Thanh Vân sơn ngọn núi cao nhất của Lam Thiên vương triều. Nó tồn tại vô số năm, không biết bao triều đại đi qua nó vẫn sừng sững nơi đây,, mọi người vẫn truyền nhau câu nói :
“ Thời đại vẫn duy Thanh Vân tại “
Truyền thuyết Thanh Vân sơn chứa rất nhiều bí ẩn, có người từng nói bên trong đó là thiên tài địa bảo, thậm chí còn có truyền thừa của cường giả Võ hoàng tồn tại. Lúc này đây chân núi Thanh Vân.
-“ A! Ta đang ở nơi nào “
Một thiếu niên người đầy thương tích tuổi tác mười lăm tả hữu một tay xoa đầu mở mắt ngơ ngác nhìn xung quanh cảm thấy bản thân bị thiếu thứ gì đó. Hắn nhớ hắn tên Độc Cô Tiêu Dao là trẻ mồ côi sống ở Thanh Thành một thành nhỏ thuộc Lam Thiên vương triều từ nhỏ đã học cách tự kiếm ăn bằng cách phụ giúp mọi người xung quanh.
Hôm trước do không tìm được việc làm hắn ra thành tìm cái ăn vô tình bị quái điểu bắt. Là một thiếu niên đẹp trai, một con người có hoài bão ước mơ, lòng cầu sinh dục mãnh liệt hắn phải thoát khỏi miệng quái điểu, trong lúc dãy giụa tìm cách thoát thân bất chợt cả người hắn sáng lên thứ gì đó khiến quái điểu thả hắn ra kết quả mở mắt ra nhìn thương tích bản thân mình, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời hắn thấy:
-“ Ân. Mặt trời hơi loá mắt “
Hắn lại cúi xuống nhắm mắt thầm nói trong lòng:
-“ May mắn vẫn còn sống “
Nhìn xung quanh đây tựa như la núi Thanh Vân chính xác hơn là chân núi Thanh Vân
-“ … “
-“ Núi Thanh Vân? Sao lại là núi Thanh Vân. Lão Thiên ngươi còn muốn cho ta sống hay không ? Ngươi sao lại tuyệt với ta như vậy a? “
Đừng hỏi vì sao hắn tuyệt vọng.Hỏi liền là bao quanh Thanh Vân sơn là Vẫn Nguyên sơn mạch, nơi đây là nơi sống của rất nhiều yêu thú nguy hiểm thậm chí còn có yêu Vương dù cho Võ Vương cường giả cũng không dám vào quá sâu.
-“ Ca đằng kia hình như có người. Chúng ta qua đó xem một chút “
-“ Muội quan tâm làm gì. Chúng ta còn nhanh chóng về giao phó nhiệm vụ.”
-“ Nhưng xem hắn bị thương rất nặng nha nếu chúng ta không giúp hắn, hắn sẽ chết a. Hồi học viện ta làm món ngon cho ca có được không ?.”
-“ Haiz. Qua xem một chút đi.”
Giữa lúc hắn đang ngẫm lại lên đào cho mình ngôi mộ làm cho thật thoáng mát thì hai giọng nói vang lên. Nghe ra là hai huynh muội. Giọng nói của thiếu nữ nghe khá êm tai mang hương vị thanh xuân, hoạt bát. Giọng nói của thiếu niên thì hơi trầm mang chút ấm áp, có thể nghe ra được thiếu niên rất quan tâm tới thiếu nữ. Giọng nói hai người khiến hi vọng sống đang mong manh lại tràn đầy như ăn cướp gặp được nhà giàu.Ân, có chút nhầm lẫn, như trong bóng đêm loé lên ánh đèn thắp sáng hi vọng. Muốn hét lên nhưng sợ họ hiểu nhầm hắn không có bị gì thì làm sao bây giờ thế là hắn nhắm mắt im lặng nín thở chờ đợi. Nghĩ nghĩ hắn lại thở ra nhỡ đâu họ hiểu lầm hắn chết thì không hay.
Hắn sợ lòng tốt của họ sẽ không được hồi báo. Bản thân hắn là một cái tốt nam từ sẽ không thể điều đó xảy ra, không thể như vậy được. Đây tuyệt đối xuất phát từ lòng tốt mà không phải xuất phát từ lòng cầu sinh. Tuyệt đối là như vậy. Lắng nghe tiếng bước chân dần tới gần. Âm thanh nghe đặc biệt dễ chịu, đặc biệt êm tai.
-“ Ca, thương thế hắn như thế nào “
Người sư huynh vừa thu tay lại chậm rãi nói:
-“ Thương thế khá nặng nhưng không gây nguy hiểm đến tính mạng hắn. Trên thân có vết thương do yêu thú gây ra có lẽ do yêu thú phi cầm gây ra. Nhưng trên người có nhiều vết thương do va đập mạnh có lẽ do yêu thú thả từ trên cao xuống tạo thành.”
