Tần Dụng không kịp phản ứng, hôm nay hắn phụng mệnh đi tuần phố, hoành đao này chỉ tiện mang đi giao phong với Hám Lăng rất không thuận tay.
- Hám Lăng ngươi...
- Đừng nói nhảm ngươi không phải muốn kiếm chuyện sao?
Mạch đao nâng lên, hắn bổ xuống Tần Dụng khiến cho Tần Dụng định nói thêm thì đã nuốt vào miệng.
Hắn vội vàng tránh né lui về phia sau định quay đầu ngăn cản Trịnh Đại Bưu thì Hám Lăng đã xông lớn cản Tần Dụng lại:
- Tần Dụng ngươi là đối phủ của ta.
- Ta không phải...
- Xem đao.
Hám Lăng căn bản không cho Tần Dụng giải thích hắn lại tiến lên đánh một đao.
Lần này Tần Dụng đã tức giận.
Hoành đao nâng lên, một chiêu Thiết Môn Soan đã phong bế công kích của Hám Lăng, mà Hám Lăng lại cười lớn một tiếng:
- Có thể ngăn cản một đao của ta, cũng là hảo hán, ăn một đao nữa.
Ở bên kia Trịnh Đại Bưu như mãnh hổ xuống núi, vọt vào trong đám binh mã của Tần Dụng mà giao phong.
song thương tung bay chỉ thấy từng tiếng leng keng vang lên, binh mã này không phải là đối thủ của Trịnh Đại Bưu, may mà những quân tốt này không phải là địch nhân nên Trịnh Đại Bưu vẫn lưu lại ba phần lực đạo. Trịnh Đại Bưu xông vào, Vạn Thắng quân cũng đuổi theo, ba người một tổ, nhanh chóng chia rẽ đám binh mã của Tần Dụng ra.
- Lăng ca để ta tới cơi đùa.
Trịnh Đại Bưu sau khi giải quyết binh mã của Tần Dụng thì vẫn chưa thỏa mãn.
Hắn tiến lên phía trước cười ha hả với Hám Lăng.
Hám Lăng nghe vậy thì thu đao lui về:
- Đại Bưu, tên tiểu tử này rất hung hăng, ngươi cũng thử đi.
Vốn Tần Dụng bị Hám Lăng đánh cho phải tránh trái né phải, muốn thở ra một hơi giải thích nhưng nghe Hám Lăng cùng với Trịnh Đại Bưu đối thoại thì giận tím mặt.
Tên gia hỏa này đem ta thành cái gì?
Hắn nổi nóng ném đi yêu đao, cầm lấy một thanh giáo ở trên mặt đất lạnh lùng nói:
- Đại trượng phu khả sát bất khả nhục, các ngươi khinh người quá đáng.
Chỉ thấy Tần Dụng bước lên phía trước hai bước, đại giáo run lên, hô lớn đâm thẳng vào Hám Lăng.
Hám Lăng cười cười lùi về phía sau mấy bước mà Trịnh Đại Bưu thuận thế xông về phía trước, song thương ngăn cản giáo lại, thân hình di chuyển vai đụng vào nhau.
Tần Dụng cũng không yếu thế nhanh chóng tiến về phía trước.
Tuy nhiên trong nháy mắt khi hắn và Trịnh Đại Bưu chạm vào nhau hắn đột nhiên nghiêng người, cắn răng tiến lên phía trước dùng một chiêu hoành tảo thiên quân quét ngang.
Lại nói tiếp Tần Dụng và Trịnh Đại Bưu cũng xem như là đối thủ cũ.
Hai người lúc đó không phân thắng bại, tuy nhiên Trịnh Đại Bưu có vẻ hơn một chút.
Thời gian trôi qua trong nháy mắt khoảng cách giao phong lần đó đã là hai ba năm, Tần Dụng so với trước kia tiến bộ rất xa.
Mà Trịnh Đại Bưu thì đang ở tuổi tác đỉnh phong cũng không hề lui bước.
Hai người giao thủ một lần nữa, có thể nói là khó phân thắng bại, sàn sàn nhau.
Lý Ngôn Khánh từ trong phủ đi ra tới bên cạnh Thẩm Quang nhìn cục diện trong sân đột nhiên mở miệng nói:
- Liễu Hanh, ngươi đừng trêu đùa nữ, chớ kéo dài việc tiến cung của bổn vương, một đám hài tử mà còn dám tấn công phủ Hà Nam vương, còn xem mặt mũi tôn thất tồn tại không?
Liễu Hanh vội vàng trả lời:
- Vương gia yên tâm, thuộc hạ sẽ tiêu diệt bọn hắn.
