Chương 2: Hồi Thanh Thành

Đang trên đường không được bao lâu Độc Cô Tiêu Dao mở mắt “ tỉnh lại “ khuôn mặt “ ngơ ngác “ không biết truyện gì đang xảy ra, nhìn xung quanh, bất chợt hắn “giật mình” nhìn xuống cái đầu bên dưới định hét lên, suy nghĩ một chút người bị thương nặng hét lên thì quá giả rồi, nghĩ nghĩ chút làm sao cho giống giọng của người bị thương, hắn run giọng yếu ớt nói:

-“ Ngươi…Ngươi là ai. Ngươi… định mang…ta… đi… đâu ?”

Nghe ra thập phần suy yếu, thập phần sợ hãi. Tiêu Dao cũng thật phục bản thân mình thiên tài. Trong lòng âm thầm nói “ Các ngươi mà nhìn ra được ta diễn ta nguyện uống thuốc… ukm, ta vẫn là nguyện uống thêm vài viên đan dược lúc trước đi”

-“ A ngươi tỉnh rồi. Thương thế ngươi thế nào. Là ta cứu ngươi, ngươi phải cưới ta a “ Khá nắm, thật trực tiếp, ta mẹ nó thật quá trực tiếp. Ngoài thân thể ta ra ngươi không cảm nhận được một thân chính khí, còn có phẩm hạnh đoan chính của ta hay sao. Lúc này giọng thiếu niên còn lại vang lên:

-“ Tỉnh? Ta còn tưởng ngươi không qua khỏi nữa a” nói đoạn buông tay thả hắn ngã trên mặt đất.

-“ Đau A. Ngươi không thả nhẹ chút được sao “

Lúc này hắn mới có cơ hội nhìn dung mạo của hai người. Người nam tuổi chừng mười tám, khuôn mặt anh tuấn không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti,mọi người xung quanh có thể thấy được từ hắn một sự bình thản, cả người toát ra khí chất của người trên người , đôi mắt loé lên một tia kiên nghị, thành thục mà ổn trọng.

Bên cạnh thiếu nữ không thể coi là khuynh quốc khuynh thành nhưng tuyệt đối thuộc về nhất lưu, khuôn mặt của nàng để người khác nhìn vào lần thứ nhất không cầm lòng nhìn lại lần thứ hai. mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, miệng cười xinh đẹp đang nhìn hắn đầy tò mò, dáng người nhỏ nhắn khả ái, tuổi chừng mười lăm. Cả hai tuyệt đối là người của đại gia tộc, chỉ từ khí chất tóat ra trên người họ liền dễ dàng đoán được.

-“ Ngươi tỉnh thì tự mình đi đi, không thì nằm đây đợi yêu thú đến lúc đó không biết chừng bọn chúng động lòng trắc ẩn cứu ngươi thì sao “ thiếu niên lạnh lùng cất bước nói

-“ Hì hì. Tiểu ca ca huynh không chứ. Ta đỡ ngươi đi. Đừng hiểu lầm, ca ca ta thực rất tốt.” Thiếu nữ đỡ hắn dậy cười xinh đẹp nói

-“ Ta biết. Cảm ơn hai người cứu ta nếu không ta bây giờ có lẽ đã vào miệng thú rồi.” Hắn mỉm cười nhìn thiếu nữ “yếu ớt” nói

Bị hắn nhìn bỗng nhiên tim nàng đập thình thịch, mặt đỏ ửng cúi hơi cúi đầu liếc nhìn hắn. Nàng biết hắn rất tuấn nhưng như thế chưa đủ để nàng động lòng, sinh ra trong gia đình đế vương dù cho khuôn mặt hắn có xuất sắc như thế nào thì nàng cũng chỉ dao động một chút mà thôi. Nhưng đó là khi chứng kiến lúc hắn vẫn còn đang bất tỉnh, giờ đây hắn tỉnh lại nàng mới thấy đôi mắt hắn thật đẹp.

Một đôi mắt u buồn mang sự tang thương không nên có ở lứa tuổi, nhìn thoáng qua nàng cảm tưởng như mình bị hút vào vậy, một đôi mắt khiến người không dám nhìn vào. Cái nhìn của hắn như thấy được tất cả suy nghĩ, như xoáy sâu vào trong tận linh hồn của người khác. Nàng cảm thấy hắn như một vầng nhật nguyệt cao ngạo còn nàng chỉ là ánh sáng đom đóm. Nàng vô thức nói:

-“ Đôi mắt huynh thật đẹp a “

-“ A?” Tiêu Dao giật mình nhìn lại

Biết mình thất thố nàng vội vàng chuyển lời hỏi:

-“ Tiểu ca ca.Huynh tên gì ? Nhà huynh ở đâu? Tại sao lại bị thương nắm ở Thanh Vân sơn?”

