Chương 13: Quá trình tu luyện và Sự ra đời của Tuyết Nguyệt

Sau khi Phong Lữ hướng dẫn đầy đủ cách để luyện khí và luyện thể cho hai anh em, Phong Lữ liền dẫn hai đứa con của mình ra giữa tầng 6 nơi mà linh lực tập trung nhiều nhất rồi nói.

Phong Lữ: Bắt đầu từ bây giờ các con hãy ở trong Nhất Bạch Tháp và bắt đầu tu luyện đến khi nào mà các con đột phá lên Hóa Thần tầng 5 ~ đại viên mãn. Các con cũng phải khai mở được 5 ~ 10 trên 24 huyệt đạo, các con mới được ra khỏi tháp nếu các con không muốn ra cũng có thể lên tầng 7 để giao tranh với yêu thú. À ta quên mất một điều ta cũng nói với mẹ các con rồi nên cứ yên tâm mà tập luyện nha, ta cũng phải về phòng làm việc đây.

Nói xong Phong Lữ lại chỗ hai anh em rồi ôm và nói.

Phong Lữ: Ta yêu các con nhiều lắm, các con đã cho ta biết được làm cha hạnh phúc như thế nào. CHÚC CÁC CON ĐỘT PHÁ THÀNH CÔNG.

Xong xuôi mọi thứ, nói được câu mình muốn nói Phong Lữ liền gọi Tiểu Mão đưa mình xuống tầng 1 và ra khỏi tháp, rồi trở về với Tử Hoa rồi thấy nàng đang khóc, Phong Lữ liền chạy tới và nói.

Phong Lữ: Nàng đừng lo các con của hai ta mạnh mẽ lắm, không sao đâu ta cũng điều 2 người đi theo sau rồi.

Nghe vậy Tử Hoa bớt đi lo lắng và an tâm hơn.

---------------

Ở dưới trần gian có một luồng sáng xanh tươi đang lơ lửng và trôi nổi theo những làn gió, anh sáng ấy nhìn tưởng chừng như chỉ là một anh sáng vô tính, nhưng mà không phải ánh sáng đó có cảm xúc và cũng có thể suy nghĩ được.

???: Ta là ai, tại sao ta lại ở đây và tại sao ta có cảm giác mình đang quên đi một thứ gì đó quan trọng, không... không phải cái gì, mà là một ai đó.

Cái thứ ánh sáng vừa suy nghĩ chưa được bao lâu thì bất ngờ bị một lực hút nào đó kéo vào gần một toà chung cư và dừng lại ở trong một căn phòng một hồi lâu rồi bất ngờ lực hút mạnh hơn gấp 10 lần rồi kéo vào một cơ thể của một đứa trẻ sơ sinh châu á, sau khi nhập vào cơ thể của đứa trẻ sơ sinh thì một luồng ánh sáng nhẹ nhàng, nhàn nhạt hiện ra rồi dần dần biến mất.

Một vài ngày sau khi mà đứa trẻ sơ sinh này có thể cử động các ngón tay một cách thoải mái thì đứa trẻ này đã có thể suy nghĩ một cách rõ ràng hơn.

Đứa trẻ: "Từ từ nào để mình suy nghĩ chậm một chút. Uhm tên mình là Tuyết Nguyệt, mình mới sinh ra được 1 tuần hơn và mình cũng chưa biết nhiều về mọi thứ xung quanh".

Trong lúc Tuyết Nguyệt đang trầm tư suy nghĩ thì có một tiếng gọi vọng vào.

???: Bé con ơi, bé con dậy uống sữa nào. Ôi con của mẹ đẹp quá đi mất, mình ơi lại xem con nè, con của chúng ta thiệt sự giống như là một thiên thần vậy.

Bố: Ừm, mình nói đúng thật lúc tôi nhìn vào con, tôi như là bị hút hồn vậy, một vẻ đẹp không thể diễn tả được.

Còn tiếp....