Chương 19: 12 Vị

Phù phiếm như một câu chuyện đồng thoại, khắc hoạ trong những năm tháng xa cách sau này.

Nói lời từ biệt chẳng qua chỉ là một cách biểu đạt, nên đừng sợ hãi làm gì.

Một bên là Tiện Nữ, bên còn lại là Tra Nam, hỏi sao đời không cạn.

Chỉ là vết mực thế gian tạo nên nét chữ hơi đậm, để hắn không thể thấy được mặt phẳng trên bầu trời

“Đây chỉ là mơ thôi đúng không? – Hoàng Long bần thần ngó nhìn chính mình trong tivi, lẩm bẩm vài câu nói khờ dại của một kẻ mơ mộng hảo huyền.

Hắn thấy chính mình chết đi, thân thể tựa hồ được bảo lưu bởi một vật chất nào đó, giống như như lúc hắn từng lâm vào trạng thái bad-trip.

Đầu hắn ong ong một cảm giác đau nhức nhói khó tả, bỗng nhiên cái lạnh thấu xương ập đến. Rất lạnh. Lạnh tới mức hắn co rúm người lại.

Hắn cảm thấy lồng ngực bị bóp chặt không thể thở được. Cái lạnh tê tái xuyên thấu từng tế bào.

Hắn thừa biết điều này, cảm giác này rất giống, cực kì giống với những lúc hắn trải nghiệm qua cảm giác cận tử.

Hoàng Long co người lại, cố nắm chặt tay chân vì quá lạnh.

Tim đập mạnh tới mức lồng ngực như muốn vỡ ra. Hắn ngó nhìn xung quanh, âm thanh từ từ dội lại từng nhịp theo từng cái nháy mắt, từng giây lẳng lặng trôi qua chậm rãi, giống như lần này thần chết đang đến. Dòng chảy trong đầu hiện lên hàng tỷ gương mặt giống nhau. Hắn biết đó là thần chết. Cái lạnh đó là cái lạnh của cái chết đang tới gần. Hắn như ngừng thở, cổ họng bị nén chặt không thể kêu cứu. Hoàng Long lúc này thực sự sợ hãi.

*Chú giải : Bad-trip là một trạng thái bị ảo tưởng tiêu cực khi người thường sử dụng quá liều chất Thức Thần, DMT hoặc cần sa gây nên. Ảnh hưởng của Thức Thần tuỳ theo lượng sử dụng nhưng chung quy mục đích mang lại là khiến cho người sử dụng cứ ngỡ mình sẽ chết thật sự, tâm hồn giống như đã trải qua vô vàn thời đại. (Tưởng như mình đã chết đi, bản thân muốn chết. Muốn tự tử)

Hoàng Long không còn cảm nhận được về thực tại, không còn cảm thấy mùi vị. Ngay cả bản thân cũng chỉ là một thân ảnh mơ hồ không định hình được.

Âm thanh bắt đầu xuất hiện, tiếng rung của các dòng chảy liên tiếp. Đó không phải là tiếng hát như lần trước, đó là sự rung động mạnh mẽ của vũ trụ.

Hắn trôi bềnh bồng giữa những dòng chảy đó, chúng uốn lượn, thâm nhập sâu vào bên trong hắn và điều khiển hắn.

Những dòng chảy hiện lên khắp căn tầng hầm hệt như những bộ mã, chúng có điểm giao thoa là hắn, rồi từ từ những bộ mã này lại hiện ra nhiều thân ảnh, có rất nhiều chân dung hiện ra mà nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn có thế cảm nhận được cái năng lượng mạnh mẽ đó, những tiếng xì xào bàn tán của những người này.

Đây chính xác là 1 thứ nghi lễ đặc biệt. Nghi lễ này được dẫn dắt bởi thần chết khi sắp đưa hắn xuống địa ngục.âm thanh này đến từ một chiều không gian khác.

Hắn như 1 dòng nước chảy xuyên qua vách đá, tuôn ào ào rồi bốc hơi lên không trung. Đó là 1 điệu múa kỳ lạ của 1 nghi lễ. Âm thanh của tiếng rung càng lúc càng dày đặc, Hoàng Long cảm thấy ù tai. Dòng chảy mỗi lúc 1 nhanh hơn. Hắn cào cấu da mặt mình, báu víu lại một chút hy vọng cuối cùng rồi lăn lộn và uốn éo liên tục bên trong nó.

Nhưng vào thời khắc này, viên ngọc sáng lấp lánh mà hắn luôn giữ gìn trong ngực lại loé sáng, một thứ màu kỳ diệu lấp lánh như muốn vá cả một mãng trời bao la.

Thân thể hắn cảm thấy dễ chịu, cảm giác tiêu cực cũng không còn nữa. Hoàng Long thiếp đi trong cơn mê mang.

Được một khoản thời gian sau, hắn mở mắt ra. Cảm nhận từ hơi thở, nhịp đập của trái tim. Từng dòng khí huyết tuông trào trong nhục thể rồi chợt hoà quyện vào viên Lục Giác Hồng Tinh.

Hoàng Long ráng gượng dậy trong vô thức, khoé môi miễn cưỡng hé ra một tí đầy yếu ớt như muốn đón lấy một chút hương vị nồng nàn xa lạ kia.

“Tam Nương Nương, mau đi thôi. Việc của chúng ta đã xong rồi” – Một giọng nói the thé phát ra, tông giọng thanh thuần nhè nhẹ như một người phụ nữ 30.

“Phải phải, mau đi thôi. Đừng luyến tiếc cái chi chi. Khanh khách”

“Các ngươi làm sao hiểu được tình yêu? Tình yêu giống như một sức hút mãnh liệt vậy đó, Tam Nương Nương như mất hồn cũng vì tên này lớn lên nhanh như Thánh Gióng, tướng mạo lại khí soái siêu nhiên. Y hệt cái tên…” – Vừa nói đến đây, nàng hơi rùng mình một cái. Cảm giác giống như một cơn điện xẹt chạy vọt qua người vậy.

“Ngươi đấy, làm cho Nguyễn Tam Nương tức giận rồi”

“Ui ui….”

Hoàng Long cố mở mắt ra nhìn thẳng quan sát tới phía đám người kia, mặc dù đoạn thời gian này tâm trí đã dần ổn định. Nhưng chẳng hiểu tại sao hắn lại không tài nào nhìn thấy được dung nhan của những vị này…

“1…2…6…12…vị…cảm…”

Hoàng Long gắng gượng mở miệng cám ơn chỉ là chưa kịp nói xong, đám người này đã biến mất. Vô thanh vô tức như chưa từng có chuyện gì xảy ra.