Đang nằm “ bất tỉnh “ Độc Cô Tiêu Dao âm thầm cảm thán người sư huynh này thật thông minh chỉ nhìn qua vết thương mà đoán được đúng chín phần chỉ trừ ánh sáng phát ra từ bản thân mà chính hắn cũng không biết là thứ gì. Nhưng hắn vẫn cảm thấy hai người bọn họ trong lời nói còn thiếu một chút gì đó thì thiếu nữ bỗng thốt lên:
-“ Thật tuấn! Ca hắn thật đẹp trai nha “
Ân, chính nó. Hắn âm thầm cảm thán thiếu nữ thật tinh mắt.
Đang cúi đầu xem thương thế ca ca của thiếu nữ quay đầu qua nói:
-“ Đẹp trai ? Có đẹp trai được như…”
Lời con chưa nói hết liền ngưng lại. Một khuôn mặt như đao gọt chính tuấn dù cho là nữ cũng phải ghen tỵ. Đến lỗi trong lòng hắn cũng âm thần chửi bật “ mẹ nó thật tuấn “, đôi mắt nhắm lại. Đôi lông mày như kiếm, mũi cao, nàn da trắng như trẻ sơ sinh, miệng hơi nhếch. Sơ qua như một thanh kiếm trong vỏ phong mang không lộ, lại mang một chút khí phách bễ nghễ thiên hạ mạnh mẽ như một thanh đao thật đúng là không tầm thường. Hắn coi là mình đã là mỹ nam tử nhưng nhìn lại đúng thật vẫn thua tên này một chút. Chỉ một chút mà thôi, chí ít hắn cho rằng như vậy. Ho khan một chút sửa lại lời nói:
-“ Thế giới này cường giả vi tôn cho dù một bộ tốt túi da mà không có thiên phú tu luyện cũng chỉ là tên tầm thường mà thôi. Muội có hiểu ?”
Một mặt chính nghĩa đường hoàng nhìn sư muội của mình như một bậc trưởng bối đang răn dậy hậu bối của minh làm cho đang “ bất tỉnh “ Tiêu Dao xém chút ngồi dậy cho hắn một ngụm nước bọt:
-“ Là ngươi không đẹp trai được như ta có được không? Còn nói như vậy đường hoàng. Ngươi tự soi lại nước tiểu mình xem ngươi thân phận gì ta thân phận gì. Xin nhờ. Ta là một nam tử bình thường ngươi có biết ?”
Đừng hỏi vì sao hắn không ngồi dậy. Hỏi liền là đánh không lại. Hắn sợ bị đánh, nhờ đâu tên kia ghen tỵ với hắn lợi dụng huỷ dung hắn thì sao. Hắn đi than với ai ? Nghĩ thế hắn chỉ có thể âm thầm suy nghĩ. Đang nhổ nước bọt trong im lặng chợt có vật gì hình tròn, vị hơi đắng nhét vào miệng hắn. Độc dược ? Không xong, hắn định âm thầm giết ta vì ghen tỵ. Trong lòng đang hoang mang có lên nhổ ra thì bỗng nghe được người huynh nói hắn lại âm thầm nuốt vào:
-“ Ta đã cho hắn ăn đan dược trị thương hắn chẳng mấy chốc sẽ hồi phục chúng ta lên về học viện thôi.”
-“ Ca, hay chúng ta đưa hắn về học phủ đi. Hắn là người thường dù cho thương thế có khỏi hẳn nhưng ở trong Vẫn Nguyên sơn mạch này hắn cũng không sống được bao lâu nha.”
Tiêu Dao trong lòng thầm xin lỗi. Ngươi là một người tốt, muội muội ngươi là người tốt mặc dù nghe qua có điểm không đúng hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
-“ Không thể “
Giọng nói của ca ca thiếu nữ vang lên đánh tan suy nghĩ mới đây của hắn
-“ Là ta sai. Là ta nghĩ sai về lòng tốt của ngươi “
-“ Nhưng hắn thật tội nghiệp nha. Chúng ta mang hắn về chữa trị không lâu nữa là tuyển chọn học viên của học viện, chúng ta mang hắn về để hắn tham gia cũng coi như là chúng ta tận sức của mình a.” Thiếu nữ đưa ra chủ ý
-“ Cái này…”
-“ Không biết chừng hắn thiên phú của hắn rất tốt được vào học viện lúc đó ca cũng có thêm giúp đỡ còn được học viện khen thưởng lúc đọc chẳng phải được lợi là chúng ta sao.” Không đợi ca ca của mình nói xong thiếu nữ lại phân tích một hồi
-“ Hắn ? Hắn được sao ?”
-“ Được a. Dáng dấp tuấn như vậy phải được a.”
Nghe xong mặt hắn đen lại.
-“ Đây mới là lí do chân chính của muội a.”
Dù vậy hắn vẫn là lại gần cõng Độc Cô Tiêu Dao lên mặc bản thân không tình nguyện nhưng ai bảo hắn quá thương yêu muội muội của mình a.
-“ Hì hì, sư huynh tốt nhất.” giọng nói vui vẻ của thiếu nữ khiến cho lòng của hắn phiền muộn của hắn quét sạch. Chỉ cần nàng cảm thấy vui là được rồi.