nhiên nóng lên, làm hắn đau đớn, hoàn toàn không thể nhìn rõ bóng lưng quen thuộc kia.
Hắn khẽ nhíu mày, miễn cưỡng quay lại phòng nghỉ ngơi một hồi. Lúc sau Liễu Lạc Nhân vội vàng chạy đến.
“Ta nghe nói sắc mặt của đệ không tốt, là vết thương đau sao?”
Tạ Mịch An ngẩng đầu, nở nụ cười an ủi: “Mịch An không sao, làm sư tỷ lo lắng rồi. Trên người sư tỷ cũng có thương tích, sao tỷ không ở trong phòng nghỉ ngơi?”
Liễu Lạc Nhân hơi xụ mặt: “Ta vừa thấy vân thuyền của tông môn, nha đầu kia cũng ở trên đó.”
Tạ Mịch An đã sớm nghe nói Liễu Lạc Nhân thua một tiểu nha đầu Thập Phong. Nhưng mà trước kia hắn vẫn luôn ở trong viện mình dưỡng thương, không hay biết chi tiết của chuyện này.
Hắn ấm áp an ủi: “Thắng bại là chuyện thường tình, sư tỷ đừng quá ưu phiền thất bại nhất thời này. Đệ thấy kiếm thuật của sư tỷ rất tinh diệu, lần sau là nhất định có thể thắng nàng ta.”
Xưa nay, Liễu Lạc Nhân vẫn luôn kiêu ngạo, nhưng lúc này nàng ta lại nhíu mày, do dự nói: “Sư đệ không biết rồi, kiếm thuật của nàng ta đã đạt đến mức người thường không thể luyện thành…. Đệ từng thấy người nào mới mười mấy tuổi đã có thể kiếm khí hóa hình chưa?”
Tạ Mịch An im lặng một hồi lâu, trên gương mặt tái nhợt có chút hoảng hốt, sau đó giọng nói có chút khàn: “Đệ đúng là có gặp được một ngươi như vậy.”
Lần này đến lượt Liễu Lạc Nhân ngạc nhiên: “Là người của Tạ gia đệ?”
Gương mặt hiền hòa của nam tử bỗng có chút ngẩn ngơ, dường như đang nhớ lại gì đó. Bờ môi mỏng khẽ nhếch lên cười thật khẽ: “Đúng vậy, năm mười bốn tuổi, nàng đã chạm đến chân lý của kiếm đạo. Trong thế hệ chúng ta, không, thậm chí là cả thế hệ của trưởng bối cũng ít ai có thể xuất kiếm nhanh như nàng.”
“Sao đó thì sao? Hiện tại nàng ta đang ở cảnh giới gì?”
“Sau đó….”
Nàng đã chết, chết dưới mũi kiếm của hắn.
Tạ Mịch An rũ mắt, trên gương mặt có chút bi ai: “Sau đó nàng đi ra ngoài rèn luyện, rơi vào tay ma tu.”
Liễu Lạc Nhân nghẹn lời, nhỏ giọng nói xin lỗi, sau đó không nói gì nữa.
“Không có gì, chúng ta không nói những chuyện làm người ta đau đớn này nữa.” Tạ Mịch An cười hiền hòa nói: “Đúng rồi sư tỷ, cô nương tỷ nói tên gì vậy?”