“Cảm giác thật lạ, cơ thể này dần rắn chắc hơn trước” – Hoàng Long mở mắt, ráo riết xung quanh. Căn tầng hầm đen tuyền pha một chút nắng cháy đập vào mắt.
Hắn cũng đã từng thử tắm rửa, kết quả đầu hắn chạm vào thanh sắt phía trên làm Hoàng Long kêu rên đau điếng, vốn tầng hầm này thiết kế ra chỉ đủ cho chiều cao của hắn mà thôi. Nên việc bất thường này xảy ra là do thân thể hắn hình như to cao hơn thường ngày rồi.
Hoàng Long nhìn vào gương, càng ngờ nghệch ra một tí. Hắn không những đã cao hơn không ít, tóc thế này lại dài ra tới hơn nữa vai rồi, khuôn mặt bình thường cũng thay đổi. Vài nếp nhăn vì do phải suy nghĩ nhiều cũng tan biến không ít.
Trong một phút chốc, cảm tưởng như hắn đã trẻ lại một vài tuổi vậy, Hoàng Long giơ hai tay chạm lấy má mình, cảm nhận từng mớ da thịt như mỡ đông. Trong y hệt một người thục nữ, nhưng nhục thể hắn vẫn là một người con trai chính hiệu.
Đôi tóc dài sáng loá, tựa như được dệt gắm bằng một loại vải thượng hạng. Lại nhìn trong gương mình, một con mắt đen tuyền nhìn như không thấy đáy, như một hố sâu vô tận. Con mắt còn lại thì màu bạch tuyết, trắng tinh như bị nhiễm tây tạng.
“May là vẫn còn…” – Hắn hơi rùng mình vạch quần ra, mò tới cây côn thịt cứng ngắt mà cảm thán.
Thì lúc này một tông giọng thanh lãnh vang lên, tựa như tiếng chim hoạ mi ríu rít êm tai mà huyền dịu.
“Tinh Hoa…”
Hoàng Long bất giác rùng lên. Nữa kinh ngạc, nữa chú ý đến. - “Cái đéo gì?”
Hắn quay ngoắc ngó liếc xung quanh, vơ đại một cây gậy dài hơn một mét chĩa tới.
Không khí lặng yên như tờ, thoáng con nghe được cả tiếng giọt nước nhiễu xuống.: “Rõ ràng mình đã nghe thấy gì mà?” – Hoàng Long bán tính bán nghi nhưng rồi cũng không để ý tới nữa.
1 tháng trôi qua.
Hoàng Long dường như đã thích nghi được với cơ thể mới, nhưng có một điều lại làm hắn ăn ngủ không yên được.
Tầng hầm sau khi hắn được chuyển mình về đây thì đóng sầm lại, không thể đi lên trên được. Ban đầu hắn còn rất tích cực yêu đời, mãi cho đến khi vài ngày sau… sau đó là một chuỗi những ngày kinh hoàng nhất trong cuộc đời hắn
Tầng hầm đóng sầm lại, đồng nghĩa với việc hắn bị giam lỏng, cách biệt hoàn toàn với thế giới. Tuy vẫn còn đồ ăn, thức uống. Nhưng như thế cũng đâu thể nào sống đủ cho tới chết được? Đó là điều mà hắn đang thực sự ám ảnh.
Hắn ngồi trên bàn máy tính, vừa tính toán từng chi li về đồ ăn mình đang có, vừa xem xét tin tức hiện tại trên trái đất này.
Trái đất trải qua kinh biến dị thú từ vết rách hư không, chương trình cũng dần dần thay đổi khá nhiều. Hoàng Long lướt sơ qua hầu hết toàn bộ đều là chi tiết những hầm ngục, số lượng Tinh Tú và những Tinh Binh.
Có những cộng đồng chuyên về những hầm ngục.
Hắn ngồi suốt nữa ngày trời, cố gắng liên hệ với cảnh sát, và tất cả những người có thể nhưng vô tác dụng. Hoàng Long dường như tách biệt với thế giới này, giống như hắn không còn tồn tại vậy.
6 tháng trôi qua.
Két !
Hắn bước ra ngoài cửa, đôi mắt đờ đẫn như người vô hồn, nhìn vào vẻ ngoài có phần ốm yếu đi không ít rồi. Có thể cho thấy Hoàng Long đã cố gắng cắt giảm lương thực dự trữ.
“Chỉ còn lại mấy tháng nữa thôi…” – Hoàng Long uể oải kiểm tra hầm giữ nhiệt, kiểm tra những vật dụng, nguyên vật liệu còn lại.
Tivi phát bất giác phát ra một tin tức :
“Tin mới nhận, đã có người đột phá đến Perfect Core, là một người gốc Á Đông trong khi chinh phục tầng hầm Lam Sắc”
“Perfect Core?” – Hoàng Long lục lại một chút ký ức, ở trên diễn đàng dungeon cũng đã đề cập tới vấn đề này.
Mãnh Vỡ Tinh Thể (Old Core) là loại mãnh vỡ còn thô, chưa hoà lẫn được với nhục thể, cho nên cần rất nhiều Tinh Hoa từ quái vật để hấp thụ. Thường thì đây là thể chất đặc thù của Tinh Binh, những người bình thường.
Mà Perfect Core là loại Tinh Thể hoàn chĩnh, đã hấp thụ lượng Tinh Hoa tinh tuý nhất từ quái vật, những ai có khả năng ngộ nhập và tiếp thu nhanh thường được gọi là những Tinh Tú
Khi đặt đến đột phá này, Tinh Thể hoàn chĩnh sẽ lộ ra trước bụng như một viên kim cương lấp lánh, và dựa theo từng chức nghiệp và Nguyên Lực của chủ thể mà hình thành ra những màu sắc khác nhau. Đạt tới cảnh giới này, phi độn không tốn sức, lướt nhanh hơn người, đã có thể dùng những kỹ năng khó hơn.
Từ trong tivi, Hoàng Long nhìn thấy Bảo Ngọc hiện thân ra, tư thế hiên ngang trước đám đông, phong cách bá đạo vô cùng nhưng vẫn giữ được nét khiêm tốn nhất định, nàng nắm lấy Voice Core, một vật thể dùng để truyền âm mà tươi cười trò chuyện cùng với những người xung quanh.
Hoàng Long vừa mừng vừa buồn, mừng vì cảm thấy nàng đã chững chạc. Mạnh mẽ hơn trước, suốt hơn nữa năm rồi nàng vẫn vô tư như vậy.
Buồn là hiện tại hắn vẫn là một kẻ tầm thường, bị nhốt ở trong này, sống chết còn chưa biết thế nào.