Chương 22: Thiên Địa Sát Giới

Sau khi bị những luồng linh lực hắc ám nhập vào cơ thể thì ở bàn tay phải của Phong Hoa xuất hiện một hình những chiếc xích hắc ám đang bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa.

Phong Hoa lúc này đang ở trong tiềm thức của mình, ở trước mặt của cậu xuất hiện một cánh cửa, ở giữa cánh cửa có một biểu tượng to lớn có hình đầu lâu xung quanh nó có 15 ngôi sao bao quanh. Phong Hoa từ từ giơ tay lên rồi dùng lực đẩy cánh cửa.

Cánh cửa từ từ mở ra khiến cho một luồng sát khí trào ra, khiến cho Phong Hoa cảm thấy ớn lạnh. Ngay khi bước vào cậu thấy một cậu nhóc lớn hơn cậu khoảng mười tuổi đang ngồi trên ghế và đọc sách ở giữa đại sảnh, cậu bé này đang đọc đột nhiên ngước lên nhìn thẳng vào mắt của Phong Hoa, khiến cho cậu cảm thấy khụy xuống vì cái áp lực này. Cậu bé đột nhiên di chuyển với vận tốc cực nhanh rồi xuất hiện trước mặt của cậu.

Cậu bé nói với một giọng nói nhẹ nhàng nhưng mà kèm theo một phần uy áp khiến cho giọng nói vang lên một vùng: Ồ VẬY NGƯƠI CHÍNH LÀ NGƯỜI TIẾP THEO CÓ THỂ VÀO ĐƯỢC CHỖ NÀY SAO!!!!

Phong Hoa lập tức hỏi với một giọng nhẹ nhàng: Ở đây là đâu, tại sao ta lại ở đây và tại sao ở đây lại có một luồng uy áp khủng khiếp đến như vậy???

Cậu bé trả lời: Ở đây là khu vực trung tâm của Thiên Địa Sát Giới, khu vực này bản thể của nó chính là quyển sách mà ngươi đang cầm.

Cậu bé nói đến đây Phong Hoa liền nhìn xuống bàn tay của mình thì thấy một quyển sách màu đen ghi chữ Thiên Địa Sát Giới.

Cậu bé nói tiếp: Có vẻ như là quyển sách này đã chọn cậu làm chủ nên bây giờ ta cũng phải kiểm tra xem cậu có đủ khả năng để tu luyện nó hay không.

Nói xong, cậu bé ấy thả ra một luồng sát khí tương đương với một quỷ thần.

(Quỷ thần là một chủng loài quỷ cấp cao)

Sau khi thả uy áp, Phong Hoa cảm thấy cơ thể như bị hàng nghìn lưỡi kiếm chém qua từng thớ thịt rồi qua từng đốt xương của mình, dây thần kinh của Phong Hoa lúc này đều được kéo căng lên hết cỡ.

Ở bên ngoài tiềm thức của Phong Hoa, Anthony đang ở gần đó và cảm nhận được sự đáng sợ từ nơi sát khí tỏa ra, ở xung quanh cơ thể Phong Hoa tất cả những gì ở gần đó đều bị cạn kiệt sinh khí dù cho là những cành cây khô héo cũng tan thành bụi. Anthony liền tốc biến đến gần Phong Hoa nhưng mà lượng sát khí quá dày đặc khiến cho Anthony không thể lại gần.

Anthony liền rút ra một khẩu súng và nói: Phong Hoa ngươi đừng trách ta nha, vì sự an nguy của thế giới nên chắc là ta phải dùng toàn lực để hủy diệt nguồn năng lượng hắc ám này. Con đừng lo cái này chỉ có thể

Nói xong Anthony liền dồn toàn bộ linh lực của cả cơ thể vào khẩu súng. Ở nòng súng dần dần xuất hiện một quả cầu năng lượng màu xanh nước biển có bán kính 5m, năng lượng dần dần đặc hơn rồi thu hẹp lại bằng một viên đạn. Lúc này Anthony bóp cò, viên đạn phóng thẳng về phía Phong Hoa với vận tốc ngang bằng ánh sáng.

Ngay khi chạm vào luồng sát khí của Phong Hoa thì xung quanh khu vực bị một pha chấn động khủng bố, lúc này hai luồng năng lượng va chạm vào nhau, hai nguồn năng lượng đều giằng xé nhau những thứ gần đó đều bị phá hủy. Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ thì cả hai nguồn năng lượng đều dần dần biến mất, lúc này trong tiềm thức của Phong Hoa.

----

??: Ngươi đã hoàn thành thử thách, ta không thể ngờ được ngươi có thể chịu đựng được lượng sát khí kinh khủng trực tiếp vậy mà còn đứng vững được đó.

Phong Hoa nghiêm túc trả lời lại: Ta cũng phải cố lắm mới trụ được như vậy, thù diệt tộc ta còn chưa trả được thì còn lâu ta mới từ bỏ với cả là ta còn chưa hiểu tại sao ta lại phải chịu đựng những chuyện này.

?? Nói: À cũng do là lỗi của ta, ta vẫn chưa phổ biến cho ngươi nhỉ.

------------------

Ở bên ngoài này, Phong Vũ đang phi hành tới chỗ trung tâm của vụ chấn động, Phong Vũ thấy em trai mình đang nằm ở trung tâm vụ chấn động cùng với Anthony ở bên cạnh liền tức tốc lôi vũ khí của mình ra xông thẳng về phía Anthony nói.

Phong Vũ: Tại sao, tại sao ngươi lại đả thương em tra của ta, ta tưởng là các ngươi là người huấn luyện và giúp đỡ cho chúng ta. Vừa nói vừa cầm trên tay cây Thương liên tục đâm về phía Anthony.

Phong Hoa bất ngờ động đậy và tốc biến đỡ lại đòn đánh của Phong Vũ và nói.

Phong Hoa: Em không sao đâu anh hai, sư phụ chỉ vì lo cho em nên mới làm vậy thôi mà. Nhìn đi em không sao cả mà. Phong Hoa nói với một tông giọng nhẹ nhàng.

Anthony thấy Phong Hoa đứng trước mặt liền ôm lấy cậu và nói.

Anthony: Con không sao chứ, ta xin lỗi, đáng lẽ là ta không nên để con phải tự luyện tập một mình. Anthony nói cùng với cảm giác lo lắng, bất an.

Phong Hoa trả lời: Con không sao đâu sư phụ, thôi mọi chuyện cũng giải quyết được rồi, mọi người cùng vào nhà nghỉ ngơi đi.

Còn tiếp