Biết nàng lỡ lời hắn cũng thuận theo trả lời:

-“Ta họ kép Độc Cô tên Tiêu Dao là trẻ mồ côi từ nhỏ, họ ta được treo ở chiếc vòng cổ này, tên là do lão bá nhặt về đặt. Hắn muốn ta bình an, tiêu dao tự tại. Ta người ở Thanh Thành cách nơi đây không xa. Trong lúc ra ngoài thành tìm cái ăn bị quái điểu tha đi thả ở chân núi được hai người cứu giúp. Ân tình Tiêu Dao xin ghi khắc trong lòng.”

Đang đi phía trước thiếu niên không quay đầu lại hỏi:

-“ Ngươi trả được sao ?” trong giọng nói nghe ra không mấy hài hoà, có chút khó chịu, có thể không khó chịu sao. Muội muội của lão tử sắp bị người cưỡi lão tử có thể không khó chịu sao ?

-“ Bất kể như thế nào ân tình này Tiêu Dao xin ghi nhớ” Hắn vẫn bình tĩnh trả lời lại. Hắn tự nhận không phải người tốt nhưng vẫn biết có ân phải trả huống hồ còn là ân cứu mạng.

-“ Hừ “

Dọc đường đi hắn cũng biết được hai huynh muội là người của kinh thành, học viên của Thương Vân học viện. Sư huynh tên Lam Thanh Thiên, sư muội gọi Lam Thanh Trúc. Cả hai đều học viên xuất sắc của học viện. Đặc biệt Lam Thanh Thiên nằm trong mườn thiên tài đứng đầu học viện Thương Vân được vô số người kính phục, từng được phó viện trưởng khẳng định tương lai có thể trở thành Võ Vương, thậm chí có cơ hội thành Võ Hoàng.

Nghe hai người nói hắn biết thêm được rất nhiều thứ. Như cảnh giới tu luyện chia thành: Võ Sư, Võ Linh, Võ Tông, Võ Quân, Võ Vương còn có trong truyền thuyết Võ Hoàng, có thể thấy được Lam Thanh Thiên có cơ hội trở thành võ Hoàng thiên phú mạnh mẽ như thế nào. Nơi hiện tại hắn đang sống là Lam Thiên vương triều, trên vương triều còn có Hoàng triều, trên Hoàng triều còn thế lực khác không thì hai người họ chưa có quyền được biết.

Nghe hai người nói hắn không những thấy lại mà còn cảm giác rất bình thường thậm chí hắn cảm thấy tầm thường. Hơn nữa những kiến thức họ nói hắn không những biết còn biết nhiều hơn rất rất nhiều.

Sau vài ngày hành trình hắn cũng về lại Thanh Thành đưa tay tạm biệt hai huynh muội, trước khi đi Thanh Trúc còn liên tục căn rặn hắn:

-“ Một tháng sau huynh nhớ đến Thương Vân học phủ tham gia tuyển chọn a, ta cùng ca ca đợi huynh.”

-“ Hừ. Ta đợi hắn làm gì, đừng thêm ta nhìn hắn ta tâm lại phiền.” Thanh Thiên mặt đen lại nói

Tuy nghe vậy nhưng Tiêu Dao cũng không nói gì, hắn biết tên này ngoài lạnh trong nóng, mấy ngày ở cùng hắn thi thoảng nói vài câu vui đùa.

-“ Gặp lại…”

Hắn thầm nói, ngẩng đầu nhìn cổng thành trước mặt, người ra vào cũng không quá tấp lập vì đây thuộc nơi vắng vẻ của Vương triều rất ít người từ bên ngoài đi lại, đa phần đều là người dân Thanh Thành.

Người dân Thanh Thành tính tình ôn hoà, không có tranh đấu dù là các gia tộc lớn trong thành cũng chỉ cạnh tranh công bằng, thậm chí còn bắt tay hợp tác không như huynh muội Lam Thanh Thiên nói giống như Kinh Thành minh tranh ám đấu. Hắn cảm thấy nơi đây thật yên bình, tâm thần nặng trĩu không rõ nguyên do của hắn thư thái không ít. Bỗng hắn ngẩng đầu lên la lớn:

-“ TA TRỞ VỀ RỒI ĐÂY !”

“…”

Một phút im lặng đi qua trong thành láo động hẳn lên, mọi người đua nhau như vỡ tổ làm hắn âm thầm cảm khái mọi người chắc rất nhớ ta a, thoáng còn tiếng vọng lại:

-“ TÊN BẤT LƯƠNG PHÁ THÀNH VỀ”

-“ Nhanh thu dọn, lão bà phụ ta một tay, nhanh…” nghe thập phần gấp gáp

Hắn còn nghe tiếng hét to từ phủ của thành chủ vọng ra:

-“ MẸ NÓ, NHANH ĐI PHONG THÀNH LẠI. Ân, không kịp rồi đi khoá phủ lại, nhanh lập tức a.”

Tiêu Dao:”…”

“???”

Chắc mọi người hiểu lầm ta cái gì. Chắc chắn vậy. Nghĩ xong hắn xoa xoa chiếc nhẫn mượn từ phủ Thành chủ về. Ân, là mượn chứ không phải hắn lấy, hắn sẽ trả, trong lòng đang suy tính hôm nào sang ghé thăm phủ Thành chủ.