Sau khi được bố mẹ khen ngợi về vẻ đẹp của mình thì trong lòng của Tuyết Nguyệt có vài phần tự hào. Rồi đột nhiên Tuyết Nguyệt cảm thấy như có hàng ngàn cây kim đâm vào đầu rồi hét lên.
Tuyết Nguyệt: AAAAA... Đau quá. Chết tiệt, chết tiệt, chết ti.... "Ây từ từ đã mình vừa mới nói chuyện đúng không, cái gì đang xảy ra vậy. Một đứa trẻ sơ sinh chưa đầy một tuần đã biết nói chuyện, a không từ từ nào bình tĩnh nào".
Tuyết Nguyệt vừa mới xử lý xong thông tin liền nhớ là bố mẹ của mình vẫn còn ở trong phòng, Tuyết Nguyệt quay lại nhìn về phía bố mẹ và nhìn với một ánh mắt lung linh như muốn diễn tả tất cả chỉ là do ba mẹ tưởng tượng thôi. Nhưng mà đời không như mơ, đột nhiên ba mẹ cô mỗi người cầm một khẩu súng ra và nói.
Bố Mẹ: Mày là ai, con của chúng ta đâu. KHAI MAU!!!
Nghe thấy bố mẹ của mình nói vậy cô liền nghĩ rồi nói.
Tuyết Nguyệt: Ây bố mẹ bình tĩnh là con đây mà không tin bố mẹ có thể kiểm tra.
Mẹ: Hừm vậy thì để ta gọi người vào kiểm tra, nếu như mà người không phải là con của chúng ta thì người sống không bằng chết. Ayame!!!
Sau khi người mẹ vừa mới nói xong thì bỗng nhiên có một người phụ nữ ăn mặc lịch sự xuất hiện rồi nói.
Ayame: Chủ nhân có gì sai bảo ạ.
Mẹ: Ngươi đi tìm tên bác sĩ, rồi đưa đến đây và bảo hắn kiểm tra xem nó có phải là con của ta hay không.
Ayame: Vâng thưa chủ nhân.
Nói xong Ayame liền đi tìm bác sĩ, sau một vài phút thì người bác sĩ đến rồi Ayame liền nói.
Ayame: Thưa chủ nhân tôi đã đưa tên bác sĩ đến rồi đây.
Mẹ: Ừm, tên bác sĩ kia lại đây kiểm tra xem đây có phải là con của ta không.
Người bác sĩ nghe thấy vậy thì liền biểu hiện một bộ dạng run rẩy rồi nói.
Bác sĩ: Ngài cho tôi xin một vài phút để tôi kiểm tra.
Sau khi kiểm tra xong thì tên bác sĩ liền đưa kết quả kiểm tra cho người mẹ. Người đọc một hồi rồi nói.
Mẹ: Ừm, con bé đúng là con của ta. Nhưng mà tai sao con bé mới sinh mà sao lại có thể nói chuyện, với là con bé nói một cách rõ ràng giống như người lớn vậy, bác sĩ ông có thể giải thích được không.
Người bác sĩ nghe vậy liền nói.
Bác sĩ: Tôi cũng không rõ nữa, nhưng mà...
Người bác sĩ đang nói đột nhiên dừng lại và khuôn mặt biến dạng từ một khuôn mặt sợ hãi sang một khuôn mặt như là một kẻ đã từng giết người và hắn hét lên.
Bác sĩ: NGƯỜI ĐÂU TẤN CÔNG. Hôm nay cuối cùng ta cũng có thể ám sát được ngươi rồi, heheheheh.... Hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi Yuuka.
Người bác sĩ nói xong thì bất ngờ ở xung quanh bức tường căn phòng xuất hiện một đám ăn mặc giống sát thủ kiểu Mỹ, và xông lên áp chế Yuuka và Ayame. Lúc này cả ba đều bị đánh úp bất ngờ, Yuuka liền nói.
Yuuka: Hừm, đúng là đi đến đâu cũng có con chó dại bu vào. Cũng là lỗi của ta khi không kiểm tra kỹ chỗ này. Mà dù cho các ngươi có giết ta và chồng ta đi chăng nữa thì gia tộc của chúng ta cũng sẽ săn các ngươi mà thôi. Các ngươi hãy nhìn đi.
Yuuka vừa nói xong liền cùng chồng mình bộc phá sức mạnh, nhưng chưa kịp làm gì thì tên bác sĩ bất ngờ lao tới và xịt một bình nước vào hai vợ chồng rồi nói.
Bác sĩ: Hay cho cái mồm của ngươi, trước khi tấn công người ta đã chế tạo ra một loại nước có thể ngăn cản cơ thể vận chuyển linh lực, nên là ngươi chịu chết đi.
Nói xong tên bác sĩ rút một cây phi tiêu ra định đâm thì bất ngờ có một lực lượng ngăn cản lại rồi có một tiếng nói vang lên.
???: Các ngươi hình như bơ ta hơi lâu rồi đó, mặc dù ta là trẻ sơ sinh nhưng cũng là con người mà ngươi phải tôn trọng một tí chứ.
Giọng nói vừa dứt thì tất cả mọi người nhìn về phía Tuyết Nguyệt rồi biểu hiện một khuôn mặt hoảng hốt và nói lớn.
Mọi người: CÁI GÌ VỪA XẢY RA VẬY, một đứa trẻ sơ sinh vừa mới nói chuyện kìa, thật là vler.
Tuyết Nguyệt: Này hơi bị xúc phạm đó nha, ta vừa mới ngủ dậy thì bị hiểu nhầm không phải là con của bố mẹ ta, rồi từ đâu ra lại có một thằng khốn muốn giết ta và gia đình của ta. Nên là ta đưa ra một quyết định là tự tay ta giết ngươi vậy.
Bác sĩ: Hahahaha, ngươi nói gì cơ ta có nghe nhầm không vậy, một con nhóc muốn giết ta ư. Ta khinh, bé con à ngươi nằm im đó đi hồi nữa ta xử lý ngươi sa...
Tên bác sĩ chưa nói hết câu thì bất ngờ Tuyết Nguyệt tiến tới dùng tay chặt đứt đầu rồi nói.
Tuyết Nguyệt: còn ai nữa không, con ai giám khinh ta không.
Tuyết Nguyệt vừa nói xong thì cả lũ sát thủ đều muốn chạy trốn nhưng mà không thể chạy được vì dù có chạy thì cũng bị tổ chức giết nên là bọn nó muốn liều một phen sống còn.
Tuyết Nguyệt không thấy ai trả lời liền nói.
Tuyết Nguyệt: Haizzz, vậy là các ngươi có muốn đánh hay không ta cũng không biết, nhưng mà ta có một câu dành cho các ngươi nè. Nhân Nhượng Là Tự Sát, Độc Ác Là Huy Hoàng.
Vừa dứt lời thì Tuyết Nguyệt đã tiến lại từng người và giết một cách dứt khoát để họ không có cảm giác đau đớn.
Còn tiếp....