Hắn mặc dù không dùng Đồng Nhân giáo nhưng dùng côn sắt vẫn phát huy uy lực vô cùng, chỉ thấy hắn cất bước, dùng sức một cái, trong chốc lát toàn lực đánh trúng roi sắt trong tay của Uất Trì Bảo Lâm.
Khí lực của Uất Trì Bảo Lâm tuy lớn nhưng vẫn là một đứa trẻ con.
Bị một côn của Liễu hanh, hổ khẩu của hắn vỡ toang, máu tươi chảy đầm đìa.
Roi sắt lập tức rời tay, Uất Trì Bảo Lâm thầm kêu một tiếng không tốt định lui về phía sau thì Liễu Hanh đã tới trước mặt hắn.
Uất Trì Bảo Lâm tuy rằng cũng cao nhưng so với dáng vẻ của Liễu Hanh thì giống như là một đứa bé vây.
Liễu Hanh dùng một chân cắm vào giữa hai chân của Uất Trì Bảo Lâm, khẽ dùng sực một cái, Uất Trì Bảo Lâm đã đứng không yên.
Sau đó chỉ thấy Liễu Hanh xoay người trong chốc lát đã đẩy Liễu Hanh ra xa hơn mười bước.
Uất Trì Bảo Lâm đầu óc choáng váng, nằm rạp xuống mặt đất, xương cốt như muốn tan ra, chưa đợi hắn đứng lên thì hai người vạm vỡ trong quân áo trắng đã tiến ra, đè chặt hắn xuống dùng dây thừng trói chặt.
- Ca ca.
Uất Trì Bảo Khánh nóng lòng, muốn tiến lên ngăn cản.
Nhưng lại bị Liễu Hanh móc chân một cái, sau đó một côn đánh gãy cánh tay của hắn, lại có hai đại hán tiến lên trói lại.
Tần Dụng thấy rõ cảnh tượng hai mắt như muốn đỏ lên, hắn muốn liều mạng xông qua cứu giúp nhưng song thương của Trịnh Đại Bưu vẫn gắt gao ngăn hắn lại.
Thời gian cứ như vậy trong nháy mắt trôi qua, Tần Hoài Dương cũng bị hắn đánh té xuống đất.
- Dừng tay.
Trình Xử Mặc đột nhiên hét lớn:
- Bảo Hoài dừng tay lại.
Liễu Hanh khẽ giật mình, thu tay lại lui về phía sau nghi hoặc nhìn Trình Xử Mặc không biết hắn muốn làm gì.
Vừa rồi năm người giao phong Liễu Hanh cảm thấy rằng Trình Xử Mặc này không đúng, người này nhìn võ công thì vô cùng mãnh liệt nhưng trên thực tế vẫn một mực trốn tránh.
- Hắc tử ngươi muốn thế nào?
Trình Xử Mặc nắm lấy Uất Trì Bảo Hoài, căn bản không để ý tới Liễu Hanh.
Hắn xoay người lại đối mặt với Lý Ngôn Khánh ở trên bậc thang mà hô lên:
- Chúng ta đầu hàng, Lý vương gia, đại nhân không được khi dễ hài nhi.
Lý Ngôn Khánh thiếu chút nữa bị những lời này của Trình Xử Mặc làm cho sặc sụa, trên khuôn mặt của hắn liền hiện ra vẻ tươi cười.
- Xử Mặc ta không có ý đầu hàng.
Trình Xử Mặc đánh lên trên đầu Bảo Hoài:
- Không hàng chẳng lẽ ngươi muốn bị trói như những người khác sao, cha ta đã từng nói, đại trượng phu không để ý tới thiệt thòi trước mắt, lúc cúi đầu thì nên cúi đầu Lý vương gia, chúng ta đầu hàng, vương gia đem bọn họ cởi trói ra, chúng ta nhất định không chạy trốn.
- Hắc tử ngươi tên là gì?
- Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Trình Xử Mặc là ta.
Thẩm Quang ở bên tai Lý Ngôn Khánh thấp giọng nói:
- Người này chính là con trai của của Trình Tri Tiết.
Ngôn Khánh nở ra nụ cười.
Hóa ra chính là con của Trình Tri Tiết, quả nhiên là giống cha mình.
Trình Giảo Kim là kẻ gian xảo, con của hắn cũng là người gian xảo.
Lý Ngôn Khánh đưa ngón tay chỉ Trình Xử Mặc:
- Các ngự thành thực nếu không bổn vương thay đổi chủ ý sẽ lấy đầu trên cổ của các ngươi.